Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào

Chương 212




CHƯƠNG 212: NGƯỜI ĐẸP QUẢ ỚT NHỎ

Đương nhiên là tôi không tiến vào đằng sau của Địch Lệ Ba, sở dĩ cô ta kêu lên vui thích và động lòng người như vậy hoàn toàn là bởi vì tôi hung hăng đánh hai bàn tay vào cái chỗ cố ý quyến rũ người của cô ta.

Cảm giác mập mờ trong phòng qua đi, sau khi Địch Lệ Ba quyến rũ tôi xong, chúng tôi liền đi đến công ty bảo vệ của ông già cô ta.

“Mức lương hàng năm cơ bản của Tưởng Lâm là một tỷ tám trăm triệu, nếu như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì sẽ có mức lương khác…”

Lúc ở trong phòng tiếp khách của công ty bảo vệ, Địch Lệ Ba giới thiệu đại khái tình huống của Tưởng Lâm cho tôi biết.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của cô gái phục vụ, sau đó có một cô gái đi đến phòng tiếp khách.

Khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dáng người thon thả, có lồi có lõm, càng quan trọng hơn chính là dáng dấp của cô ta quả thật rất xinh đẹp. Khó trách ngay cả Địch Lệ Ba cũng gọi cô ta là người đẹp, đôi lông mày thanh tú, chiếc mũi cao tinh xảo, và cái miệng nhỏ nhắn, dù nhìn xa hay nhìn gần thì đều không thẹn với danh xưng người đẹp, chỉ là trong cặp mắt đó có một loại cảm giác lạnh lẽo.

Loại cảm giác đó giống như là một con rắn độc quyến rũ đang nhìn chằm chằm vào tôi, tuy là rất xinh đẹp nhưng lại không hề dám động vào nửa điểm, loại cảm giác này chỉ có lần đầu tiên gặp được Đông Nhị Gia thì ông ta mới từng cho tôi có cảm nhận như vậy.

“Xin chào, vệ đông.”

“Xin chào Tưởng Lâm.”

Sau khi bắt tay với nhau thì tôi cảm thấy bàn tay của Tưởng Lâm mịn màng, hoàn toàn không giống như là loại trên tay có đầy vết chai như Đông Nhị Gia và Ngô Diệc Thành.

Lúc tôi đang cảm thấy kinh ngạc cho nên không kịp lấy tay ra, trên tay của tôi đột nhiên truyền đến một sức lực rất mạnh mẽ, lọai sức lực đó giống như là bị cái kiềm sắc kẹp lại. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng mà vẫn để cho tôi cảm giác như bị điện giật mà giật tay lại.

Địch Lệ Ba bật cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc: “Đáng đời lắm, ai kêu cậu nhìn thấy gái đẹp thì liền nổi lên ý đồ xấu xa.”

Tôi trợn mắt nhìn Địch Lệ Ba một chút, vốn dĩ là tôi không muốn nói cái gì cả, nhưng mà nghĩ đến đây là lần đầu tiên gặp nhau, thế là tôi nhìn cô ta, giải thích cho Tưởng Lâm nghe.

“Bởi vì hai người cao thủ mà tôi biết được, tay của bọn họ đều rất thô ráp, thậm chí tôi còn nghe nói rằng một trong số bọn họ có thể dùng lòng bàn tay của mình cầm cây đinh mà đập vào trong gạch đỏ, cho nên tôi tò mò sao tay Tưởng Lâm lại có thể tinh tế như vậy.”

Tưởng Lâm gật đầu: “Đó là công phu cứng rắn, đường lối của tôi và ông ta không giống nhau, nhưng mà cao thủ có thể sử dụng bàn tay đem đinh thép đặt vào trong gạch đỏ, ngược lại là tôi thật sự có một chút hứng thú muốn trò chuyện với ông ta.”

“Ha ha, chuyện đó thì không cần đâu, loại chuyện này tốt nhất vẫn đừng nên xảy ra.”

Người mà tôi nói tới đương nhiên là Đông Nhị Gia, mà Đông Nhị Gia giao thủ với Tưởng Lâm liền mang ý nghĩa Vũ Cát Minh ra tay với tôi, đây cũng không phải là một chuyện tốt khiến cho người ta chờ mong.

“Nhưng mà tôi có thể giới thiệu một người khác để giao thủ với cô, cô cho là thỏa mãn nguyện vọng của cô thì cũng được, cho là tôi đang thử thăm dò bản lĩnh của cô cũng được nữa, đều được hết.”

