CHƯƠNG 203: TÔI Ở ĐÂU ĐÓ LÀ NHÀ
Tôi luôn tưởng trái tim phòng bị của Cố Diệu Hà rất khó phá vỡ, trước khi cô ta thổ lộ tâm tư, tôi rất khó chiếm được cơ thể của cô ta.
Nhưng sự thật chứng minh tôi sai rồi, tối nay cô ta lại bất ngờ xuất hiện, còn chủ động với tôi, điều này đối với tôi đã nhịn rất lâu mà nói, thật sự là một chuyện trêu ngươi, hơn nữa trêu chọc qua lại, nhưng tôi đại khái cũng biết cô ta tại sao lại vui vẻ, tại sao lại chủ động xuất hiện, đây dường như là một kiểu chúc mừng.
Từ đôi mắt đỏ mọng đó của cô ta, di chuyển xuống cằm, lại rời đến xương quai xanh lõm sâu, sau đó là đến đôi bồng đào no đủ, cuối cùng hôn lên cái bụng nhỏ phẳng lì nhẵn bóng, tôi dùng miệng cởi quần tất của cô ta, ngay cả chiếc quần lót cũng kéo xuống.
Trong lúc vô tình hay hữu ý, người anh em hơi cương lên đó của tôi ma sát vào cặp đôi khêu gợi động lòng người của cô ta, khiến cô ta càng thêm kích thích, trong tiếng rên rỉ mang theo sự cựa quậy nhè nhẹ, đôi chân mảnh khảnh đạp trên giường, khiến ga giường trở nên lộn xộn.
“Đừng tiếp tục dày vò tôi nữa, làm trực tiếp đi, tôi muốn anh.”
Lời này gần như là một loại mệnh lệnh, nhưng trong mệnh lệnh này lại tràn ngập sự cầu khẩn.
Chỉ là tôi lại không có thỏa mãn cô ta, duy chỉ có màn dạo đầu đầy đủ, mới có thể mang lại vui thích sướng nhất, sự hưởng thụ và thỏa mãn nhất cho cô ta.
Nâng hai chân của cô ta lên, cùng lúc vuốt ve và hôn lên đó, khiến cô ta càng thêm kích tình trong tiếng rên rỉ, kiều mị vặn vẹo càng thêm kịch liệt, giống như con lươn bị ném lên cát đang cố giãy giụa.
Cuối cùng, tôi lần tới bầu ngực no đủ trắng nõn sừng sững của cô ta, tay phải đặt lên đôi chân thon thả đó, từng chút du ngoạn, vuốt ve, tiếng rên rỉ lại càng câu hồn hơn.
Hai tiếng sau, Cố Diệu Hà hoàn toàn điên rồi, cả người tóc tai rũ rượi, mấy lần muốn túm lấy tôi mà không được, đều bị tôi cưỡng chế cản lại.
Lúc này đôi chân thon dài của cô ta đã dính đầy dịch nhầy ướt nhẹp, thậm chí trên ga giường cũng ướt cả mảng.
Một lần nữa sau khi cưỡng ép không có hiệu quả, Cố Diệu Hà quỳ ngồi trên giường cầu xin tôi: “Cầu xin anh, cho tôi đi, đừng dày vò tôi tiếp nữa, tôi sắp điên rồi, tôi thật sự muốn điên rồi, khó chịu quá, tôi thật sự muốn anh…”
Cho dù là quỳ ngồi, cơ thể quyến rũ của cô ta đang run rẩy, hơn nữa lúc này cả người cô ta đã sung huyết, nhiễm lên một màu đỏ quyến rũ mà mê người, đây chính là biểu hiện dục vọng đã đạt đến tột cùng.
Vì thế, tôi cuối cùng lại trước dự háo hức mong chờ của cô ta, sau đó nằm xuống giường.
Cô ta hiểu đây là ý gì, thậm chí cô ta giống như còn sợ tôi hối hận, vội vàng bò lên, giống như một con sư tử săn mồi, sau đó ngồi lên người tôi.
