Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào

Chương 213




CHƯƠNG 213: THẾ LÀ LIỀN ĐẤU NGỰC

Trên đường tôi trò chuyện với Tưởng Lâm một chút, ba mẹ của cô ta vốn là công nhân bình thường, năm ngoái trong lúc đi du lịch thì bị tai nạn xe khiến cả hai đều tử vong, cho nên bây giờ cô ta cũng chỉ còn một thân một mình.

“Vậy cô giống với Trương Ngọc Dung rồi nhưng so ra thì cô vẫn còn may mắn hơn cô ấy một chút, ba mẹ cô ấy mất từ khi cô ấy còn nhỏ cơ, hai người sẽ sống hòa hợp được với nhau.”

Tưởng Lâm gật đầu, có lẽ chỉ có những người cô đơn như các cô mới có thể hiểu rõ được tình cảnh và sự cô độc của mình.

Trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho Ngô Diệc Thành, hẹn nhau ở một phòng tập đấm bốc.

Vì vậy sau khi đến nơi, từ xa tôi đã nhìn thấy Ngô Diệc Thành đang ngồi ở trên đầu chiếc xe A6 cũ kỹ của anh ta rồi.

“Đây chính là đối thủ mà cậu tìm giúp tôi à?”

Tôi không đề cập đến lý do cụ thể khi nói chuyện với Ngô Diệc Thành nhưng Tưởng Lâm chỉ nhìn lướt qua một cái đã nhìn thấu thân phận của Ngô Diệc Thành, thậm chí tôi còn cảm thấy hơi nghi ngờ.

“Có phải thật sự trên người những kẻ mạnh như các người có một cỗ khí thể ngút trời hay không?”

Tưởng Lâm rất hiếm khi cười, mặc dù chỉ là mỉm cười mà thôi.

“Tất cả chỉ là dối trá thôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được thứ gì đó qua từng hành động của đối phương.”

Tiếp theo, sau khi giới thiệu qua với Ngô Diệc Thành, bọn họ liền đi vào phòng tập đấm bốc.

Lúc tôi đang định đi vào thì chuông điện thoại di động lại vang lên, lấy ra nhìn thì thấy người gọi tới là Cố Diệu Hà.

Thế là tôi để bọn họ đi vào trước, mình thì đốt một điếu thuốc sau đó ngồi vào trong xe nghe điện thoại của Cố Diệu Hà.

“Diệu Hà, cô…”

Tôi còn chưa kịp chào hỏi xong thì giọng nói của cô ta đã vang lên trong điện thoại.

“Trịnh Quốc Huân đồng ý rồi.”

Tôi hơi bối rối bởi vì mặc dù chuyện này đã được lên kế hoạch từ trước rồi, nhưng thực sự tôi cũng không nắm chắc là Cố Diệu Hà có thể thuyết phục được Trịnh Quốc Huân làm chuyện này hay không, thậm chí tôi còn chuẩn bị sẵn hai phương án khác nhau, cưỡng ép đổ phân lên đầu Trịnh Quốc Huân.

Nhưng sự thật giống như một miếng bánh lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống, thế mà Trịnh Quốc Huân lại đồng ý.

“Tối nay chúng ta trở về rồi nói rõ hơn đi!”

Cố Diệu Hà trả lời ‘Được’, sau đó cúp điện thoại.

Tôi ngồi trong xe suy nghĩ thật lâu, suy nghĩ xem Trịnh Quốc Huân đồng ý như vậy là có âm mưu gì hay không, nhưng sau khi ngẫm lại lại thấy là không cần thiết, anh ta hoàn toàn không cần phải vẽ vời thêm chuyện để lừa dối Cố Diệu Hà.

Không nghĩ ra cho nên chỉ có thể cho rằng đó là nhờ vào may mắn, hoặc là quả thực mâu thuẫn xung đột giữa Trịnh Quốc Huân và Bàng Kiến Quân quá lớn, hoặc cũng có thể là Trịnh Quốc Huân thực sự đã bị Cố Diệu Hà hút mất hồn…

Quá nhiều khả năng, ngoại trừ Trịnh Quốc Huân ra thì không ai có thể biết được chính xác vì sao.

Sau khi hút liên tục hai điếu thuốc lá, tôi xuống xe, chuẩn bị đi xem trận quyết đấu của Ngô Diệc Thành và Tưởng Lâm.

