Edit: Emily Ton.
Diêm Vương cúi đầu, sau khi nhìn thấy ta khóc nức nở, khuôn mặt giấu ở dưới mặt nạ trở nên dịu hơn, những lời trách cứ bên miệng cũng đã biến mất.
"Nếu ngươi không tới cứu ta, ta đã bị Tiểu Hoàng hại chết!"
Cánh tay ta ôm hắn càng chặt, tay đẹp của nam nhân vuốt ve đầu tóc ta.
"Ta sai, Hoa Nhi, nàng đừng khóc nữa, là ta đã tới chậm."
Tiếng khóc của ta vẫn không ngừng lại, nam nhân kéo ta ra khỏi lồng ngực hắn, ngón tay nắm lấy cằm ta, hơi nâng đầu ta lên.
Nhưng khi hắn nhìn thấy hai mắt ta đẫm lệ, trái tim lập tức mềm xuống, tuy nhiên bản tính của hắn vẫn rất ác liệt, trong miệng thoát ra hơi thở lạnh băng, uy hiếp ta: "Nếu nàng còn tiếp tục khóc, ta sẽ hôn môi nàng."
Một câu này, thật sự rất kỳ hiệu, ta bị dọa sợ đến nỗi lập tức ngừng khóc thút thít, nhưng, bởi vì cực kỳ kinh hoảng, ta vẫn phải hít thở một hơi thật mạnh, sau đó mới...... hung hăng đánh hắn một cái!
Ta lập tức che mặt mình lại, khuôn mặt nóng bỏng trở nên đỏ bừng, không dám nhìn sắc quỷ, rất sợ sẽ nhìn thấy một đôi mắt cười nhạo bỡn cợt.
Ai biết, hắn lại ấn mặt ta vào trên bộ ngực dày rộng của hắn.
"Nàng là vương hậu của ta, ta đương nhiên sẽ không để nàng phải chịu tổn thương."
Nghe những lời nói âu yến này của sắc quỷ ở bên tai mình, sức nóng trên mặt ta càng thêm nghiêm trọng.
"Hoa...... Dung Hoa...... vì sao cậu không cứu tớ...... vì sao?."
Giọng nói của Tiểu Hoàng dần dần truyền đến, thân thể của ta run lên, nam nhân mang mặt nạ nhìn về phía Tiểu Hoàng đang đứng cách đó không xa.
"Tìm chết, thật to gan, cũng dám hãm hại vương hậu và hài tử của bổn vương!"
Hắn đang muốn giơ tay lên, ý muốn một chiêu đánh gục Tiểu Hoàng, ta lập tức nắm lấy cánh tay hắn, dò đầu ra từ trong lòng ngực hắn, nhưng ta vẫn không dám nhìn vào mắt Tiểu Hoàng.
Mắt không có đồng tử thật sự quá khủng bố! Mắt tràn ra máu cũng vậy!
Ta không nhìn vào mắt Tiểu Hoàng, chỉ dùng giọng nói run rẩy mở miệng: "Tiểu Hoàng...... cái chết của cậu thật sự không phải do tớ làm, vì thế xin cậu đừng tiếp tục quấn lấy tớ."
Ta vẫn luôn nghe thấy Tiểu Hoàng nói câu cứu hắn, trong lòng cảm thấy sự tình không hề đơn giản. Ngày thường khi ta vẫn còn làm ở quán cà phê, Tiểu Hoàng vẫn luôn chăm sóc ta, cho dù bản thân ta luôn vụng về chân tay, luôn phạm sai lầm, Tiểu Hoàng đôi khi cũng đổ lỗi cho ta. Ta lập tức hỏi một cách nghi ngờ: "Có phải ai đó đã giết chết cậu hay không?."
"Giết chết tớ...... là tên đáng ghét kia...... ông ta đã khiến tim tớ ngừng đập...... chính ông ta đã giết chết tớ! Cậu vì sao không cứu tớ......"
Quả nhiên, có người đã giết chết Tiểu Hoàng.
Ta cảm giác được thân thể bồn chồn của sắc quỷ, vội vàng giữ chặt, không cho hắn nhúc nhích.
"Là ai đã giết chết cậu?"
Cái chết của Tiểu Hoàng không hề đơn giản, nhưng, tin tức trong TV lại nói rằng Tiểu Hoàng bị chết đột ngột. Vậy thì ai đã giết chết cậu ấy?
"Ông ta...... ông ta đang ở chỗ này, đang ở chỗ này, ông chủ đang ở trong văn phòng...... rất lớn, rất lợi hại...... tớ hoàn toàn không thể kháng cự lại ông ta."