“Phặc” một tiếng, trong phòng vang lên tiếng ngâm nga thỏa mãn.
Loại âm thanh đó, giống như người nhịn nước mấy ngày được uống một ngụm nước, trong đó tràn ngập sự cuồng nhiệt, thỏa mãn yêu đời, cô ta cần chính là hưởng thụ sự vui thích điên cuồng này…
Hơn một tiếng sau, trong tiếng rên rỉ gấp gáp, tôi cùng Cố Diệu Hà đều lên đến tận thiên đường. Loại cảm giác giống như bước trên tầng mây, thật sự tuyệt vời nhưng không thể dùng ngôn ngữ diễn tả được. Cái khác là, tôi lần đầu lên đỉnh, mà cô ta tối này lần thứ 3 ép tới, cho nên cô ta khoảnh khắc đó rõ ràng càng hưng phấn, càng thỏa mãn.
Sau mấy phút trôi qua, cơ thể hoàn mỹ động lòng người của cô ta vẫn thỉnh thoảng run nhẹ, khiến ít chất nhờn chảy ra đùi cô ta.
Ôm lấy cô ta, chúng tôi đi vào phòng tắm, dưới làn nước ấm tẩy rửa, chúng tôi kích tình hôn nhau, hưởng thụ sự quấn quýt sau khi ‘yêu’.
Tắm rửa xong, sau khi quay lại phòng tắm, tôi giúp cô ta mặc lại quần áo, cuối cùng cầm quần tất lên.
Cố Diệu Hà ngại ngùng nhắc nhở: “Đợi đã, quần lót còn chưa có mặc!”
Tôi lại cuồng nhiệt cô ta: “Không mặc, lát nữa làm lại cho tiện, tránh phải cởi.”
“Không làm đâu, ai muốn cùng anh làm chứ, tôi đã no rồi!”
Cô ta ngại ngùng từ chối, nhưng vẫn để tôi kéo quần tất lên, còn quần lót, vẫn để lại trên chiếc giường lớn.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, chúng tôi cùng nhau xuống lầu, sau đó lái xe đến tiệm đồ ăn nhanh.
Tôi rất đói, cơm tốt vốn không ăn, lại trải qua một màn dạo đầu và chiến đấu trong thời gian dài như thế, bây giờ càng đói.
Trong quá trình ở tiệm đồ ăn nhanh ăn burger, tôi hỏi cô ta hôm nay tại sao vui như vậy.
Cô ta suy nghĩ một lát rồi nói với tôi: “Về nhà rồi nói.”
“Chắc chắn là nhà, không phải nơi để ở?”
Cô ta mỉm cười gậy đầu: “Nhà.”
Là nhà, không phải nơi để ở, điều này có nghĩ là cô ta đối với căn nhà đó có tình cảm, hoặc ai đó nói, là tôi có tình cảm, tôi ở đâu đó là nhà.
Ăn uống no nê xong, chúng tôi lại lái xe về chỗ ở.
Trên sô pha, tôi dựa vào góc sô pha, cô ta nằm bò trên người tôi, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve lồng ngực của tôi.
“Tôi tên là Cố Diệu Hà, tên thật cũng là Cố Diệu Hà, tôi không có lừa anh. Người đàn ông của tôi tên là Bàng Kiến Quân, người trong giới càng nguyện ý gọi anh ta là Bàng Bát Nhất, anh làm nghề này chắc đã nghe nói về anh ta. Cho nên, anh hối hận không?”
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt to linh động dường như biết nói nhìn tôi, tìm kiếm một đáp án từ tôi.
Tôi gật đầu: “Hối hận, hối hận không thể gặp được em sớm hơn, sớm ở bên em.”
Cố Diệu Hà mím môi mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc, cô ta thích đáp án này.
