Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 33: Ghen




Nam Tri: “…”

Anh còn chưa theo đuổi được mà tuyên bố chủ quyền cái gì!

“Sao hôm nay anh tan làm sớm vậy?” Nam Tri hỏi.

“Giải quyết xong việc thì đến thôi.” Cố Dữ Thâm nhìn ra sau lưng cô, anh lại hỏi, “Em sắp xong chưa?”

“Em xong rồi, chúng ta đi ăn gì vậy?”

“Đều được.” Cố Dữ Thâm nói.

Sau lưng vẫn còn nhiều người như vậy, Nam Tri cảm thấy hơi ngại ngùng trước, cô mím môi, nhẹ nhàng nói “Vậy em đi lấy túi”.

Dưới ánh nhìn của mọi người, cô đi tới lấy túi, cảm thấy cả người mình sắp bị ánh mắt thăm dò của mọi người xuyên thủng, cô vội vàng đi ra ngoài cùng Cố Dữ Thâm.

Mọi người im lặng vài giây, sau đó bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Người đó là người đàn ông đang theo đuổi chị Tư Tư sao, đẹp trai quá đi mất!!!”

“A a a a a thảo nào hôm nay chị Tư Tư còn đỏ mặt, gương mặt này quá tuyệt rồi! Hoàn toàn là gương mặt của sao hạng A!”

“Lúc trước tôi còn tiếc cho chị Tư Tư và giáo sư Trần, bây giờ nhìn lại, hóa ra đây mới gọi là trai tài gái sắc, quá xứng đôi luôn!”

Lúc này trưởng nhóm múa đi vào, trưởng nhóm múa đi tới đúng lúc nhìn thấy hai người đang đi ra ngoài, rẽ vào phòng tập thấy mọi người đang trò chuyện, trưởng nhóm múa hỏi một câu: “Đang nói chuyện gì vậy?”

“Trưởng nhóm! Có vẻ như chị Tư Tư sắp yêu đương rồi!”

“Sắp yêu đương?”

“Người vừa đến đón chị Tư Tư là người đàn ông đang theo đuổi chị ấy, siêu siêu đẹp trai!”

Trưởng nhóm múa hơi ngạc nhiên, lại nhìn ra bên ngoài, hai người đã đi rồi.

Vừa rồi cô nhìn thấy bóng lưng, không hiểu sao lại thấy quen quen.

Nghĩ một lúc lâu rồi mới nhớ ra, lúc trước tham gia sự kiện của Truyền thông Xuyên Hòa đã từng gặp, sếp Cố tuổi trẻ tài cao của tập đoàn Cố thị.

Nhưng lúc đó không phải là cô đưa Nam Tri đi cùng sao? Cô không nghe cô ấy nói gì vậy.

Sao mới được một hai tháng, hai người này đã ở bên nhau rồi?

Nam Tri đi ra ngoài rồi mới cười hỏi: “Anh tuyên bố chủ quyền cái gì vậy?”

Cố Dữ Thâm nhìn cô, trả lời như lẽ đương nhiên: “Để không có người đàn ông nào lại chạy đến vũ đoàn của em.”

Nam Tri chớp mắt nhìn anh, hỏi: “Anh nói Trần Phong Du à?”

Anh nhếch mép khinh thường.

“Anh ấy không còn thích em nữa đâu.” Nam Tri đành phải nói, “Trước khi em đăng ký kết hôn với anh đã nói rõ ràng với anh ấy rồi, không thích em nữa.”

Cố Dữ Thâm nắm lấy vấn đề chính: “Cho nên lúc trước anh ta thích em?”

Nam Tri không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, cô thản nhiên trả lời: “Em xinh đẹp như vậy, người ta thích em chẳng phải là rất bình thường sao?”

Cố Dữ Thâm nhìn cô.

Cô thực sự rất xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng mịn, lông mi cong vút, từng chi tiết đều hài hòa, tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.

Tim anh đập mạnh, ánh mắt anh di chuyển từ đôi mắt đến đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó anh cúi đầu hít một hơi thuốc lá, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, anh hỏi: “Lần đầu tiên chúng ta gặp lại, em đã gọi điện cho anh ta?”