Sau khi ra hiệu cho Tưởng Lâm ngồi xuống, tôi rót một ly nước cho cô ta.

Cô ta nhận lấy, đột nhiên mở miệng nói: “Anh làm việc gì vậy?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ta một chút: “Tôi làm công việc gì thì có liên quan gì đến công việc này của cô?”

“Mọi người đều luôn phải hiểu rõ danh tính của khách hàng, sau đó mới quyết định có nên tiếp tục công việc hay không. Bây giờ là lựa chọn của đôi bên, anh cho rằng đến thị trường mà chọn nhân công à. Chọn nhân công cần phải xem xem người ta có đồng ý làm cho anh hay không.”

Địch Lệ Ba đứng dậy vỗ vỗ vào vai của tôi: “Được rồi, hai người chậm rãi trò chuyện với nhau đi, tôi đi ra ngoài trước.”

Địch Lệ Ba yểu điệu thướt tha rời đi, trong phòng tiếp khách cũng chỉ còn lại tôi và Tưởng Lâm.

Tôi châm một điếu thuốc, Tưởng Lâm khẽ nhíu mày, sau đó mở cửa sổ ra.

“Cô không thích thì cũng không có cách nào khác, người bạn mà tôi cần cô bảo vệ quả thật rất thích thuốc thuốc.”

Nói xong, tôi lại nói tình huống của Trương Ngọc Dung cho cô ta nghe.

“Trong tay của cô ấy có rất nhiều sự nghiệp về đêm, mà trong tay của những người tôi đắc tội cũng có súng, mặc dù là bây giờ sắp giải quyết xong rồi, nhưng mà tôi không chắc chắn sau này có thể trở mặt hay không. Cho nên tôi lo lắng ông ta sẽ tìm bạn của tôi gây phiền phức, dùng cái này để khống chế tôi… tình huống đại khái chính là như vậy đó, cô suy nghĩ một hồi đi.”

Tưởng Lâm gật đầu, lập tức hỏi: “Về sinh hoạt cá nhân của cô ta có hỗn loạn hay không.”

Tôi khoát tay: “Tuyệt đối không loạn đâu, hoặc là ở công ty, hoặc là ở trong nhà, cô ở cùng một chỗ với cô ấy sẽ không tạo thành sự bối rối cho cô.”

Tưởng Lâm lại hỏi một vài vấn đề khác nữa, cuối cùng sau khi suy nghĩ lại gật đầu đồng ý.

“Lúc nào thì đi làm được?”

“Cô xử lý xong chuyện ở bên đây thì có thể đi làm được rồi.”

Lúc đầu tôi cho rằng Tưởng Lâm phải cần hai ba ngày, nhưng mà không nghĩ đến câu trả lời lưu loát của cô ta làm cho tôi cảm thấy bất ngờ: “Bây giờ có thể rồi, anh chờ một lát đi, để tôi đi dọn đồ.”

Cô ta đồng ý sảng khoái như vậy, không hiểu sao lại làm cho tôi có một suy nghĩ, suy nghĩ đột ngột này chưa được đến trong đầu thì liền thốt ra, sau khi nói ra khỏi miệng rồi thì tôi liền thấy hối hận.

“Tưởng Lâm, cô có còn là gái còn trinh không?”

Chính tôi cũng không biết tại sao tôi lại đột nhiên hỏi câu hỏi này, có lẽ là bởi vì thấy đôi chân thon dài ngọc ngà của cô ta từ đầu đến cuối cũng không khép lại một chỗ.

Tưởng Lâm dừng chân lại, sau đó quay đầu, trên mặt mang theo nét ửng hồng, nhưng mà ánh mắt lại sắc bén như dao như kiếm.

Hỏi cũng đã hỏi rồi, đương nhiên tôi cũng không nhát gan, thế là trong đôi mắt mang theo vẻ chính trực dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt như đao kiếm của cô ta.

Sau khi im lặng mười mấy giây, Tưởng Lâm rốt cuộc cũng mở miệng phá vỡ cuộc giằng co làm cho tôi có cảm giác ngột ngạt.

“Còn, cho nên anh cũng có thể yên tâm tôi sẽ không chơi bậy bạ đâu.”

Tưởng Lâm đi rồi, tôi thở một hơi nhẹ nhõm, may mắn là là cô ta hiểu lầm, thuận đường tìm cho tôi một cái lý do thích hợp.

