Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào

Chương 153




CHƯƠNG 153: CÒ QUAY NGA

Khoảng mười hai giờ trưa hơn thì Vũ Cát Minh đã quay về.

Tôi đứng dậy chào hỏi ông ta, ông gật đầu, không hề vội vàng muốn xem bát và cũng chẳng nói thêm gì mà đi thẳng vào trong phòng làm việc, Đông Nhị Gia cũng đi theo phía sau ông.

Khoảng mười hai giờ rưỡi, khi cơm trưa đã làm xong xuôi thì Vũ Cát Minh mời bước xuống lầu.

Trên bàn ăn, Vũ Cát Minh và Lục Nhan ngồi cạnh nhau trước bàn, tôi và Đông Nhị Gia ngồi ở bên trái còn Vũ Bích Phượng thì ngồi ở phía bên phải.

Nhà họ vũ lúc ăn cơn rất để ý việc lẽ nghi, ngay sau khi Vũ Cát Minh bảo ăn cơm thì mọi người cầm đũa lên, không ai nói lời nào mà chỉ im lặng ăn cơm, đây là một quy tắc từ xưa, lúc ăn uống ngủ nghỉ thì không được nói chuyện.

Nếu đó đã là quy tắc của nhà học Vũ thì tôi cũng chẳng có lý do gì phá hủy đi cả, vì thế nên tôi cũng ngồi ăn một cách quy củ.

Tất nhiên là Lục Nhan sẽ không nghĩ như vậy, bởi vì bên dưới bàn chân tôi đang nhẹ nhàng câu lấy cặp chân mịn màng của bà.

Bà có vẻ muốn từ chối, nhưng lại không dám vùng vãy quá mạnh, sợ sẽ khiên mọi người chú ý đến.

Cho nên lúc này chắc trong lòng bà đang thù tôi cực kỳ.

Sau khi ăn cơm trưa, Vũ Cát Minh bảo Đông Nhị Gia tới đón ông vào buổi chiều, sau đó liền gọi tôi lên phòng làm việc.

Sau khi tôi cầm theo chiếc bát sứ kia bước vào trong phòng làm việc của Vũ Cát Minh, những thứ trước mắt khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Nếu ông khôi nói đay là phòng làm việc thì tôi đã tưởng mình đã bước vào kho súng, nguyên một căn phòng có bốn bức tường thì trong đó đã có ba bức tường trưng bày các loại súng, các loại súng lúc súng ngắn thì không cần nói tới, ở đây còn có cả súng bullpup, thậm chí cả loại súng đặc biệt như súng bắn tỉa công phá cũng có luôn, thật sự chẳng khác gì một nơi trưng bày bảo tồn các loại súng cả.

“Bác Vũ, sơ thích sưu tầm của bác đúng là rất rộng đó.”

Trừ nhưng lời đó ra thì tôi cũng không biết phải dùng từ nào miêu tả ông lão đã hơn sáu mươi đang đứng trước mặt mình đây.

Vũ Cát Minh ngồi trên chiếc ghế mây, nghe vậy thì thuận miệng trả lời tôi: “Tất cả đều là mô hình tỷ lẹ một một thôi.”

Tôi gật đầu rồi ‘à’ một tiếng, đoạn ông ta lại nói thêm: “Bao gồm cả cấu tạo bên trong.”

Lúc này thì tôi đã hiểu, mấy món đồ này khi ông ta vui thì có thể xem nó như mô hình, còn khi không vừa lòng thì nó sẽ bắn được đạn thật…

Tôi đặt chiếc bát sứ lên trên chiếc bàn trước mặt Vũ Cát Minh, ông ta tùy ý cầm lên, ngón tay ông sờ lên trên chiếc bát rồi lại đặt sang một bên, không còn để ý gì tới nó nữa, điều đó khiến tôi phải tự hỏi liệu nó là hàng thật hay chỉ là đồ nhái.

Trong lúc tôi còn đang hối hận vì đã vội vàng quên mất không mang chiếc bát đi kiểm tra thì Vũ Cát Minh bỗng lên tiếng.

“Tôi biết cậu tên Trần Cẩn Phong, tôi nhớ lần đầu cậu tới đây là đi theo Tiểu Nham. Đây là lần thứ hai cậu, nhưng lại là đi với Phượng,còn nói là tới để đưa đồ cổ cho tôi giám định nữa. Nói thẳng đi, cậu đang làm gì, gặp tôi có mục đích gì?”

