Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào

Chương 207




CHƯƠNG 207: ĐẢNG CHẶT TAY.

Tôi không cho Cố Diệu Hà biết, cô ta vẫn vui vẻ hạnh phúc như cũ.

“Chồng em thật tuyệt vời, vừa ra tay là đã kiếm được sáu mươi triệu. Anh thực sự không biết gì sao?”

“Đương nhiên, anh còn không biết chiếc vòng ngọc trong tay em trị giá bao nhiêu.”

“Ba trăm hai mươi tư, có hậu tố.”

Câu nói của Cố Diệu Hà khiến tôi choáng váng. Chủ tịch Maserati của Trương Ngọc Dung đã đeo vào cổ tay cô ta như thế này.

Trước một gian hàng trang sức, cô ta đang chọn những món đồ trang sức dân tộc khác nhau ở đó, liên tục hỏi tôi xem cái này có đẹp hay không.

“Có vẻ đẹp đó. Diệu Hà nhà chúng ta vốn đẹp, nếu em có kéo một mảnh vải vụn khoác lên người, cũng có thể xem là mặc theo phong cách thời trang do các nhà thiết kế thời trang quốc tế thiết kế, để tất cả các ngôi sao phải chạy theo xu hướng.”

Cố Diệu Hà mừng rỡ, tôi cầm một chiếc gương đồng lên, giả vờ soi gương rồi nhìn hai người phía sau qua gương.

Hai người một cao một thấp, nhưng trông họ đều có năng lực, trong thời tiết này hầu hết người đi bộ đều mặc áo phông hoặc sơ mi ngắn tay, thỉnh thoảng những người mặc áo sơ mi cũng phải xắn tay áo vì nắng quá gắt.

Tuy nhiên hai người đó lại đang mặc áo khoác, cổ tay áo của họ đang phồng lên. Nhìn kỹ, nhìn vào ống tay áo, tôi thấy một lưỡi kiếm hình lưỡi liềm, tương tự như một chiếc rìu.

Lúc này hai người họ đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào chúng tôi, thì thầm gì đó với nhau.

Tôi giả vờ như không để ý, đặt gương xuống, tiếp tục chọn phụ kiện với Cố Diệu Hà.

Nhưng tôi vẫn nghĩ trong lòng, họ là ai, tại sao họ lại đi theo chúng tôi.

Chỉ sáu mươi triệu không đáng để họ theo dõi để cướp bóc. Nhưng nếu không phải cướp thì có thể là gì, lẽ nào có liên quan đến Bàng Kiến Quân sao?

Sau đó tôi đã bác bỏ ý nghĩ này, nếu như liên quan đến Bàng Kiến Quân, họ không thể mua vé máy bay ngay sau khi phát hiện chúng tôi, họ không biết chúng tôi sẽ đi đâu, cho nên tôi đã hoàn toàn loại trừ nghi ngờ với Bàng Kiến Quân.

“Đi thôi, có phải vì thấy cô gái Vân Nam xinh đẹp nên không nỡ rời đi không?”

Lời nói của Cố Diệu Hà khiến cô gái bán hàng hơi xấu hổ, nhưng cô ta thực sự rất xinh đẹp, cô ta đang mặc một bộ quốc phục màu đỏ, khuôn mặt tuy hơi đen sạm vì nắng nhưng lại có một màu đen bóng quyến rũ, người ta nói đen thì chặt, trắng, vàng thì nhiều nước, nếu thuyết này là thật thì chắc cô ta cũng phải rất chặt.

Nhưng nhìn Cố Diệu Hà bên cạnh, tôi nghĩ lý thuyết này chưa chắc đã đúng, ít nhất Cố Diệu Hà rất trắng, vả lại rất chặt, nguồn nước cũng dồi dào, khi phun ra thì giống như vòi sen cao áp chạy bằng điện…

Đi dạo trên phố với Cố Diệu Hà, cô ta đang đi đến một con hẻm cổ kính hẻo lánh, tôi kiên quyết không cho vào.

