Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 58: Ghen




Nghe anh nói xong, khóe mắt Nam Tri đã đỏ hoe.

Cô nắm tay anh thật chặt, giọng nói run run: “Vậy… Vậy sao anh không đến tìm em?”

Anh bật cười, cúi người xuống hôn cô, không nói gì.

Nam Tri lại nghĩ đến một vài tình tiết ‘máu chó’: “Có phải anh thấy em ở cùng với người đàn ông khác, không dám đến tìm em?”

Cố Dữ Thâm khẽ xùy một tiếng: “Em phải mừng vì may là anh không thấy hình ảnh như vậy, nếu không thì lúc đó anh đã lôi em về nước rồi.”

Nam Tri chớp mắt nhìn anh, cô hơi muốn khóc, nhưng cũng muốn cười, ngón trỏ đâm đâm lên lòng bàn tay anh: “Anh cũng đã đến xem em biểu diễn rồi mà không đến tìm em, sao mạnh miệng vậy.”

“Không mạnh miệng, anh nghiêm túc.” Anh nói nhỏ, “Không phải là anh không muốn đến tìm em, mà không dám đến tìm em.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

“Vất vả lắm anh mới quen với cuộc sống mà không có em, anh mà đến tìm em, nếu như em không muốn về, anh không biết mình sẽ thế nào.”

“Vậy nếu như em vẫn không về thì sao?” Nam Tri nhìn vào mắt anh, “Anh cũng không đến tìm em à?”

Anh bật cười: “Em thấy có khả năng không?”

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ Nam Tri, anh chưa từng nghĩ đến ai khác.

Anh cũng không nghĩ nhiều về những chuyện sau này, ví dụ như sau này anh và cô sẽ thế nào, ví dụ như làm thế nào để đưa cô về bên anh lần nữa, khoảng thời gian đó Cố Dữ Thâm quả thật không có sức nghĩ đến chuyện sau này.

Khoảng thời gian đó, Nam Tri giống như một ngọn đèn

Là ngọn hải đăng duy nhất trong vực tối sâu thẳm của anh, khi anh không thể kiên trì được nữa, anh sẽ đến nhìn một cái.

Lúc đó anh chỉ biết là, anh sẽ không chọn người phụ nữ khác ngoài cô, cũng không thể nào chấp nhận Nam Tri ở bên một người đàn ông khác.

Còn Nam Tri vì nghe thấy những lời này của anh, bỗng nhiên cô nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp lại anh sau khi về nước.

Ở ngoài quán bar, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy anh.

Khoảnh khoắc đó giống như một đoạn phim, dường như thời gian dừng lại, xung quanh cô chỉ có một mình anh.

Rồi sau đó, hai người bọn họ ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, vờ như không nhận ra nhau, cùng nhau ăn khuya.

Nam Tri không ăn được bao nhiêu, cô nghe điện thoại của người khác rồi tìm cớ về trước.

Còn Cố Dữ Thâm ở đây, anh uống say bí tỉ, buổi chiều lúc nhìn thấy cô, anh đã không nhịn được mà muốn gọi cho cô.

Bây giờ Nam Tri nhớ lại, cô mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má, cô nói: “Thật ra thì cuộc điện thoại tối hôm đó, em đã đoán ra là anh rồi.”

Rõ ràng anh không nói gì, nhưng cô lại cảm thấy, người gọi là Cố Dữ Thâm.

“Anh biết là em có thể đoán được.” Cố Dữ Thâm bật cười, anh nói, “Lúc đó anh uống say rồi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần em gọi anh một tiếng, anh sẽ xin em quay về.”

Anh nói rất bình tĩnh, Nam Tri bỗng ngây người.

Cố Dữ Thâm và chữ “xin” chẳng liên quan gì đến nhau.

Cô bỗng nhớ đến khoảng thời gian cô vừa về nước, thông qua Phượng Giai, thông qua Châu Việt, thông qua mấy người bạn cũ lúc trước, khoảng thời gian đó của Cố Dữ Thâm.

Vì ám ảnh thời thơ ấu, chuyện Nam Tri phải rời đi trong mắt anh chính là —— cô bỏ rơi anh.

Anh còn dùng một câu vô cùng bình thản “Vậy em đi đi” để thể hiện sự bất mãn chuyện mình bị bỏ rơi từ nhỏ đến lớn, nhưng không ngờ rằng câu nói này không thể sửa lại được, Nam Tri rời đi sáu năm.

Anh là một người kiêu ngạo như vậy, một người tự cao tự đại như vậy.

Đến cuối cùng anh chỉ cần cô quay lại, chỉ cần cô có thể quay lại, đêm đó anh không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô, chỉ cần cô có một chút suy nghĩ, anh sẽ sẵn lòng vứt bỏ lòng tự trọng mà xin cô quay về.