Nam Tri mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Cố Dữ Thâm “chậc” một tiếng.

Nam Tri không trêu anh nữa, cô ngồi lên xe: “Hai hôm trước em nghe Phượng Giai nói có một nhà hàng mới mở ăn ngon lắm.” Cô mở điện thoại lên gửi định vị mà Phượng Giai đã gửi cho cô qua cho anh.

“Đúng rồi, anh có nói với dì Thư là chúng ta không về ăn cơm chưa?” Nam Tri hỏi.

Cố Dữ Thâm: “Vẫn chưa, em gọi cho dì ấy đi.”

“Được.”

Nam Tri nhìn đồng hồ.

Bình thường bọn họ về nhà muộn, giờ này chắc là dì Thư chuẩn bị nấu bữa tối.

Cô gọi điện đến, đúng lúc dì Thư đang chuẩn bị rửa rau.

“Dì Thư, hôm nay dì về sớm một chút đi, cháu và Cố Dữ Thâm ra ngoài ăn cơm, dì đừng làm nữa.”

“Ờ, được.” Dì Thư cười nói, “Vậy phu nhân và sếp Cố hẹn hò vui vẻ nhé.”

“…”

Hẹn hò.

Cuộc gọi đã kết thúc, Nam Tri vẫn còn đặt điện thoại bên tai, vẫn chưa lấy xuống.

Nghĩ kỹ lại một chút, cái này hình như thật sự tính là hẹn hò.

Cố Dữ Thâm dừng xe ở bên ngoài nhàhafng, hai người vừa bước vào liền nghe thấy quản lý nhà hàng chạy đến chào đón: “Tổng giám đốc Cố, sao anh lại đến đây, Tiểu Đường, mau đến đây dẫn đường.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên, đi theo nhân viên phục vụ, cô cúi người về phía trước hỏi nhỏ: “Nhà hàng này không phải do anh mở đấy chứ?”

Sáu năm không gặp, sản nghiệp của tập đoàn Cố thị đã kinh khủng đến mức chỉ cần bước vào bất kỳ cửa hàng nào cũng là của nó sao?

“Không tính.” Cố Dữ Thâm nói, “Lúc trước bạn anh mở, anh chỉ đầu tư vào thôi.”

Phượng Giai nói ngon thì chắc không sai đâu, cậu ấy khó tính trong chuyện ăn uống, vị giác lại nhạy bén, thường ngày không có chuyện gì thì sẽ đi khắp nơi tìm nhà hàng ngon, nếu Phượng Giai đã đề cử thì chắc chắn là ngon.

Nam Tri gọi vài món đặc trưng.

Màu sắc hương vị đều có đủ, Nam Tri hơi hối hận riifu, ngày mai cô phải biểu diễn rồi, sao bây giờ lại đi ăn đồ ngon vậy.

Cô lại ăn thêm một miếng, sau đó ép mình không được ăn nữa.

Cố Dữ Thâm ngước mắt lên: “Không ăn nữa à?”

“Ừ.”

“Sao chỉ ăn một chút vậy, dạ dày không thoải mái à?”

“Không có, dạ dày em không đau thường xuyên, chỉ là ngày mai em phải biểu diễn, tối nay không thể ăn quá nhiều, phải khống chế một chút.”

Cố Dữ Thâm: “Ăn những thứ này không mập đâu.”

“Được rồi, đợi em biểu diễn xong rồi lại ăn.” Nam Tri chống tay lên cằm, dưới ánh đèn ấm áp, trông cô càng xinh đẹp hơn, “Nhưng mà đồ ăn của nhà hàng này không tệ, ánh mắt đầu tư của anh rất tốt.”

Cố Dữ Thâm nhếch môi, cũng không ép cô ăn nhiều nữa.

Anh biết Nam Tri rất lâu, hiểu rõ cô có yêu cầu cao với múa.

Dù sao thì năm cô mười bảy tuổi, cô đã cố chấp nói ra được một câu “Em có thể chết trên sân khấu”.

