Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 52: Chung tình




Cùng lúc đó, Cố Dữ Thâm giữ chặt tay cô, hôn lên nước mắt trên mặt cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Làm gì vậy?”

Nam Tri đỏ mặt, cô không nhịn được mà hỏi ngược lại, “Anh nói xem làm gì.”

Chỉ là giọng cô hơi nghẹn ngào, không có chút khí thế nào.

Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh cúi người, rồi lại hôn cô một cái, như đang trấn an, anh khàn giọng nói: “Không phải bác sĩ vật lý trị liệu dặn em gần đây nên để thắt lưng nghỉ ngơi sao.”

“?”

Em đã nói đến nước rồi, anh định từ bỏ à?

Mấy lời “gọi mời” bình thường của anh là vô ích à?!

Anh có phải đàn ông không vậy?!

Chỉ là đến giờ phút quan trọng này, Nam Tri cũng không định khó xử nữa.

Lúc trước, thật ra thì nếu như Cố Dữ Thâm thật sự muốn làm bước cuối cùng cô cũng sẽ không từ chối, chỉ vì lời của bác sĩ vật lý trị liệu, Cố Dữ Thâm lại thật sự chịu đựng mà không chạm vào cô.

Nam Tri lùi lại một chút, không hôn nữa, nhìn thẳng vào anh trong khoảng cách gần.

Đôi mắt cô xinh đẹp, hẹp dài và sáng ngời, đuôi mắt hơi cong lên, rất quyến rũ.

Cố Dữ Thâm nhìn cô, yết hầu không nhịn được mà trượt xuống.

Một lát sau, cô nhón chân lên, chủ động hôn lên yết hầu anh.

Cô vẫn cảm thấy yết hầu anh rất quyến rũ, lần trước lúc uống say, cô đã vô tình để lộ ý nghĩ này, tay còn sờ lên yết hầu anh không chịu buông ra.

Động tác của Cố Dữ Thâm đột nhiên cứng đờ, cảm nhận được nhiệt độ nơi yết hầu.

Ban đầu vốn dĩ cô gái nhỏ còn ngượng ngùng, giống như sợ làm anh đau, sau đó lá gan lại lớn hơn, nhe răng ra nhẹ nhàng gặm nhấm, vừa ngứa vừa tê, còn có chút đau.

Vốn dĩ Cố Dữ Thâm muốn chịu đựng.

Dù sao cũng nhịn lâu như vậy rồi, sao lại không nhịn thêm.

Anh nghĩ là bất kể thế nào cũng phải đợi cho đến khi qua đợt điều trị vật lý trị liệu rồi hãy nói.

Anh biết rằng chuyện này một khi bắt đầu sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, khả năng kiềm chế của anh không mạnh đến vậy, có thể trong quá trình làm sẽ không chăm sóc được vết thương ở thắt lưng cho Nam Tri.

Nhất định sẽ bị tổn thương.

Nhưng một khi nó được mở ra, sự ham muốn bắt nguồn từ thời niên thiếu của anh sẽ không thể kiểm soát được, một ngọn lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi anh hoàn toàn.

Đến khi Nam Tri lùi lại, gò má đỏ bừng, làm xong chuyện này cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Dữ Thâm, chỉ đành tựa trán lên vai anh.

Cô muốn chậm lại một chút, hồi phục lại nhịp tim đang đập quá nhanh, đột nhiên lại bị Cố Dữ Thâm ép cô ngẩng đầu lên, anh cúi người xuống hôn cô lần nữa.

Không giống như nụ hôn an ủi dỗ dành trước đó.

Ép buộc, hoảng hốt, không kiềm chế được.

Anh bất chấp va vào cô, răng anh chạm vào môi cô.

Nó mang đến một cảm giác áp bức mãnh liệt, Nam Tri muốn tránh đi, nhưng cô vẫn nhịn được, từ từ giơ tay lên, ôm lấy eo anh.

Cơ bắp của anh căng phồng, máu và mạch máu phía dưới đang chảy.

Cố Dữ Thâm hôn lên môi cô, khàn giọng nói: “Không sợ đau thắt lưng à?”

Cô cố giấu đi ngượng ngùng, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lần trước bác sĩ vật lý trị liệu chẳng phải có nói là, cũng có thể dùng tư thế thoải mái cho bên nữ sao…”

Anh nhắm hai mắt lại, hôn lên chóp mũi cô, anh nói thật: “Thoải mái không được, đến lúc đó em có xin anh cũng vô ích.”