Ta ngẩng đầu lên nhìn sắc quỷ: "Tiểu Hoàng đã bị giết chết, ta không thể cứ mặc kệ ngồi xem. Lúc trước cậy ấy đối xử với ta rất tốt, luôn chăm sóc ta." Xem ra, vừa rồi Tiểu Hoàng đi theo ta, cũng không phải là muốn lấy mạng ta, mà là muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
Chẳng trách cậu ấy vẫn không rời khỏi quán cà phê, thì ra cậu ấy còn muốn báo thù, còn có tâm nguyện chưa hoàn thành xong.
Vì thế, cậu ấy gọi điện thoại cho ta, cú điện thoại ấy không phải là từ ông chủ cửa hàng, mà là của Tiểu Hoàng.
Mặc dù Tiểu Hoàng nói đứt quãng, ta không hiểu được hết toàn bộ, nhưng ta vẫn có thể nắm giữ mấy từ mấu chốt —— "Văn phòng của ông chủ", "Thật sự rất lớn, rất lợi hại".
Nam nhân cúi đầu, nhìn thấy ta đã dần dần bình tĩnh lại, không thể không thở dài: "Vừa rồi nàng còn sợ muốn chết, hiện tại sao đã muốn giúp hắn."
Ta có chút xấu hổ sờ soạng gương mặt mình, ban đầu ta còn tưởng rằng Tiểu Hoàng tới đây muốn làm hại mình, đương nhiên là sợ đến muốn chết. Hơn nữa, ta là một cô gái, không phải là đàn ông. Ta đảm bảo, nếu như đó là đàn ông, khi nhìn thấy một con quỷ đang đuổi sau lưng mình, cũng sẽ chạy trốn nhanh nhất có thể, ai sẽ không sợ?
"Giúp hắn đi." Ta kéo kéo ống tay áo to rộng của sắc quỷ, hắn không tiếp tục nhằm vào Tiểu Hoàng nữa, hắn thỏa hiệp.
"Xem ra, vật đã hại chết hắn, đang ở trong văn phòng của ông chủ?"
Ta kinh dị nhìn Tiểu Hoàng: "Cậu có thể nói một câu cụ thể hay không, đến tột cùng là thứ gì đã hại chết cậu?"
Đầu của Tiểu Hoàng lắc lắc, lặng lẽ xoay người, hai chân bay trên không, di chuyển về phía văn phòng, nhìn cậu ấy di chuyển một khoảng cách xa, ta cực kỳ kinh ngạc.
Thì ra trên đời này thật sự có quỷ, hơn nữa quỷ còn có kỹ năng đặc biệt này!
Ta trộm ngó mắt sắc quỷ bên người, một người bình thường đã có loại năng lực như vậy, vậy thì sắc quỷ này thì sao?
Lợi hại nhất âm phủ, còn không phải là Diêm Vương sao......
Nam nhân đã nhận ra ta đang trộm ngắm hắn, cánh tay ôm lấy vòng eo ta càng chặt.
"Hoa Nhi, đừng hoài nghi năng lực của vi phu, ta có thể khiến nàng mấy ngày không xuống giường được."
Ta thiếu chút nữa đã phun ra máu, ta nào phải hoài nghi năng lực trong khía cạnh này của hắn!
Tiểu Hoàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng của ta và Diêm Vương, nhưng khi đã tới cửa văn phòng, Tiểu Hoàng lập tức run rẩy giống như hình nhân giấy, ngồi xuống cách cánh cửa không xa.
"Ông ta...... ông ta đang ở bên trong, thật sự rất khủng khiếp."
Ta đang muốn dùng tay đấm ngực sắc quỷ, ai ngờ chỗ bụng nhỏ đột nhiên dao động một trận, khiến ta phải lập tức ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay che kín bụng mình.
Diêm Vương dường như đã cảm nhận được điều gì đó, vội vàng cúi xuống chăm sóc ta.
"Hài tử...... vừa rồi hình như nó bị giật mình." Kỳ lạ, cái bụng này rất phẳng, trước kia chưa từng có sự sống mãnh liệt như thế, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn cau mày, mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ đóng chặt, giọng điệu nghiêm túc nói: "Là gia hỏa nào lợi hại như vậy, sao lại xuất hiện ở chỗ này."
Nơi này không giống như là nơi có cực âm nguy hiểm, loại quỷ có cấp bậc như thế không nên xuất hiện ở đây.
Và tiểu gia hỏa trong bụng ta, rất có thể đã chịu ảnh hưởng bởi thứ bên trong cánh cửa, mới dao động mạnh như vậy.