Đôi mắt Nam Tri rưng rưng, vòng tay ôm lấy cổ anh.

“Cố Dữ Thâm.”

Anh dịu dàng nói: “Sao vậy?”

“Sao anh lại thích em?”

Rõ ràng bên cạnh anh có nhiều sự lựa chọn như vậy, có nhiều người thích anh đến vậy.

Cho dù tuổi thơ không mấy vui vẻ, nhưng mà bây giờ, chỉ cần anh nói một câu, nhất định là sẽ có rất nhiều người sẵn lòng ở bên cạnh anh, không còn ai bỏ rơi anh nữa.

“Em thấy sao?” Anh trả câu hỏi này lại cho cô.

Nam Tri không biết.

Hồi cấp ba, lúc hai người ở bên nhau, cô cho là tính cách của cô khác với những người khác. Lúc đó anh cũng sợ anh, chỉ có cô không sợ, còn cố ý trêu anh.

Sau đó lại cảm thấy có phải là do anh quá cô đơn, mà tình cờ lúc đó cô lại ở bên cạnh anh.

Nhưng bây giờ nhìn lại, hai cái này cũng không thể làm anh kiên trì chờ đợi sáu năm dài đằng đẵng.

Nam Tri không trả lời được, cô kéo vai anh xuống rồi làm nũng: “Em không biết nên mới hỏi anh mà.”

“Anh cũng không biết tại sao.”

Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng suy nghĩ tại sao mình lại thích Nam Tri, tại sao không phải cô thì không được.

Giống như, yêu cô là bản năng, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã khắc sâu vào trong cơ thể anh, không thể nào thay đổi.

Anh hôn cô, hơi thở đan xen, giọng nói khàn khàn, “Vì chỉ có thể là em, thích em không cần lý do.”

Anh chỉ biết rằng, anh chưa bao giờ thích người khác, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Nam Tri, anh đã cảm nhận được sự thúc đẩy mạnh mẽ.

Cô gái xinh xắn hoạt bát, giống như nàng tiên mang theo ánh hào quang, chạy đến trước mặt anh, không sợ anh cũng không thương hại anh, mỉm cười hỏi anh tên gì.

Lần đầu tiên anh nhận ra, cô rất xinh.

Nhìn thấy sắc rồi nổi lòng tham.

Cố Dữ Thâm hoàn toàn không quen cô, ý nghĩ đầu tiên của anh về cô là cô rất đẹp.

Nhưng anh đã từng gặp được rất nhiều cô gái, những người xinh đẹp đếm không xuể, nhưng đến bây giờ không có ai lọt vào mắt anh, anh cũng chưa bao giờ đánh giá nhau xem họ có đẹp hay không, anh không thèm để ý đến ai.

Thật ra thì Nam Tri không chỉ là đẹp.

Cô rất tươi sáng, có khả năng làm cho mọi người cảm thấy hạnh phúc ấm áp.

Dần dần, ý nghĩ này trở thành một chấp niệm.

Chỉ là vì —— “Cô là Nam Tri.”

Lần đầu tiên gặp nhau, lúc cô nói, tớ tên là Nam Tri, Đông trong Đông Tây Nam Bắc, Tri trong tri thức.

Lý do anh thích cô cũng chỉ là vì, cô là Nam Tri.

Nửa tháng sau, đến ngày biểu diễn múa ba lê của Sherry, sau khi tan làm, Nam Tri và Cố Dữ Thâm cùng nhau ăn tối rồi đến thẳng nhà hát.

Xếp hàng, soát vé, vào trong.

Cô mua hàng đầu tiên, xem rất rõ.

Cố Dữ Thâm cũng không thích xem mấy buổi biểu diễn thế này, lúc trước đều là vì đó là buổi biểu diễn của Nam Tri, hôm nay là vì cùng cô đi xem.

Nhưng không thể phủ nhận rằng đây là một buổi biểu diễn tuyệt vời, xem xong, Nam Tri còn hào hứng hỏi anh: “Anh thấy thế nào?”

“Tạm được.”

“Sao lại là tạm được.” Nam Tri vẫn không hài lòng lắm, “Mỗi một động tác của cô ấy đều rất đẹp mà!”

Cố Dữ Thâm trả lời cho có: “Không đẹp bằng em.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô quay lại cười: “Em không có kiểm tra anh, đây không phải là câu hỏi nộp mạng dành cho bạn trai ở trên mạng đâu.”

Anh nhướng mày: “Bạn trai?”

“Chồng.” Nam Tri lập tức sửa lại.

Sau một lúc, cô cười đùa rồi gọi lại một lần nữa: “Chồng.”

Cố Dữ Thâm đang bị sự khiêu khích cuồng nhiệt của cô làm cho phân tâm, anh đang định bước đến hôn cô thì bị một giọng nói ở bên cạnh cắt ngang.