“Ngày mai em biểu diễn xong anh bảo người gói đồ ăn của nhà hàng này mang về.”

Nam Tri cong môi: “Được đấy.”

“Ngày mai biểu diễn ở đâu?”

“Nhà hát lớn bên kia.” Nam Tri nói, “Vũ đoàn bọn em có ba tiết mục, sẽ đi cùng nhau, anh không cần phải sắp xếp tài xế cho em đâu.”

Cố Dữ Thâm gật đầu, anh không nói thêm gì.

Hôm sau, đến ngày biểu diễn.

Bình thường buổi sáng hôm biểu diễn, mọi người đều bận rộn thay quần áo, nhưng hôm nay lại có một việc khác, đó là vây quanh Nam Tri hỏi thăm tình hình của người đàn ông lúc chạng vạng tối ngày hôm qua.

Nam Tri không ngăn lại được, bị mấy cô gái nhỏ hỏi đến nỗi gò má đỏ bừng.

Còn hỏi cô có hình không, Nam Tri đành phải mở tấm hình chụp chung ở Disneyland.

Hai người bọn họ rất ít khi chụp chung, lúc đi học Cố Dữ Thâm không thích chụp hình, bọn họ không có chụp chung, sau đó lên lớp mười hai, Nam Tri chuyển trường ra nước ngoài, cho nên ngay cả ảnh tốt nghiệp chụp chung cũng không có.

Rõ ràng bọn họ quen nhau lúc mười sáu tuổi, đến hai mươi bốn tuổi mới thật sự có một tấm hình chụp chung.

Mấy cô gái nhỏ chụm đầu vào nhau, đứng chung một chỗ xem hình.

“Chị Tư Tư, bạn trai chị đẹp trai thật đó!”

Nam Tri đứng ở bên cạnh kiểm tra quần áo lại lần cuối, cô nghe vậy thì bình thản nói: “Vẫn chưa phải là bạn trai đâu.”

Cô gái kia nói: “Nhưng mà em nghe nói giai đoạn mập mờ giữa nam và nữ mới là giai đoạn cảm động nhất, sau khi ở bên nhau thì sẽ trở nên vô vị, đến khi kết hôn rồi lại còn bình thường hơn, cho nên chị Tư Tư phải kiên nhẫn một chút nhé, đừng ngay lập tức đầu hàng.”

“…”

Trong đầu Nam Tri nghĩ, bây giờ hình như cô đang ở hai giai đoạn mà cô bé vừa nói.

Coi như là, giai đoạn mập mờ sau khi cưới?

“Cũng chỉ có chị Tư Tư đối mặt với những vọng tưởng nhân gian như vậy mà vẫn không chịu đầu hàng, nếu là em thì chắc chắn đã nghĩ xong tên cho con luôn rồi.”

Lại nói chuyện thêm một lúc, trưởng nhóm múa đến, giục mọi người đi vào diễn tập, sau đó hỏi Nam Tri: “Người đàn ông theo đuổi em là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị à?”

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô nhìn vũ đoàn trưởng.

Trưởng nhóm cười nói: “Ngày hôm qua chị nhìn thấy bóng lưng, cảm thấy hơi giống tổng giám đốc Cố mà chị đã gặp ở sự kiện của Truyền thông Xuyên Hòa.”

Nam Tri khẽ cười: “Trưởng nhóm, trí nhớ của chị tốt thật đấy.”

“Trí nhớ cũng chỉ vậy thôi, chỉ là nhìn thấy trai đẹp thì ấn tượng sâu hơn thôi.” Trưởng nhóm cười, “Hai người quen nhau khi nào, không phải chị vô tình làm bà mai đấy chứ.”

“Không phải đâu, em và anh ấy là quen nhau trước rồi.” Nam Tri cười nói.

“Nhưng  lúc đó chị không nghe em nói đến cậu ta?”

Nam Tri: “Vì lúc đó mối quan hệ giữa en và anh ấy quá đặc biệt, nên không dám chủ động nhắc đến.”