Tôi hi vọng rằng Tưởng Lâm sẽ không bị đánh bại quá nhanh, ít nhất cũng phải chống đỡ được khoảng mười mấy hai mươi phút, như vậy sau này nếu Đông Nhị Gia nhận lệnh của Vũ Cát Minh đi đối phó với Trương Ngọc Dung, thì tối thiểu Trương Ngọc Dung cũng có thời gian để chạy thoát.

Nhưng khi tôi vừa mới đi vào phòng tập đấm bốc, đã thấy Ngô Diệc Thành và Tưởng Lâm cùng nhau đi xuống lầu.

“Đánh xong rồi?”

Tưởng Lâm gật đầu: “Ừm, đánh xong rồi.”

Tôi hơi thất vọng vì Tưởng Lâm đã không đánh lại được Ngô Diệc Thành giống như trong dự liệu, ngay cả lúc đang đi xuống lầu vẫn còn mặc nguyên đồ bảo hộ như trước vậy thì thời gian chiến đấu cũng chả có bao nhiêu, nhanh như vậy đã bại, vậy chẳng phải đối với Đông Nhị Gia sẽ thua thảm hại hơn à?

“Tôi thua, anh tìm đâu ra một thần tiên sống từ chỗ nào đến đây vậy, thật là kinh khủng, đi, không thèm nghe anh nói nữa, tôi đi đây, Vũ Bích Phượng còn muốn ra ngoài.”

Ngô Diệc Thành nói xong liền đi, bỏ lại tôi kinh ngạc khiếp sợ đứng nguyên tại chỗ.

“Cậu ta thua? Tại sao lại thua?”

Tôi nhìn về phía Tưởng Lâm, Tưởng Lâm nhìn tôi một cái: “Đương nhiên là đánh thua, nếu không anh cho rằng thế nào?”

“Cô không dùng mỹ nhân kế đấy chứ? !”

“Anh nghĩ gì thế? Tôi đã nói với anh rồi, tôi tập luyện cùng với bọn họ không phải như bình thường, tôi luyện chính là… Quên đi, những thứ cao siêu này người ngoài nghề cũng không hiểu đâu, nói tóm lại là công phu của tôi chính là lấy nhu thắng cương.”

Sau khi bị Tưởng Lâm khinh bỉ một trận, cô ta lên xe, tôi trực tiếp đuổi cô ta sang ghế lái phụ.

Sau khi lên xe, điều chỉnh ghế dựa xong, tôi chở Tưởng Lâm đi tới Địa Liệt Hành Tinh.

“Đây chính là nơi làm việc của Trương Ngọc Dung, trên cơ bản mỗi ngày vào khoảng một hai giờ đêm cô ta sẽ về nhà mình ở và tầm giờ ăn trưa sẽ lại đến đây, hai điểm tạo thành một đường thẳng rất thích hợp với cô ta, cô ta cũng rất hiếm khi ra ngoài xã giao…”

Giới thiệu với Tưởng Lâm xong, sau đó tôi liền dẫn cô ta tới văn phòng của Trương Ngọc Dung.

“Vợ đại nhân, anh tới rồi đây.”

Vừa vào cửa đã trêu chọc một câu, đổi lấy một cái lườm trắng mắt của cô ta xong, tôi đem Tưởng Lâm giới thiệu cho cô ta.

Sau đó tôi thấy hai người nhìn nhau chằm chằm, cái cảm giác này giống như là một cao thủ gặp được một đối thủ mạnh vậy.

Nhìn Trương Ngọc Dung, lại nhìn Tưởng Lâm, tôi nghi ngờ hỏi Tưởng Lâm: “Không phải vợ của tôi cũng là một cao thủ đấy chứ ?”

Tưởng Lâm lắc đầu: “Không phải, Trương tổng quá đẹp, đẹp đến mức tôi cũng có chút động lòng.”

Không đợi tôi nói gì, Trương Ngọc Dung cũng mở miệng: “Cô cũng rất xinh đẹp, khiến cho tôi cảm thấy bị đe dọa.”

Đối với phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp mà nói, xưa nay các cô ấy sẽ không chân chính thừa nhận đối phương rất xinh đẹp, cho dù có thừa nhận cũng chỉ là nói miệng một chút mà thôi. Nhưng bây giờ rất rõ ràng, Trương Ngọc Dung và Tưởng Lâm đều đang rất nghiêm túc khen ngợi vẻ đẹp của đối phương.

“Tôi không biết hai người đang suy nghĩ gì, có liên quan gì đến vẻ đẹp đâu, một người là vệ sĩ, một người là bà chủ, chẳng phải đơn giản như vậy à?”