Lời này là cảnh cáo, nhưng giờ phút này Nam Tri không nghe, cô thậm chí còn tưởng là anh đang khiêu khích.

“Còn lâu em mới xin anh.”

“Vậy được.”

Anh không nói gì nữa, bế ngang người cô lên, đi lên lầu.

Trước khi bước vào phòng, anh lấy hộp khăn giấy ở đầu giường để bên tay cô,với một chút lý trí cuối cùng, anh nói nhỏ: “Em đau mà anh không ngừng thì cứ đánh anh.”

“…”

Nam Tri cảm thấy anh làm quá, làm như đánh nhau không bằng, tim cô đập nhanh hơn, mặt cũng nóng hơn, cô xấu hổ nhắm mắt lại.

Cô lấy hộp giấy rồi đặt nó xuống giường, vì ngượng, cô không nhịn được mà nói: “Anh bớt nói nhảm đi.”

Anh khàn giọng cười, nắm mắt cá chân mảnh mai của cô rồi nâng lên.

Lần đầu liên Cố Dữ Thâm gặp Nam Tri là vào kỳ nghỉ hè trước khi vào cấp ba, từ lúc quen biết cô, anh đã nhìn thấy đủ mọi dáng vẻ của cô, phấn khích, khóc lóc, nổi giận, thất vọng, nhưng đến tậy bây giờ, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Bình tĩnh được một lúc, cô gái nhỏ vẫn còn đang run rẩy, hàng mi dài còn đọng nước mắt, cả người hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng.

Nam Tri xem như là đã biết rồi, tại sao trước đó anh còn nói là “Đến lúc đó em xin anh cũng vô dụng”.

Cô bị kích thích đến mức suy sụp khóc thút thít, nhưng cũng không hề khơi dậy được sự đồng cảm của anh, ngược lại anh càng dùng sức hơn, đến cuối cùng ngay cả câu cầu xin cũng không nói ra được.

Cố Dữ Thâm nhẹ nhàng hôn cô, anh dịu dàng hỏi: “Tắm nhé?”

Khác hẳn với người vừa rồi.

Cô vẫn nhắm hai mắt lại, không muốn nói chuyện với anh, cô chỉ gật đầu, mặt lại đỏ hơn một chút.

Cô đã không còn sức, Cố Dữ Thâm bế cô đi tắm.

Giọng nói của cô cũng trở nên khàn khàn, cô yếu ớt nói: “Em ngâm một hồi, anh ra ngoài trước đi.”

Cố Dữ Thâm “ừ” một tiếng, anh rất nghe lời: “Xong rồi thì gọi anh.”

Nói xong thì anh ra khỏi phòng tắm, không đóng cửa lại, để lại một khe hở để dễ nghe cô gọi.

Anh nhìn xuống thì thấy trên chăn còn một vết đỏ, ngoại trừ cái này ra, chăn đã ướt nhẹp, đđó đã lan rộng ra ngoài. Anh giống như một kẻ biến thái, liếc nhìn nó một lúc lâu, sau đó mới thay bộ chăn sạch khác.

Mà ở trong nhà tắm, Nam Tri nhìn cở thể mình, vừa đỏ vừa tím, khắp nơi đều đau nhức, khỏi phải nói đến thắt lưng.

Có thế nào cô cũng không nghĩ ra, hóa ra Cố Dữ Thâm cũng sẽ mất khống chế như vậy, sự hưng phấn mang đến cảm giác sợ hãi, giống như sắp chết vậy, mọi giác quan của cô dường như đã mở ra thế giới mới.

Dường như cả quá trình cô đều nhắm mắt lại, cô chỉ nhớ rằng trong đợt sóng mãnh liệt, cô đã nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên vai anh, tưởng tượng lúc trước anh đã bị thương thế nào, kết vảy làm sao, hồi phục thế nào.

Ngay lúc đó, Cố Dữ Thâm quay lại, giúp cô lau người sạch sẽ.

Vốn dĩ Nam Tri mệt mỏi không còn sức, mặc kệ để anh phục vụ mình.

Tắm xong, Cố Dữ Thâm khoác áo choàng tắm lên cho cô, bế cô về giường.

Khi thính giác của cô quay lại, lúc này cô mới nhận ra bên ngoài đang mưa to, trên cửa sổ còn đọng lại những hạt mưa lốm đốm, đùng đùng, tiếng mưa vô cùng chói tai.

Cố Dữ Thâm thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ôn tồn nói: “Trời mưa rồi.”

“Mưa như thác đổ.”