Cô ta không hiểu tại sao tôi lại ngăn cản cô ta, nhưng cô ta rất nghe lời mà làm theo lời khuyên của tôi.

Khi chúng tôi đang đi trên phố, một chiếc xe tuần tra của cảnh sát dừng lại trên phố.

Thế là trong khi đi ngang qua xe, tôi bình tĩnh nói với hai cảnh sát trên xe cảnh sát: “Hai người đi theo sau chúng tôi mang rìu trong tay áo, chính là một cao một thấp đang mặc áo khoác kia, họ đã đi theo chúng tôi rất lâu rồi.”

Khi tôi nói xong, tôi và Cố Diệu Hà đi qua xe cảnh sát.

Cố Diệu Hà muốn quay lại nhìn, nhưng tôi đã ngăn cô ta: “Đừng nhìn, cảnh sát sẽ giải quyết.”

Dù gì cô ta cũng từng là phụ nữ của Bàng Kiến Quân nên đối với chuyện này cô ta khá bình tĩnh, không hề hoảng sợ.

“Người của ai, Bàng Kiến Quân sao?”

“Không, họ đi theo chúng ta từ phường đổ thạch rồi.”

Cố Diệu Hà có hơi sững sờ: “Vậy mà anh vẫn bình tĩnh thế kia sao?”

“Em cũng bình tĩnh mà, có khác biệt gì đâu?”

Khi đang nói chuyện, chúng tôi đã đi xa gần năm mươi mét, sau đó chúng tôi nghe thấy một tiếng gầm dữ dội phía sau, thậm chí là một tiếng nổ.

Tôi quay đầu nhìn, người cao lớn dùng rìu đánh vào xe cảnh sát, ngay cả đèn cũng bị đập vỡ, lưỡi rìu cắm trên nóc xe, đang cố gắng rút ra.

Một cảnh sát xử lý người cao, người còn lại thì xử lý người thấp.

Sau khi tôi bảo Cố Diệu Hà đứng yên, tôi chạm vào một viên gạch bên đường, lao về phía họ.

Trong cuộc chiến, người đàn ông cao lớn cuối cùng cũng rút được rìu của mình, nhưng thay vì đối phó với viên cảnh sát trước mặt, anh ta lại vung rìu vào viên cảnh sát đang đánh nhau với người thấp.

Lưỡi rìu sắc nhọn dưới ánh mặt trời, phản chiếu ánh sáng chói lọi.

“Cẩn thận!”

Cảnh sát lớn tiếng nhắc nhở đồng nghiệp, nhưng khi đồng nghiệp quay lại thì chiếc rìu đã rơi từ trên cao xuống.

Một tiếng ‘rầm’ vang lên, rồi rìu của người cao chém đi, mặt anh ta lập tức rỉ máu, cả người lảo đảo, bị viên gạch rơi trên mặt đất nện có chút choáng váng.

Ném cục gạch trong tay đi, tôi lại lao tới phía trước, bay lên, đồng thời hai tay cũng ôm lấy cái đầu người cao ấn xuống, đầu gối đưa lên cao.

‘Rầm’ một tiếng, sau đó thì người cao ngã ra xuống đất, ôm trán đau đớn giãy giụa.

Gã lùn muốn bỏ chạy vì gặp rắc rối. Người cảnh sát suýt bị chém chết tươi vẫn sống sót sau cơn hoảng loạn. Lúc đó cơn giận dữ lại bùng lên, cây dùi cui trong tay mãnh liệt rơi xuống đầu của gã lùn, khiến anh ta chỉ có thể đưa hai tay lên ôm đầu, máu chảy ồ ạt.

Mọi việc diễn ra rất nhanh, chưa đầy một phút, sau đó những gã cao, gã lùn đã bị còng tay vào xe.

Cảnh sát gọi điện đến đơn vị để báo cáo, Cố Diệu Hà không biết đã đến sau lưng tôi từ lúc nào: “Anh vẫn ổn chứ?”

Tôi mỉm cười với cô: “Anh không sao đâu.”