Sherry gọi Nam Tri bằng tiếng Anh: “Tôi nghe Alisa nói cô đến xem buổi biểu diễn của tôi, lúc chào khán giả tôi còn thấy quen quen, hóa ra thật sự là cô à.”

Nam Tri không quen thân với Sherry không quen, nhưng có mấy lần họ diễn các vở múa khác nhau, nhưng lại trên cùng một sân khấu, cũng xem như là có quen biết, ngưỡng mộ lẫn nhau.

Thấy cô ấy đến, Nam Tri vui vẻ nói: “Tôi rất thích buổi biểu diễn của cô.”

Sherry nói cô ấy cũng rất thích các buổi biểu diễn của Nam Tri.

Sau khi khách sáo với nhau xong, Sherry chuyển ánh mắt sang người đàn ông cao to bên cạnh Nam Tri, mỉm cười: “Đây là chồng cô à?”

“Ừ.” Cô ấy nói đúng là chồng luôn chứ không phải bạn trai, Nam Tri cười hỏi, “Cô cũng biết chuyện này à?”

Sherry cười cười rồi gật đầu, nói là Edward khóc rống lên rồi kể cho cô ấy chuyện này, còn nói nữ thần của cậu ta bỏ cậu ta đi rồi.

Câu này nhất định là có nói quá lên, lúc trước Edward là một trong những người theo đuổi Nam Tri, một vũ công ba lê nam, rất vui tính và đều quen với hai người.

Nói chuyện thêm vài câu, ở bên kia có người gọi Sherry, lúc này họ mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Ra khỏi nhà hát, Cố Dữ Thâm nhìn cô, anh bình tĩnh nói: “Edward?”

Nam Tri nhìn anh, cô bật cười rồi gật đầu, cô trả lời: “Ờ, một vũ công từng xem em là nữ thần.”

Cố Dữ Thâm “chậc” một tiếng, anh để tay lên gáy cô, véo mạnh một cái.

“Đau!” Nam Tri nổi giận.

Anh vẫn không buông tay, giống như đang bắt một chú thỏ nhỏ, anh bình tĩnh nói: “Xem em là nữ thần?”

Nam Tri:?

Sao còn loại đàn ông thế này vậy!!!

Nhưng mà tránh voi chẳng xấu mặt nào, cô cam chịu nói: “Không nói nữa không nói nữa.”

Cố Dữ Thâm khẽ xùy một tiếng, cuối cùng cũng buông tay.

Nam Tri xoa cổ: “Biến thái.”

Cố Dữ Thâm lại nhìn cô, cô lập tức đi sang bên cạnh mấy bước, sợ bị anh bắt lại.

Cố Dữ Thâm bật cười: “Em sợ gì vậy.”

“…”

“Đến đây.” Anh ngoắc ngoắc tay, “Đau à? Anh xoa cho em.”

Nam Tri lùi lại, để cho anh xoa, cô nói nhỏ: “Cẩn thận em báo cảnh sát anh bạo lực gia đình.”

Cố Dữ Thâm bật cười, ôm cô vào lòng: “Không nhìn ra đấy, bây giờ nói tiếng Anh cũng khá rồi đấy?”

Lúc trước còn đi học, Nam Tri vì múa mà xao nhãng việc học, tính cô lại ham chơi, giờ học tiếng Anh đầu giờ cô thường ngủ thẳng cẳng, nên thường xuyên bị giáo viên tiếng Anh gọi dậy đọc bài.

Lúc đó, Cố Dữ Thâm là bạn cùng bàn của cô, cũng bị gọi đứng dậy đọc bài.

So với khả năng nói tiếng Anh của anh, tiếng Anh của Nam Tri có vẻ kém hơn, hồi đó không biết cô đã bị giáo viên tiếng Anh chê bao nhiêu lần.

Nam Tri biết anh đang nói gì, cô cười nói: “Nếu như ở nước ngoài nhiều năm như vậy mà không biết nói, vậy em là kẻ ngốc thật rồi.”

“Khó học không?” Anh hỏi.

“Cũng khá khó.”

Nam Tri là một người chưa từng phải chịu khổ, những năm đầu ở nước ngoài cũng không mấy khó khăn, vốn dĩ cô cảm thấy không sao cả, nhưng Cố Dữ Thâm hỏi, cô lại cảm thấy hơi tủi thân.

“Lúc vừa mới ra nước ngoài học, em thường xuyên nghe không hiểu bài, nhưng vẫn phải thi, nên thường phải học đến khuya.”

Cố Dữ Thâm sờ lên tóc cô.

Cô nhún vai rồi mỉm cười: “Thật ra thì lúc đó em cũng có nghĩ đến, em không muốn cố gắng như vậy nữa, muốn về nước, muốn đi tìm anh, em còn lên kế hoạch sẵn rồi, em ăn ít một chút, tiết kiệm một chút, mặt dày mày dạn để anh nuôi em là được rồi.”