“Ừ.”

Cô nhớ lúc bọn họ chia tay, trời cũng mưa to như vậy.

Trời tối đen, như đang muốn hủy diệt mọi thứ trong thành phố.

Lúc đó bọn họ chia tay, còn hôm nay bọn họ ôm nhau thật chặt.

Trận mưa này không phải là mưa đông, mà là trận mưa đánh thức mùa xuân.

Mùa đông cuối cùng cũng đi qua.

Mùa đông sáu năm trước cuối cùng cũng chấm dứt vào khoảnh khắc này.

Mùa xuân sắp đến.

Cố Dữ Thâm cũng đi vào tắm rồi quay lại giường.

Nam Tri rất mệt, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Hai người vừa mới làm chuyện kia, lẽ ra nên ôm nhau nhẹ nhàng nói vài câu, Cố Dữ Thâm cũng cảm thấy vừa rồi mình quá mất khống chế, muốn dỗ dành cô bảo cô đừng giận, không ngờ anh vừa đi ra đã thấy cô ngủ rồi.

Dưới ánh trăng, Cố Dữ Thâm cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình.

Chóp mũi vẫn còn hồng hồng.

Vừa rồi trong quá trình làm, cô nghẹn ngào khóc thút thít, rõ ràng là không chịu nổi, nhưng lại vuốt ve vết sẹo trên vai anh, ngoan ngoãn cố gắng thả lỏng để chịu đựng anh.

Cũng không biết lúc đó trong lòng cô đang nghĩ gì.

Có lẽ là đang thương hại anh.

Lúc trước Cố Dữ Thâm không muốn để bất kỳ ai thương hại anh, bây giờ anh lại cảm thấy thế này cũng không tệ.

Ngoài trời tuy tối, nhưng thật ra giờ này vẫn còn sớm, trong thành phố, những người đi làm thêm bây giờ mới bước lên tàu điện, người đến người đi, thành phố này vẫn hoạt động không ngừng nghỉ, một nhóm người đến, một nhóm người lại đi.

Còn bọn họ ở đây, ở trong căn phòng ngủ yên tĩnh tối tăm ôm nhau, quanh đi quẩn lại vẫn quay về điêm xuất phát, giống như là chưa từng thay đổi gì cả, bọn họ vẫn giống như lúc trước.

Cố Dữ Thâm nhẹ nhàng vén lọn tóc rối của cô ra sau tai.

Còn chưa ăn cơm tối, nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy, Cố Dữ Thâm cũng không gọi cô dậy.

Những ký ức mà anh chưa bao giờ cố gắng nhớ lại, lần đầu tiên anh chia sẻ với Nam Tri, mặc dù anh cũng không kể cặn kẽ cho cô, nhưng đã khơi gợi lại ký ức của anh.

Giống như đèn kéo quân vậy, từng đoạn phim hiện lên trước mắt.

Trước đây, Trương Hiểu Thuần là một người phụ nữ xinh đjep kiêu ngạo.

Thời đó, sinh viên đại học rất hiếm, còn là hoa khôi trường, hai mươi năm đầu đời có một cuộc sống vô cùng thuận lợi.

Sau khi gả cho Cố Mạnh Cận, vốn dĩ tưởng rằng cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc hơn, không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc, nhưng bà dần dần mắc bệnh tâm lý.

Sau khi Cố Gia Viễn qua đời, bệnh tâm lý càng ngày càng nặng.

Nỗi oán giật với Cố Mạnh Cận, sự hoài niệm Cố Gia Viễn, đều chất chứa trên người Cố Dữ Thâm.

Thật ra thì những lúc Trương Hiểu Thuần phát bệnh cũng sẽ mượn anh để phát tiết, đa số đều là bóp véo anh, làm trên người anh có vết bầm tím.

Những lúc trạng thái của Trương Hiểu Thuần tốt hơn một chút thì sẽ đưa anh đến nhà bà ngoại, là một ngôi làng ở ngoài ô, trước đây Trương Hiểu Thuần từng xinh đẹp bao nhiêu, từng khiến người khác ghen tị bao nhiêu, thì sau này lại bị người ta bàn tán bấy nhiêu.

Những đứa trẻ trong làng cũng nghe người lớn nói, nhìn thấy bà thì cười hihi haha chế giễu.

Lúc đó Cố Dữ Thâm đã nắm chặt cổ áo của cậu bé cầm đầu bọn trẻ, bình tĩnh đè đầu cậu bé vào cạnh tảng đá.