Giọng nói của Vũ Cát Minh cũng không to, thái độ cũng không giống như đang tức giận, song từ ông ta toát lên một sự uy nghiêm mạnh mẽ khiến người ta không thể tránh né câu hỏi của ông.

Tôi chỉ hơi suy nghĩ một chút, sau đó quyết định sẽ nói thật mọi chuyện với ông, bởi vì nếu ông ta muốn điều tra tôi từ đầu đến chân thật sự là một chuyện rất dễ dàng.

“Tôi là trai bao, lúc mới vào nghề thì đi theo Trương Ngọc Dung, nhưng bây giờ Trương Ngọc Dung đã là người của tôi. Tôi quen Vũ Bích Phượng qua Trương Ngọc Dung, nhưng việc quen biết Lục Tiểu Nham chỉ là trùng hợp thôi…”

Tôi nói rất nhiều, không có lời nào dối trá, Vũ Cát Minh lặng lẽ lắng nghe tôi nói, chẳng khác gì một người thầy đang im lặng nghe học sinh trả bài.

Sau khi tôi nói xong, Vũ Cát Minh mới hỏi tôi: “Cậu đang theo đuổi Vũ Bích Phượng và Tiểu Nham sao?”

Tôi gật đầu, không bác bỏ lời ông, thế là ông ta lại hỏi tôi và hai người họ đã tiến tới mức nào rồi.

Tôi suy nghĩ một hồi rồi hỏi Vũ Cát Minh: “Bác Vũ, tôi có thể hút thuốc không?”

Vũ Cát Minh nhìn tôi vẻ dò xét, ngay sau đó liền lôi từ dưới bàn ra một hộp thuốc lá bàng gỗ rồi tự châm một điếu.

Ông không đưa thuốc lá cho tôi, rõ ràng ông ta cho rằng tôi không có tư cách hút thuốc của Vũ Cát Minh ông. Thế là tôi lấy thuốc lá của mình ra rồi tự châm một điếu.

“Đều đã phát sinh quan hệ.”

Tôi cầm thuốc lá trong tay, mắt nhìn về phía Vũ Cát Minh. Mà Vũ Cát Minh cũng ngừng việc hút thuốc mà nhìn về phía tôi.

Ông ta đang đánh giá tôi, còn tôi thì thẳng thừng đón lấy sự đánh giá đó.

Hơn mười giây sau, Vũ Cát Minh kéo ngăn kéo bàn lấy từ đó ra một cây súng lục ổ quay, ngay sau đó lại lấy một viên đạn vàng óng từ trong hộp ra tra vào trong, vòng đạn chuyển động rất mau, sau đó đã bị ông ta chặn lại, ngòi nổ của súng đang đặt ở khoang đạn rỗng hay có đạn bên trong, tôi không biết, ông ta cũng không thể biết.

“Cậu hay lắm, tôi có hai đứa con gái, một đứa con ruột một đứa con riêng của vợ đều đã bị cậu kéo lên giường, thật to gan.”

Không đợi tôi nói thêm lời nào thì ông ta đã đặt nòng súng vào giữa trán tôi, cảm giác lạnh băng của kim loại cứ thế truyền thẳng vào từng thụ thể trên da tôi.

Đây là một cây súng thật sự, đạn nhồi trong súng cũng là hàng thật.

“Bích Phượng và Tiểu Nham, cậu ngủ với ai trước?”

Họng súng đặt giữa trán tôi, không hề để cho tôi cơ hội để suy nghĩ cách trả lời, hơn nữa tôi cũng không muốn suy nghĩ nhiều, sự thật trước sau gì cũng sẽ bị phơi bày, lừa dối không thể giải quyết vẫn đề, huống chi tôi không hề nghĩ rằng việc lừa tên cáo già này sẽ đem lại kết quả tốt đẹp gì.

Thế là tôi nói sự thật cho ông ta: “Cùng một lúc.”

Vũ Cát Minh không nói lời nào, một tiếng ‘cạch’ vang lên ngay trước trán tôi, ngay lập tức khiến tôi sợ đến đổ mồ hôi hột.

Ông già này cứ vậy mà bóp cò, không hề có chút dấu hiệu nào báo trước, cũng may lần này quay trúng ống đạn rỗng.

“Giỏi lắm, rất dứt khoát, cả hai đứa con gái của Vũ Cát Minh tôi cậy đều đã lên giường với chúng nó, đã vậy còn là cùng một lúc nữa.”

Vũ Cát Minh lại rít một hơi thuốc lá, sau đó lại hỏi tiếp, lời nói của ông ta tuôn ra cùng làn khói thuốc: “Hay lắm, đã ngủ với người khác chưa?”