Dừng lại một chút, Nam Tri chậm rãi trả lời dưới ánh mắt tò mò của vũ đoàn trưởng, “Lúc trước em đã kể với chị, là bạn trai cũ của em.”

Trưởng nhóm múa:?

“Thật à?!”

“Ừ.”

“Bạn trai cũ của em là tổng giám đốc Cố?!”

Cô cười: “Đúng vậy.”

Trưởng nhóm múa nhớ lại câu chuyện trước đây Nam Tri đã kể với mình về bạn trai cũ, liên kết lại với hình tượng bên ngoài của Cố Dữ Thâm mấy năm nay, thật sự cảm thấy không khớp.

“Vậy bọn em bây giờ là sắp nối lại tình xưa à?”

“Xem như là vậy đi.”

Nam Tri nói xong, trong lòng cô lại nghĩ, có lẽ không thể gọi là “cháy lại” được, hoàn toàn chưa từng tắt lửa.

Cô là vậy, Cố Dữ Thâm cũng vậy.

Chẳng mấy chốc, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Màn múa solo của Nam Tri là màn biểu diễn cuối cùng, trước đó là màn biểu diễn của các cô gái trong vũ đoàn, Nam Tri còn đứng bên cạnh sân khấu nhìn các cô biểu diễn.

Ánh mắt cô vô tình nhìn xuống dưới sân khấu.

Cô hơi ngạc nhiên, cô nhìn thấy Cố Dữ Thâm ngồi ở hàng ghế đầu của khán giả.

Sao anh lại đến đây?

Còn không có nói cho cô.

Nam Tri quay lại sau sân khấu lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho anh.

“Nam Tri: Anh ở nhà hát lớn?”

Cố Dữ Thâm trả lời lại một chữ “Ừ”.

Lúc này cô mới phát hiện ra, lần trước nhìn thấy Cố Dữ Thâm và Lê Phức, cô đã đổi tên của Cố Dữ Thâm thành tên cặn bã, bây giờ nhìn có chút gai mắt.

Nam Tri nghĩ một chút, lại đổi tên anh thành “Người theo đuổi”.

Thật không biết xấu hổ.

Chỉ là lúc trước, bên cạnh Nam Tri có nhiều người đàn ông theo đuổi như vậy, cô đều không để ý đến, cũng chỉ có một mình Cố Dữ Thâm vô cùng vinh hạnh mà lấy được cái tên này.

“Nam Tri: Anh đến sao không nói với em.”

“Người theo đuổi: Sợ em căng thẳng.”

“Nam Tri: Còn lâu em mới căng thẳng.”

Cố Dữ Thâm gửi đến một tin nhắn thoại, vừa mở lên, là tiếng cười trầm khàn của anh, dường như còn mang theo chút nhiệt độ nóng bỏng, tai Nam Tri nóng lên.

“Khi nào đến lượt em.”

Cô sờ tai mình, cúi đầu từ từ trả lời.

“Nam Tri: Lượt tiếp theo.”

“Người theo đuổi: Cố lên.”

Nam Tri tắt điện thoại, cô nhìn vào gương, không nhịn được mà cong môi cười.

Lúc trước, khi còn học cấp ba, mỗi khi cô tham gia cuộc thi múa ba lê, Cố Dữ Thâm đều sẽ đến xem, cho đến bây giờ Nam Tri chưa bao giờ cảm thấy quá căng thẳng, anh cũng không nói mấy câu khích lệ cổ vũ nhiều.

Mỗi lần đều bình tĩnh nói một câu “Cố lên”.

Cô thắng giải, anh ở dưới sân khấu vỗ tay cho cô.

Cô mắc sai lầm, anh cũng ở dưới sân khấu chăm chú nhìn cô.

Và còn nhớ lần đó, khi cô sốt cao nhưng vẫn quyết định tham gia cuộc thi, sau khi biểu diễn xong, Nan Tri ngã xuống, anh đã vững vàng ôm cô vào lòng.

Bây giờ dường như đã quay lại lúc đó rồi.

Chẳng mấy chốc, đến lượt Nam Tri biểu diễn.

Cô bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên, điệu múa của cô thành thạo đẹp đẽ.