“Bàng Kiến Quân là tên súc sinh, ban đầu em giống như anh, bởi vì nguyên nhân gia đình mà đi làm gái, nhưng lần đầu tiên lại gặp phải Bàng Kiến Quân, cho nên anh ta giữ em lại bên cạnh anh ta, cuối cùng thậm chí trở thành người phụ nữ của anh ta. Mới đầu em tưởng em gặp được hạnh phúc lớn nhất đời mình rồi, nhưng sự thật chứng minh tôi sai rồi…”
Cuối cùng, Cố Diệu Hà nói ra hết tâm sự của cô ta cho tôi nghe.
Lúc mới đầu Bằng Kiến Quân quả thật rất yêu cô ta, gần như như hình với bóng, làm cái gì cũng dẫn cô ta theo, điều này khiến cô ta cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng sau này cô ta mới phát hiện bản thân đã sai rồi, Bàng Kiến Quân đối với cô không phải là yêu, mà là một loại khoe mẽ, loại tâm lý khoe mẽ này rất nghiêm trọng, cuối cùng đều phát triển trở thành một loại khoe mẽ bệnh hoạn, thậm chí khi làm loại chuyện đó, anh ta cũng đang khoe khoang.
Anh ta ở trước mặt mấy tên đàn em thân cận, cưỡng ép Cố Diệu Hà làm cùng anh ta.
“Anh ta đang khoe khoang, anh ta mượn cơ thể của em để khoe với những người đó, khiến bọn họ chỉ có thể nhìn, lại không thể động vào, anh ta có bệnh, anh ta là kẻ điên, anh ta trước giờ không hề suy nghĩ đến cảm nhận của em, cho dù em khổ sở cầu xin anh ta cũng thì cũng sẽ không nảy sinh nửa điểm tội nghiệp. Anh ta căn bản không có coi em là người phụ nữ của anh ta, anh ta chỉ coi em là một loại công cụ để anh ta khoe mẽ, để thỏa mãn tâm trí vặn vẹo của anh ta mà thôi!!!”
Chuyện này, tôi đại khái đoán được rồi, Bàng Kiến Quân đã từng muốn ở trước mặt tôi phát sinh quan hệ với Trương Ngọc Dung, lúc đó anh ta còn nói một câu, cụ thể là gì tôi quên rồi, nhưng tôi nhớ loại ý tứ đó có sự khoe khoang của anh ta bên trong. Sau này khi nói chuyện với Cố Diệu Hà, tôi đã đoán được chuyện này.
Nhưng lúc này tận tai nghe Cố Diệu Hà nói ra, tôi vẫn có hơi khó tin, tôi căn bản không dám tin, vậy mà có người muốn ở trước mặt người đàn ông khác, cùng người phụ nữ của mình làm chuyện đó. Điều này dường như đã không phải một loại khoe mẽ, Cố Diệu Hà nói đúng, anh ta có bệnh, một loại bệnh biến thái!
“Em đã từng mấy lần muốn giết chết tên khốn Bàng Kiến Quân đó, nhưng cuối cùng không có gan ra tay, gan em nhỏ, tôi sợ, nhưng bây giờ anh ta cuối cùng gặp được báo ứng rồi, bị xe đâm, bây giờ người ở bệnh viện sống chết không biết, hơn nữa em nghe người khác nói, anh ta bị đâm còn bị nghiến lại hai lần, chắc chết rồi!”
Cố Diệu Hà lúc này rõ ràng có chút điên loạn, nhưng loại điên loạn này cô ta có thể hiểu được, cô ta là bị ép, bị Bàng Kiến Quân ép cho điên.
Ôm Cố Diệu Hà vào trong lòng, tôi dùng cơ thể của mình ủ ấm cho cô ta, đi bình ổn lại tâm trạng kích động của cô ta.
“Cố Diệu Hà em chịu khổ rồi, anh rất xin lỗi, không có đúng lúc hoặc xuất hiện sớm hơn trong cuộc sống của em, khiến em chịu nhiều khổ sở như thế, nhưng em yên tâm, sau này có anh ở bên em, tuyệt đối sẽ không để em phải chịu loại đau khổ và hành hạ đó nữa…