“Nguy hiểm như vậy, đừng có khoe khoang!”

“Anh cũng không cho phép họ bắt nạt em, khiến em gặp nguy hiểm, dù là nghĩ thôi cũng không được!”

Cố Diệu Hà rất cảm động, hai bàn tay trắng nõn dịu dàng nắm lấy tay tôi muốn nói gì đó, nhưng không thể nói ra.

Người cảnh sát suýt chịu bổ cởi mũ lưỡi trai, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi cảm ơn tôi.

“Không có gì, nói là nghĩa vụ công dân thì cao cả quá, nhưng các anh đã giúp tôi chuyện này, tôi cũng không thể bỏ mặc được.”

“Làm tốt lắm!”

Anh cảnh sát tấm tắc khen tôi rồi rút ra một điếu thuốc, đưa cho tôi một điếu, chúng tôi châm lửa cho phần của mình.

“Dù sao tôi vẫn muốn cảm ơn cậu, nhưng tôi vẫn phải nhờ cậu làm giúp tôi một việc, sau này cùng chúng tôi trở về cục để chứng minh hôm nay bọn họ có hành vi hành hung cảnh sát. Cậu có thể yên tâm là thời gian sẽ không quá lâu đâu.”

Không chần chừ, tôi đồng ý ngay, rồi cùng anh ấy trò chuyện.

Một lúc sau, xe cảnh sát đến, áp giải cả hai đi, tôi và Cố Diệu Hà lên xe cảnh sát, chúng tôi được đưa về đồn để làm chứng.

Qủa nhiên rất nhanh, trong vòng nửa tiếng, lời khai đã kết thúc, sau đó Đại úy Lưu, người suýt bị chém chết tươi, đã đưa chúng tôi ra khỏi Văn phòng Công an.

“Thật trùng hợp, hai người còn vô tình giúp chúng tôi giải quyết một vụ án không đầu mối, thẩm vấn sơ bộ, hai kẻ đó là những tên xã hội đen hung ác nhất hiện nay. Chúng chọn những nơi không có ai ở đó mà ra tay, nếu nạn nhân chống cự, chúng sẽ chặt bàn tay của người đó rồi cưỡng đoạt tài sản.”

“Theo lời kể của họ, họ theo dõi anh vì nhìn thấy chiếc vòng trên tay người yêu anh. Chiếc vòng này không hề rẻ đúng không?”

Cố Diệu Hà định nói gì đó, tôi đã dành nói trước: “Việc này tôi không rõ, nhưng là do tổ tiên của bà tôi truyền lại, nay lại rơi vào tay người tình của tôi.”

Đại úy Lưu gật đầu mỉm cười, cũng không nói gì thêm về vấn đề này nữa.

Sau đó anh ấy hỏi chúng tôi muốn đi đâu, anh ấy sẽ đưa chúng tôi đến đó.

“Không cần, chúng tôi đến đây du lịch, hôm nay chúng tôi sẽ đến Đại Lý.”

“Tới Đại Lý? Vậy thì thật là tốt, tôi cũng dùng xe để trả ơn, hai người chờ một chút, tôi trở lại lấy hồ sơ.”

Ngay sau đó Đại úy Lưu kẹp một tập tài liệu và lấy chìa khóa, sau đó mở cửa xe cảnh sát ra.

“Mời lên xe. Đúng lúc tôi cũng phải đi Đại Lý để điều tra một vụ án, tôi định đi vào buổi chiều cơ, nhưng vì hai người cũng đi nên nhân tiện tôi sẽ đưa hai người đến đó. Hai người đi xe của tôi, hai người sẽ không còn lo lắng việc bị cướp bóc nữa nhé?”

Như vậy cũng khá tốt. Sau khi xã giao với Đại úy Lưu, tôi và Cố Diệu Hà trực tiếp lên xe ngồi, vừa nghe những câu chuyện ân tình phong cảnh mà anh ấy kể, vừa trên đường cao tốc đi đến Đại Lý …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.