Sân khấu lớn như vậy, ánh đèn dừng lại trên người cô,

Cố Dữ Thâm bất ngờ nhớ lại cảnh tượng khi anh lần đầu gặp cô.

Giữa hè tháng tám.

Có một gia đình vừa chuyển đến khu chung cư Lung Hồ, những đứa trẻ khác trong khu chung cư cũng chạy đến xem, còn nói con gái của gia đình đó trông rất xinh đẹp, những chuyện thế này, Cố Dữ Thâm nghe thấy nhưng không quan tâm, anh cũng lười đi xem.

Sau đó vào một đêm hè, Cố Dữ Thâm từ bên ngoài về.

Lúc đó Cố Dữ Thâm mười sáu tuổi, dáng người anh đã rất cao, anh mặc áo đen quần đen, dáng người cao ráo, chẳng qua là vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn ra được chút cảm xúc nào, làn da trắng lạnh, không giống với các bạn nam ở độ tuổi này.

Anh đi qua tòa nhà mà Nam Tri sống.

Đó là lần đầu tiên Cố Dữ Thâm nhìn thấy Nam Tri.

Dường như ba mẹ cô vẫn chưa về, cô lại quên mang theo chìa khóa, bị nhốt ở ngoài.

Cô ôm chiếc cặp sách màu hồng, đứng dưới ánh đèn đường, lúc thì đá chân, lúc thì xoay vòng, tự mình chơi vui vẻ, ánh đèn đường kéo bóng cô dài ra.

Cô nhón chân lên nhẹ nhàng xoay vòng, cô nghiêng đầu thì nhìn thấy Cố Dữ Thâm đang đứng trong góc tối.

Cô gái nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay, đôi mắt to tròn, đôi môi đầy dặn, mái tóc dài được buộc lên vừa bị xõa xuống, hơi xoăn, dưới ánh đèn đường trở nên sáng bóng, xõa xuống trước ngực cô.

Sau đó cô chạy từ từ đến trước mặt Cố Dữ Thâm: “Cậu cũng ở đây sao?”

Ỷ vào chiều cao của mình, Cố Dữ Thâm nhìn cô từ trên xuống, anh lạnh lùng “ừ” một tiếng.

“Tớ tên Nam Tri, Nam trong Đông Tây Nam Bắc, Tri trong tri thức.” Cô gái không hề ngại ngùng, mỉm cười tự giới thiệu tên mình, “Cậu tên là gì?”

Anh không trả lời.

Còn Nam Tri vừa cúi đầu đã nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay anh, vết máu trên tay đã khô lại, trong đó có một vết chạy thẳng xuống ngón áp út.

Cô cau mày lại, kéo lấy tay anh, muốn xem kỹ vết thương: “Sao cậu bị thương vậy?”

Cố Dữ Thâm im lặng rút tay về.

Tiểu Nam Tri hoàn toàn không nhận ra sự lạnh lùng của chàng trai đứng trước mắt mình, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào tay anh, sau đó nhớ lại những gì cô vừa nghe được, các cậu bé ở khu chung cư Lung Hồ đều là những người không thể chọc vào.

Tiểu Nam Tri liếm môi, cô dè dặt hỏi: “Có phải cậu đánh nhau không?”

Năm Nam Tri mười sáu tuổi, trên mặt có chút thịt, mịn màng hồng hào, chưa bao giờ trải qua chút sóng gió nào, từ nhỏ cô đã lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo vẻ ngây thơ của trẻ con.

Và dường như cô cảm thấy hơi buồn cười, vẻ mặt của cô rất phong phú, như thể đánh nhau là chuyện lớn.

Cố Dữ Thâm nhìn cô một lúc, anh nhếch môi: “Sợ à?”

Xem như là thừa nhận.

Cô ngước mắt lên nhìn Cố Dữ Thâm một cái, thành thật gật đầu: “Có chút.”

Cố Dữ Thâm khẽ cười.

Lại nghe cô nói: “Thảo nào người ta bảo mấy đứa trẻ ở đây không dễ chọc, hóa ra là thật.”