Máu tươi chảy ra nhuộm đỏ phiến đá.

Tiếng khóc của đứa trẻ thu hút sự chú ý của ba mẹ trong nhà, bọn họ nắm cánh tay của Cố Dữ Thâm, chửi bới lăng mạ, bảo anh gọi ba mẹ đến, lại mắng anh có người sinh ra nhưng không có ai nuôi.

Mà từ đầu đến cuối, Cố Dữ Thâm không nói một lời.

Sau đó ông cụ hàng xóm đến nói giúp anh một lúc lâu, chuyện này mới được giải quyết.

Năm đó, Cố Dữ Thâm sáu tuổi.

Không lâu sau, Trương Hiểu Thuần cắt cổ tay tự sát.

Cố Dữ Thâm không còn mẹ.

Nhưng anh không buồn, anh bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Tình cảm mẹ con của Trương Hiểu Thuần đã dứt điểm từ lúc Cố Gia Viễn mất, Cố Dữ Thâm không có nhiều tình cảm với bà.

Còn với Cố Mạnh Cận thì anh căm hận nhiều hơn.

Sau khi lớn lên, anh và Cố Mạnh Cận dần dần ít tiếp xúc với nhau.

Sau đó, bên cạnh anh có thêm vài người bạn, Châu Việt là một trong số đó.

Anh cũng dần dần ngụy trang mình giống như mấy đứa con nhà giàu kia, dường như chỉ trêu đùa khắp nơi, cà lơ phất phơ, nhưng vẫn mang trong mình sự lạnh lùng và hung ác, là do tuổi thơ của anh đem lại.

Đến năm anh mười sáu tuổi.

Bà ngoại anh qua đời, Cố Dữ Thâm lại về ngôi làng nhỏ kia.

Những đứa trẻ từng nghe lời đồn mà chế giễu anh giờ cũng đã trưởng thành, đã không còn đi học, trở thành bọn côn đồ.

Tang lễ trong thôn rất phiền phức, nhiều nghi thức làm người ta hoa mắt, đánh trống khua chiêng, khóc hết lần này đến lần khác, cho đến đêm khuya.

Cố Dữ Thâm từ trong nhà đi ra, anh dựa lên bức tường đổ nát, im lặng hút một điếu thuốc.

Gió thổi qua, mang theo tiếng bàn tán của người khác.

Nghe không chịu nổi.

Cố Dữ Thâm vứt điếu thuốc đi, tiện tay nhặt chai bia trên mặt đất, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, anh bước nhanh tới, không hề báo trước, giơ chai bia lên rồi đập xuống đầu người kia.

Không giống với lúc sáu tuổi nữa, thay vì khóc lóc khi nhìn thấy máu, đám người kia xông lên tấn công.

Sau khi đánh nhau, mu bàn tay của Cố Dữ Thâm bị thương, không nghiêm trọng, chỉ chảy một chút máu, anh không thèm để ý, cũng không ở lại trông nom linh đường, anh về thẳng khu chung cư Lung Hồ.

Nhưng lại cảm thấy mình có chạy thế nào cũng không thoát khỏi bóng tối, vừa đi ra thì lại vào một bóng tối khác

Chẳng qua là lần đó không giống vậy.

Anh gặp một cô gái.

Cô gái rất xinh đẹp, mái tóc dài xõa xuống vai, mặc một chiếc váy nhỏ xinh xinh, vừa nhìn đã biết ngay từ nhỏ cô đã được yêu thương, xinh đẹp đến nỗi không chân thật, đang nhón chân lên nhẹ nhàng xoay người dưới ánh đèn đường, nhẹ nhàng múa.

Ánh đèn cũng dừng lại trên người cô, tỏa sáng.

Giống như sinh ra ảo giác nhìn thấy tiên nữ.

Sau đó cô nhìn qua, tung tăng chạy đến trước mặt anh, không hề ngượng ngùng, mỉm cười với anh rồi nói: “Tớ tên Nam Tri, Nam trong Đông Tây Nam Bắc, Tri trong tri thức, cậu tên là gì?”

Trong cuộc đời tối tăm của anh, dường như cũng có chút ánh sáng.

Nam Tri là một cô gái rất thần kỳ.

Có lẽ có liên quan đến gia đình hạnh phúc mỹ mãn của cô, đời này cô chưa từng chịu khổ, tính tình trong sáng ngây thơ, thỉnh thoảng hơi ngạo mạn nhưng lại rất dễ thương.