Sau khi Tưởng Lâm đi rồi, đúng lúc tôi uống xong nước ở trong ly, Địch Lệ Ba liền bước vào.

Sau khi đóng cửa lại cô ta trực tiếp ngồi ở trên đùi của tôi, cố ý dùng bộ ngực sung mãn căng tràn trêu chọc tôi.

“Người đẹp quả ớt nhỏ như thế nào, có đỡ ghiền không?”

Tôi đưa tay trực tiếp sờ lên nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể mềm mại của Địch Lệ Ba. Chị còn dám trêu chọc tôi nữa, vậy thì tôi sẽ hành động đó, vượt đèn đỏ cũng không tiếc đâu.”

Địch Lệ Ba vội vàng cầu xin tha thứ, cầu xin tha thứ cũng không phải là bởi vì câu hù dọa của tôi, mà là vì tôi đang niết miếng băng có tính hấp thụ đặc biệt mạnh.

“Đừng đừng đừng, đừng bóp, nếu như bóp nó tràn ra thấm cả quần của tôi thì làm sao bây giờ!”

Địch Lệ Ba cầu xin tha thứ, mặc quần màu trắng, nếu như bị thấm ra, chắc là chuyện đó thú vị lắm.

Tôi bóp mạnh vào nơi săn chắc đầy đặn ở phía trên của cô ta, sau đó tôi thả cho cô ta đứng dậy.

“Lệ Ba, lúc nào thì tôi mới có thể cảm nhận được nơi mịn màng ướt át sâu nhất trên cơ thể mềm mại của chị đây?”

“Sẽ có cơ hội thôi, nó vẫn luôn chờ đợi cậu ghé thăm đó.”

Giờ phút này Địch Lệ Ba quyến rũ mềm mại giống như là một con rắn xinh đẹp đang đói khát…

Tôi lấy một cái thẻ ra đưa cho Địch Lệ Ba, sau đó cô ta trợn mắt nhìn tôi một cái, trong cái nhìn đó tràn ngập vẻ không vui.

“Nếu như hôm nay cậu cứ kiên trì đưa cho tôi cái thẻ này, vậy thì sau này cũng đừng có tới tìm tôi nữa, tôi không quen biết cậu.”

Địch Lệ Ba nói rất kiên quyết, tôi cũng không nói thêm cái gì nữa.

“Lệ Ba, có đáng giá không?”

“Đáng giá chứ, cho cậu cả mạng sống của tôi cũng đáng giá nữa là.”

Tôi nâng gương mặt tinh xảo tràn ngập nét quyến rũ của cô ta, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô ta.

Để đáp lại, cô ta nhả chiếc lưỡi thơm tho ra, trực tiếp thăm dò vào trong miệng của tôi, điên cuồng khuấy đảo ở trong miệng của tôi.

Sao nụ say đắm dai dẳng, đôi mắt của cô ta mơ màng, nói khẽ: “Tôi muốn dùng áo mưa.”

Tôi vỗ lên cặp mông tròn trịa vểnh lên của cô ta: “Cơ thể của chị chính là của tôi, không cho phép chị làm tổn thương nó.”

Địch Lệ Ba nhẹ nhàng hôn tôi một cái, sau đó cái đầu nhỏ dựa lên trên đầu vai của tôi: “Được.”

Một giây sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Địch Lệ Ba sửa sang lại, tôi lấy lại thẻ rồi trực tiếp mở cửa ra. Tưởng Lâm xuất hiện ở trước cửa, trên vai có mang theo một cái ba lô.

“Tôi đã xong rồi.”

Tôi gật đầu, nói tạm biệt Địch Lệ Ba, sau đó mời Tưởng Lâm lên xe, chạy xe ngược trở về.

Trên đường đi, Địch Lệ Ba gọi điện thoại cho tôi.

“Phong, đến khi nào thì cậu lại đến gặp tôi?”

“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là rất nhanh thôi, chỉ cần tất cả thuận lợi.”

Cô ta hỏi tôi có ý gì, tôi nói không có gì cả.

Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Lâm đang lái xe nhìn tôi một chút.

“Dựa vào thái độ giữa anh với bà chủ, tôi cảm thấy vấn đề trước đó mà anh đã hỏi tôi, hình như không phải như tôi đã suy nghĩ.”

Ặc…

Tôi cũng không phản bác lại được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.