Cố Dữ Thâm không có kiên nhẫn để lắng nghe một cô gái lạ nói chuyện, anh xoay người chuẩn bị đi, bị cô gọi lại.

“Này!”

Cô không biết tên anh.

Cố Dữ Thâm xoay người lại.

Ngón trỏ của cô chỉ vào tay anh: “Cậu không băng vết thương lại rồi mới về sao?”

Nam Tri vừa mới về từ lớp múa, trong cặp có đầu đủ đồ tập múa, trong đó có đồ bảo vệ khớp xương là đồ băng mũi chân, cũng có thể dùng để băng bó.

Cô ngồi xuống bậc thang bên cạnh vườn hoa, lấy băng vải trong cặp mình ra, lại vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh mình, cô ngẩng đầu lên: “Cậu ngồi đi.”

Cố Dữ Thâm ngồi xuống bên cạnh cô.

Chênh lệch chiều cao của hai người rất lớn, một lớn một nhỏ, trông cũng rất hòa hợp.

Tiểu Nam Tri đặt tay anh lên đầu gối mình, thậm chí kích thước lòng bàn tay giữa hai người cũng chênh lệch rất lớn.

Cô nhìn xuống, mái tóc rối bời xõa ra trước trán, bị gió thổi che đi tầm nhìn, cô cẩn thận kiểm tra trên tay anh không còn vết bẩn nào, sau đó nghiêm túc quấn băng vải lên.

Băng bó xong, cô gái mỉm cười, để lộ hai cái má lúm: “Được rồi.”

Cô nghiêng đầu, hỏi: “Xem như là báo đáp tớ băng bó cho cậu, cậu có thể nói cho tớ biết tên cậu được không?”

“Cố Dữ Thâm.” Anh đáp.

Màn biểu diễn kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.

Nam Tri cúi người cảm ơn, lúc ngẩng đầu lên cô liếc nhìn khuôn mặt Cố Dữ Thâm, anh cũng nghiêm túc vỗ tay cho cô.

Không biết có phải là do ánh đèn bên trong rạp hát tối hay không, cô cảm thấy giờ phút này ánh mắt của Cố Dữ Thâm cực kỳ dịu dàng, như cơn mưa xuân.

Nam Tri xuống sân khấu, thay đồ múa ba lê, đang định đi tìm Cố Dữ Thâm thì bị người khác gọi lại.

Là một cô gái trong vũ đoàn, biểu diễn tiết mục đôi, bên cạnh còn có bạn diễn nam.

Nhờ vào vở《 Nàng vũ công 》mà cô gái biết đến Nam Tri, sau đó lại lên mạng xem nhiều cuộc thi và video biểu diễn của Nam Tri, vô cùng ngưỡng mộ, vì vậy nhân cơ hội lần này muốn nhờ cô chỉ bảo.

Vấn đề là khi cô bé biểu diễn cùng với bạn diễn nam, hai người cần thực hiện một động tác lớn trong khoảng thời gian bạn diễn nam giữ cô lên, nhưng cô luôn không thể thực hiện động tác đó một cách hoàn hảo. 

Nam Tri: “Chị chưa từng diễn cùng bạn diễn, nhưng động tác đó chủ yếu cần sức từ bụng và lưng. Nếu sức không đủ, em sẽ không thể thực hiện đúng động tác đâu.”

Cô gái kia hỏi: “Vậy chị có thể chỉ cho em cách dùng sức được không?”

“Được chứ.”

Bạn diễn nam đang đứng gần đó, Nam Tri đi đến trước mặt cậu ta, bạn diễn nam đặt tay lên hông cô, nhưng không chạm vào, chỉ là đang biểu diễn.

Nam Tri thực hiện một động tác đá chân, cô nói: “Em không cần chờ cậu ấy dùng sức rồi mới đạp chân lên, đây là điểm dùng lực đầu tiên, cậu ấy giơ tay lên là điểm dùng lực thứ hai, cách này sẽ giúp em tiết kiệm sức và trông sẽ đẹp hơn khi thực hiện động tác lớn trên không trung.”