Cố Dữ Thâm cong môi, nhưng lại cảm thấy đau lòng, anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô.

Nam Tri hít một hơi, cô từ từ nói: “Nhưng em cho là anh không cần em nữa, em cũng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, nhưng nghĩ đến chuyện không thể nào thực hiện được thì càng khó chịu hơn, bây giờ quay đầu nhìn lại, có vẻ như chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều.”

“Đều đã qua rồi, mấy thập kỷ tiếp theo, mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau.”

Cố Dữ Thâm nói bằng giọng trầm trầm, “Cuộc sống sau này, em muốn sống thế nào cũng được, không muốn cố gắng thì không cần phải cố gắng, cảm thấy múa mệt rồi thì nghỉ ngơi, anh mãi luôn ở sau em, em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn.”

Hiếm khi Cố Dữ Thâm nói vài câu lãng mạn.

Nhưng chỉ cần là anh lên tiếng cam kết, Nam Tri biết chắc là mình có thể tin tưởng vào đó.

Ra khỏi nhà hát, gió đêm ấm áp, cây liễu ven hồ đang nảy mầm, trong không khí thoang thoảng hương hoa.

Bỗng nhiên Nam Tri không muốn về sớm như vậy.

“Chúng ta đi dạo một lúc nhé,” cô nói.

“Được.”

Những người đến xem buổi biểu diễn đã lần lượt rời đi, chỉ còn lại bọn họ.

Mới đầu Nam Tri vẫn nghiêm túc nắm tay Cố Dữ Thâm đi dạo, nhưng càng về cô càng vui vẻ hơn, tung tăng bước chân.

Cô tung tăng bước đến trước mặt Cố Dữ Thâm.

Có lẽ là do múa ba lê, cô mang giày cao gót gót nhọn vẫn không cảm thấy khó chịu, bắp chân thon dài vô cùng nhỏ nhắn, mang giày cao gót không hề có chút gánh nặng nào.

Bỗng nhiên, cô quay đầu lại, cười hỏi: “Cố Dữ Thâm, anh nói là anh vừa gặp đã yêu em à?”

Anh mỉm cười, “Ừ”.

“Vậy lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là như thế nào?” Cô nhớ lại, “Ồ, hôm đó em không mang theo chìa khóa nhà, bị nhốt ở ngoài cửa, đúng lúc anh về khu chung cư Lung Hồ, đúng lúc nhìn thấy em, anh cũng là ngày hôm đó đúng không?”

“Ừ.” Cố Dữ Thâm nói, “Nhưng mà anh nhìn thấy em sớm hơn mấy giây.”

Nam Tri không hiểu, cô chớp mắt hỏi hỏi: “Lúc đó em đang làm gì?”

“Múa.” Anh nói, “Em múa dưới ánh đèn đường.”

Giống như nàng tiên mang theo hào quang.

Nam Tri lập tức chạy đến dưới ánh đèn đường.

Ánh đèn vàng óng chiếu xuống,  những chấm sáng nhỏ bao phủ lấy cả người cô, nụ cười rạng ngời của cô khiến người ta không thể nào rời mắt khỏi.

Cố Dữ Thâm chầm chậm dừng bước lại, anh bình tĩnh nhìn cô.

Tựa như du hành xuyên thời gian và không gian, quay lại nơi đó, khoảnh khắc đó.

Cô nâng váy một chút, đủ để làm chiếc váy trông như váy biểu diễn ba lê, mang giày cao gót nhón chân lên, xoay một vòng dưới ánh đèn đường, sau đó nhấc váy để làm động tác cúi chào khán giả.

Cô cong mắt cười rồi hỏi anh: “Như thế này đúng không?”

Cố Dữ Thâm nghe được tiếng tim mình đập mạnh, giờ phút này, ngoài cô ra, anh không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, cũng không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.

Anh nghe thấy chính mình nói, “Tư Tư, chúng ta kết hôn đi.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên, ngay lập tức hiểu ý anh.

Chúng ta kết hôn đi.

Không còn là đăng ký kết hôn rồi ẩn hôn, mà là kết hôn thật sự.

Từ trước đến giờ anh luôn ghét những chuyện rườm rà phức tạp, càng chán ghét những phong tục vô nghĩa.

Nhưng nếu đó là với em, anh rất muốn trải nghiệm một lễ cưới mệt mỏi, phiền hà và phức tạp, trải nghiệm các nghi thức để đổi lấy câu chúc phúc từ mọi người.

Để cho mọi người đều biết, chúng ta đã kết hôn rồi.

Để cho cả thế giới này đều biết, Nam Tri là vợ anh.

Tất cả mọi thứ, cả tốt và xấu, anh đều muốn trải qua cùng em.

Nam Tri cũng mỉm cười: “Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.