Cô giống như hũ đường chứa đầy tình yêu, chỉ cần ở gần cô, anh sẽ nhận được dòng suối ấm áp và yêu thương.

Nam Tri luôn cảm thấy rằng những năm tháng đó, Cố Dữ Thâm đơn phương yêu thương chiều chuộng cô vô điều kiện.

Thật ra thì cũng không phải vậy.

Cố Dữ Thâm tcũng nhận được từ cô rất nhiều thứ, sự ấm áp và ánh mặt trời mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được.

Từ đó trở đi, Nam Tri trở thành người duy nhất cầm đèn soi sáng tuổi trẻ đen tối vô tận của anh.

Khi Nam Tri tỉnh lại trời vẫn còn tối, mưa đã tạnh.

Bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo.

Cô vừa tỉnh lại, khoảnh khắc mà cô chuyển động chân, trong đầu Nam Tri hiện lên vô số câu chửi thề.

Cái, tên, súc, sinh, này…

Mỗi một bộ phận trên cơ thể cô giống như bị tháo rời, đau nhức khó chịu.

Mùi tanh trong không khí vẫn chưa tản đi hết.

Sau cơn mưa đêm, đôi nam nữ ôm nhau ngủ, mùi tanh còn ở đó, tiếng tim đập chạm vào nhau.

Như đang sống ngày cuối cùng trước ngày tận thế.

Nam Tri cảm thấy hơi đói, lúc này cô mới nhớ ra là vừa về đến nhà, cô và Cố Dữ Thâm làm bừa một trận, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn.

Cô định xem giờ, cố gắng với tay lấy vào điện thoại, cô vừa mới động đậy thì Cố Dữ Thâm đã tỉnh, anh ôm chặt cô, hỏi nhỏ: “Sao vậy?”

Động tác của Nam Tri dừng lại một lát, cũng không lấy điện thoại nữa, cô nói: “Em đói.”

Cố Dữ Thâm bật cười, giọng nói khàn khàn, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ cô: “Chưa cho em ăn no à?”

“…”

Bệnh thần kinh!

Người này sao cố ý bóp méo ý của cô vậy.

“Cố Dữ Thâm.”

“Ừ.”

“Anh mà tiếp tục nói mấy câu đùa giỡn lưu manh với em thì không đẹp trai nữa đâu.” Nam Tri không thể nhịn được mà nó.

Anh nhướng máy: “Đẹp trai thì có ích gì, anh đã kết hôn rồi, không cần những thứ đó để quyến rũ nữa.”

“…”

Mặt Nam Tri đỏ bừng, cô cướp lời anh: “Em muốn ăn cơm, đói rồi, anh đi nấu cơm đi.”

Cố Dữ Thâm cười cười, cũng may là anh còn tính người, không trêu cô nữa.

Hai giờ sáng, hai người cùng nhau rời giường, đi vào bếp.

Cố Dữ Thâm vẫn còn buồn ngủ, mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đây là lần đầu tiên vào bếp, anh lười biếng dựa vào bếp, mở tủ lạnh ra: “Em muốn ăn gì?”

“Đại tiệc.”

Cố Dữ Thâm liếc cô một cái, khóe miệng vẫn mang theo ý cười: “Đừng có bới móc anh.”

“…”

Nam Tri nheo mắt lại, cô đi qua véo mặt anh: “Anh đây là ngủ xong thì trở mặt không nhận người à.”

Cố Dữ Thâm nhướng mày: “Thật sự muốn ăn đại tiệc thì anh gọi bảo người ta mang đến.”

“… Thôi vậy.”

Nếu thật sự gọi người ta mang tới, không biết người ta sẽ nghĩ gì đây.

Thực ra, người ta cùng lắm chỉ cảm thấy là bọn họ phiền phức mà thôi, nhưng bây giờ Nam Tri chột dạ, cô sợ để người ta biết được cô và Cố Dữ Thâm làm bừa quá độ như vậy, làm đến hai giờ sáng mới ăn tối.

“Em nhớ lúc tước dì Thư làm món cơm hải sản ngon lắm, anh biết làm không?” Nam Tri hỏi.

“Thử một chút.” Cố Dữ Thâm trả lời đơn giản.

Trong tủ lạnh còn một hộp cơm nguội.

Đôi khi Nam Tri muốn ăn cơm chiên, nhưng cô thích cảm thấy chiên cơm nguội thì ngon hơn, dì Thư ghi nhớ sở thích của co trong lòng, đôi khi sẽ để lại một phần cơm trong tủ lạnh.