Trương Ngọc Dung cười: “Đúng vậy.”

Lập tức, cô ta đứng dậy đi đến trước mặt Tưởng Lâm, Tưởng Lâm đưa tay ra nhưng cô ta lại trực tiếp ôm Tưởng Lâm vào trong ngực.

“Sau này vất vả cho cô rồi, Lâm Tử, cứ gọi tôi là chị Ngọc Dung được rồi.”

Trong chớp mắt tiếp theo, tôi liền thấy gương mặt xinh đẹp của Tưởng Lâm ửng đỏ, không biết Trương Ngọc Dung đã làm cái gì với cô ta.

Cho đến khi hai người buông nhau ra tôi mới nhìn thấy quần áo trước ngực Tưởng Lâm hơi nhăn lại, thế là tôi hiểu được.

Trâu nhìn trâu không vừa mắt, thế là đấu nhau. Gà nhìn gà không vừa mắt, vậy là chọi gà.

Bây giờ xem ra, vừa rồi hiển nhiên là các cô ngực nhìn ngực không vừa mắt, thế là liền đấu ngực…

Nói chuyện thêm với hai người đẹp một hồi, sau khi cùng nhau ăn cơm tối xong, tôi liền lái xe rời đi.

Lúc tôi mở cửa căn phòng trọ của Cố Diệu Hà ra, liếc mắt liền nhìn thấy được giờ phút này cô ta đang co ro hai chân ngồi ở trên ghế sofa.

Giờ phút này dường như cô ta đang thất thần, thậm chí ngay cả tôi mở cửa vào cũng không chú ý tới.

“Nghĩ gì thế, Diệu Hà?”

Cố Diệu Hà sững sờ, lập tức quay đầu nhìn về phía tôi: “Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ vì sao Trịnh Quốc Huân lại đồng ý một cách thoải mái như vậy.”

Hiển nhiên nghi ngờ của cô ta cũng là nghi ngờ của tôi.

Nghi ngờ này ngoại trừ Trịnh Quốc Huân ta thì không ai có câu trả lời chính xác cả, thế là chúng tôi cũng không cân nhắc quá nhiều nữa.

“Tại sao lại che mặt đi.”

Lúc tôi oán trách vén tóc che mặt của cô ta lên liền thấy được một dấu tay hồng hồng, mặc dù bây giờ đã mờ bớt đi nhưng vẫn rất rõ ràng.

Tôi chau mày: “Ai làm.”

“Bàng Bát Nhất, chiều nay qua thăm Bàng Bát Nhất, anh ta không hài lòng vì em không đến thăm anh ta sớm hơn, nói là em ước gì anh ta chết.”

Nói xong, Cố Diệu Hà nở một nụ cười chế nhạo: “Anh ta thật sự đã nói đúng rồi, quả thực em chỉ ước gì anh ta chết.”

Tôi rất đau lòng, khẽ vuốt hai má của cô ta, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ta.

Sau nụ hôn yêu thương, tôi ôm cô ta vào trong ngực.

Cô ta đột nhiên nói: “Trịnh Quốc Huân cũng nhìn thấy vết bàn tay này trên mặt em, có phải bởi vì anh ta nhìn thấy một tát này cho nên mới vui vẻ đồng ý như vậy hay không?”

Cũng có khả năng này, đương nhiên tiền đề vẫn phải căn cứ vào sự yêu thương của anh ta với Cố Diệu Hà.

“Được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa, tóm lại bây giờ anh ta đã đồng ý rồi thì chuyện kia cũng dễ làm rồi.”

Ngay lập tức, Cố Diệu Hà nói cho tôi biết cô ta đã thừa dịp Bàng Kiến Quân đi nhà vệ sinh đã gắn một camera ở trong phòng, đã kết nối với WIFI nội bộ của bệnh viện, sau đó còn đưa cho tôi một chiếc máy tính xách tay.

“Đã cài xong hết tất cả phần mềm rồi, bao gồm của phần mềm quay video.”

Tôi nhận lấy máy tính bật phầm mềm theo dõi lên, sau đó liền thấy được nhất cử nhất động trong giờ phút này của Bàng Kiến Quân ở trong bệnh viện.

Khép máy tính lại, tôi đè Cố Diệu Hà xuống ghế sofa, vừa vuốt ve vừa khẽ hôn cô ta.

“Diệu Hà, thật sự rất cảm ơn em, cảm ơn đã giúp tôi làm nhiều việc như vậy…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.