Trong đầu cô gái tự biểu diễn lại một lần, cảm thấy đúng như lời Nam Tri nói, cô bé nói: “Cảm ơn, cảm ơn chị.”

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa: “Nam Tri.”

Cố Dữ Thâm đứng ở cửa.

Cô gái lập tức nói: “Chị có việc thì đi trước đi, cảm ơn chị nhé.”

Nam Tri lên tiếng trả lời lại, cô đi tới: “Sao anh lại ra sau sân khấu rồi?”

Cố Dữ Thâm hỏi: “Xong rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy đi nhé.”

Nam Tri nói: “Đồ của em còn ở trong phòng nghỉ, em đi lấy đã.”

Cô vừa định đi vào phòng nghỉ, lại bị Cố Dữ Thâm nắm chặt cổ tay kéo cô vào tường.

Giọng anh hơi khàn, hơi thở nóng bỏng, anh nói nhỏ: “Thật đúng là không nên để em ra ngoài một mình.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô mới nhận ra: “Người kia cũng là diễn viên múa ba lê, cô bé kia hỏi em, em chỉ làm mẫu thôi.”

Người đàn ông vẫn lạnh mặt, mi mắt nheo lại, vẻ mặt không vui, nhưng anh vẫn nhịn xuống, không nói gì.

Nam Tri cảm thấy dáng vẻ này của anh rất thú vị, cô chớp mắt, cố ý trêu anh: “Vậy làm sao bây giờ, em cũng làm mẫu xong rồi, hơn nữa động tác vừa rồi còn để người ta giữ lấy eo mình, làm eo em đau, đỏ lên rồi nè.”

Anh cau mày, giọng mang ý cảnh cáo: “Nam Tri.”

Cô không nhịn được cười, không hề sợ anh chút nào.

Lúc trước đi học cũng y như vậy.

Những người khác đều sợ Cố Dữ Thâm, chỉ cô là không sợ.

Cô cười híp mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp cong lên, giống như một chú hồ ly nhỏ, tiếp tục được voi đòi tiên: “Anh xoa cho em đi?”

“Im miệng.”

“…”

Cố Dữ Thâm: “Anh biết là vẫn chưa chạm vào em.”

“… Vậy giờ anh giận cái gì vậy?”

“Không phải em giận anh à?”

Nam Tri mím môi: “Em làm gì có.”

Cố Dữ Thâm thở dài một hơi, anh đặt tay lên gáy cô, tiến lên một bước, dồn Nam Tri vào trong góc: “Nam Tri, em đừng có cố ý chọc giận anh nữa.”

“Anh ghen thật à?”

Anh không nói tiếng nào, chỉ cau mày.

Nam Tri đi đến bóp mặt anh.

Không thể không nói, lúc thượng đế tạo ra con người đúng là đã thiên bị, bị bóp mặt thành ra như vậy mà vẫn đẹp trai thì cũng chỉ có thể là Cố Dữ Thâm.

Nam Tri véo má anh kéo lên: “Anh cười một cái đi.”

“Đừng lộn xộn.”

“Mau cười một cái đi.”

“Vợ anh múa với vũ công nam khác, không người nổi.”

“…”

Người này sao mà nhỏ nhen vậy.

Nam Tri cũng không nên dỗ anh thế nào, cô dứt khoát vòng tay qua cổ anh, nhìn anh chằm chằm.

Đồng hồ trên tường chuyển động tích tắc, bỗng nhiên Cố Dữ Thâm giơ tay lên, chạm vào cằm cô.

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô lùi lại, vô thức mím môi, nhưng đúng lúc ngón tay cái của Cố Dữ Thâm đặt lên môi cô.

Ngón tay hơi thô ráp của anh lướt qua đôi môi đầy đặn của cô, lau son môi đi.

Nam Tri đánh anh: “Anh làm gì vậy.”

“Nhìn khó chịu.” Cố Dữ Thâm cau mày, anh nghiêm túc nói, “Em quá xinh đẹp.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Nỗi lòng sếp Cố hôm nay: Vợ đẹp quá thì phải làm sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.