Nam Tri nhìn anh chuẩn bị đồ ăn, cô hỏi: “Cần em giúp gì không”

“Không cần, em đi ngồi đi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Thắt lưng không đau à?”

“…”

Đau.

Nam Tri lại cảm thấy xấu hổ, cô đi ra ngoài, thoải mái ngồi xem TV, nghịch điện thoại di động.

Chẳng mấy chốc, Cố Dữ Thâm bê chén đũa đi ra.

Cơm hải sản, trên đó có tôm, nấm, bắp hạt, nhìn rất tỉ mỉ.

Nam Tri ăn thử một miếng, phát hiện mùi vị thật sự giống với dì Thư làm, ăn rất ngon.

“Cố Dữ Thâm, sau này nếu như anh không muốn quản lý công ty nữa thì có thể đi làm đầu bếp đấy.”

Anh bật cười: “Ăn ngon à?”

“Ừ.” Nam Tri đưa ngón cái ra, không tiếc lời khen ngợi, “Đầu bếp nổi tiếng.”

“Vậy sau này anh thường xuyên làm cho em.”

Cơm hải sản ấp áp đi vào họng, an ủi dạ dày đang đói, dạ dày thì thoải mái, còn cơn đau nơi thắt lưng thì rất rõ ràng.

Cố Dữ Thâm để ý đến động tác của cô: “Rất đau à?”

Cô tức giận: “Anh nói xem.”

“Lát nữa anh xoa cho em, ngày mai anh hẹn giúp em bác sĩ vật lý trị liệu.”

Sau bữa tối muộn, Cố Dữ Thâm để chén đũa vào trong bồn rửa bát, sau đó cùng Nam Tri về lại phòng ngủ.

Lúc này đã là hai giờ rưỡi sáng.

Bên ngoài yên tĩnh, Nam Tri nằm nghiêng trong vòng tay anh, nhắm mắt hưởng thụ anh mát-xa.

“Ngày mai chắc chắn là thắt lưng của em lại nghiêm trọng thêm.” Cô cố ý than thở, giọng điệu mềm mại nhưng cũng có phần đanh đá, giống như đang làm nũng.

Cố Dữ Thâm hôn lên khóe miệng cô: “Mấy ngày nữa anh không chạm vào em.”

“…”

Cô giả vờ kiêu căng: “Anh nói nhẹ nhàng quá, sao vừa rồi anh không nhẹ nhàng hơn một chút đi.”

“Vừa rồi anh thật sự không nhịn được, anh cũng đã đợi bao lâu rồi.”

“…”

“Từ lúc Tư Tư nhà anh mười sáu tuổi đến hai mươi bốn tuổi, cuối cùng cũng không uổng công đợi.”

Nam Tri không tin, ngón trỏ đâm đâm vào ngực anh: “Anh nói cái gì vậy, năm mười sáu tuổi em đã ở bên anh đâu.”

“Anh đã từng nói với em chưa.” Cố Dữ Thâm nói nhỏ bên tai cô, “Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên?”

Có một câu nói, yêu từ cái nhìn đầu tiên thực ra chính là thấy sắc thì nổi lòng tham.

Rốt cuộc là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay là thấy sắc thì nổi lòng tham cũng không quan trọng.

Hôm đó Cố Dữ Thâm đi dự đám tang của bà ngoại, hôm đó anh đánh nhau với bọn lưu manh lắm chuyện, hôm đó anh trở về từ ngôi làng nhỏ, anh nhớ đến Trương Hiểu Thuần.

Nhưng cũng vào hôm đó, anh gặp được một cô gái, vô cùng xinh đẹp, tỏa sáng chói mắt, đang nhảy múa dưới ánh đèn đường.

Đường phố tối om, trên cây có tiếng ve kêu.

Dường như cô mang theo ánh sáng của cả thế giới, chạy về phía anh.

Trong khoảnh khắc đó, Cố Dữ Thâm rõ ràng cảm nhận được ham muốn lần đầu tiên của thiếu niên, giống như nham thạch đang ngủ đông đột nhiên dâng trào.

Anh nghiến răng nghiến lợi, không thể trả lời ngay câu hỏi mà cô hỏi anh “Cậu tên là gì?”

Trước câu này thì cô nói cái gì nhỉ?

Tớ tên Nam Tri, Nam trong Đông Tây Nam Bắc, Tri trong tri thức.

Cô ấy tên là Nam Tri.

Từ đó, cái tên này trở này nốt ruồi trong lòng anh, ánh trăng trên bầu trời.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mừng sếp Cố!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.