Tôi bắt đầu thấy hơi do dự, có nên nói thật hay không đây? Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định sẽ nói sự thật.

Bởi vì tôi không thể nghĩ ra một lời nói dối hợp lý nào, nhất là trong khi mà một họng súng tối om đang chĩa vào đầu mình.

“Ba người, nhưng đều không liên quan tới tiền bạc.”

Đáp lại câu trả lời của tôi là ba tiếng bóp cò ‘cạch cạch cạch’ vang lên liên tiếp.

Trong phút chốc đó, dây thần kinh của tôi dừng như muốn đứt đoạn, ông già này muốn giết tôi thật, hoàn toàn không phải chỉ là đe dọa xuông thôi. Ổ đạn tổng cộng có sáu khoang, ông ta đã bắn bốn phát rồi, hơn nữa lần thứ hai là bắn liền một lúc ba phát!

Trán tôi túa mồ hôi, tôi có thể cảm nhận rõ điều đo, bởi vì mồ hôi đã chảy xuống mí mắt của tôi, nhưng tôi lại không dám lau đi.

Vũ Cát Minh tiếp tục hỏi: “Ba người đó là ai?”

Tôi không biết sau khi nói ra thì ông ta sẽ làm gì tiếp, vậy nên tôi đã chọn giữ im lặng.

Sự im lặng của tôi đổi lấy câu nói đầy uy hiếp của ông: “Cơ hội sống sót của cậu còn năm mươi phần trăm, tôi hỏi lại lần nữa, ba người phụ nữ kia là ai.”

Tôi trả lời: “Những người đó không thể nào theo tôi được, họ đều có cuộc sống của riêng mình, tôi không thể nói.”

Dứt lời thì tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần chịu bị bắn, vì Vũ Cát Minh vẫn luôn bóp cò ngay khi tôi nói xong.

Nhưng lần này tôi đã lầm, vì đã vài giây qua đi mà ông vẫn không nổ súng.

Ngay khi tôi nghĩ câu hỏi này ong ta không tính động đến súng thì bỗng một tiếng ‘cạch’ vang lên, nện thẳng vào trí óc tôi, làm tôi sợ đến muốn ngừng cả thở.

“Trương Ngọc Dung là một trong số đó, hai người còn lại là ai?”

Dứt lời thì Vũ Cát Minh liền mở ổ súng ra, kiểm tra ngay trước mặt tôi, dường như là đang cố ý cho tôi xem vậy, viên đạn vàng óng kia đang nằm ngay vị trí ngòi nổ, thế là ông ta lại đặt ổ đạn vào lại rồi lên cò.

Chỉ cần tay ông ta hơi động đậy thôi là tôi sẽ được tiễn thẳng về miền cực lạc.

Tôi lau đi giọt mồ hôi trên mi mắt, sau đó rít vài hơi thuốc lá rồi dụi tắt nó trong chiếc gạt tàn thuốc.

“Tôi không lên giường với Trương Ngọc Dung, vẫn luôn như vậy, chị ấy là một người phụ nữ mà tôi tôn trọng, chị ấy từ chối nên tôi sẽ không ép buộc. Còn về ba người kia tôi sẽ không nói ra. Hơn nữa tôi có thể đảm bảo, nếu ông giết tôi thì chắc chắn ông sẽ phải hối hận, và đến lúc chết tôi cũng sẽ không nói cho ông tại sao ông phải hồi hận.”

“Cậu lên giường với hai đứa con của tôi, giết cậu tôi sẽ không hối hận.”

Tôi lại lấy một điếu thuốc rồi châm lửa, sau đó nhìn về phía Vũ Cát Minh rồi hỏi: “Vậy sao ông không giết tôi đi?”

Sau khi đã hạ hết quyết tâm thì cái chết cũng không còn quá đáng sợ nữa, thế nên giờ phút này tôi nhìn thẳng vào Vũ Cát Minh, tâm thế thoải mái như thể đây sẽ chỉ là một giấy ngủ dài sau ba ngày khổ cực mất ngủ mà thôi.

“Tôi hỏi lần cuối, trừ Trương Ngọc Dung ra thì hai người kia là ai?”

“Không có Trương Ngọc Dung, ba người kia tôi sẽ không nói cho ông.”

Ông ta lặp lại câu hỏi của mình, còn tôi thì lặp lại câu trả lời của tôi, vậy nên đương nhiên ông ta cũng sẽ lặp lại chuyện mà tôi đã phải trải qua kia.

“Đoàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.