Đêm Ấy Tôi Rơi Vào

Chương 71: Chap-71




CHƯƠNG 71: CHỊ DÂU HỌ LÝ HUỆ.

CHƯƠNG 71: CHỊ DÂU HỌ LÝ HUỆ.

Trong hơn nửa tiếng đồng hồ, với sự phối hợp của lưỡi và tay, cơ thể của Trương Ngọc Dung hoàn toàn trống rỗng, đến mức chiếc đệm bên dưới cũng ướt một mảng lớn.

Cả khuôn mặt cô ta đỏ ửng, liên tục thở hổn hển, nhưng có thể nhìn ra được cô ta vô cùng hài lòng.

“Chị, có thoải mái không?”

Trương Ngọc Dung trừng mắt nhìn tôi, nhưng lại không có một chút lực sát thương nào, ngược lại vô cùng quyến rũ.

“Cậu, cái tên khốn nạn này, lợi dụng lúc tôi bị thương để ức hiếp tôi, ngay cả giường cũng đã ướt rồi, cái này mà để bác sĩ nhìn thấy thì sẽ vô cùng xấu hổ!”

“Cái này cũng không thể trách tôi, ai kêu chị làm bằng nước.”

Vừa dứt lời, sau đó tôi cảm nhận được đôi bàn tay bé nhỏ của cô ta chạm vào nơi đang nóng bỏng của tôi.

Nhìn Trương Ngọc Dung khuôn mặt đỏ ửng ở trên giường càng thêm quyến rũ mê người, trong lòng tôi có chút ngứa ngáy giống như móng vuốt của mèo cào chó.

“Chị, thương lượng một chút, chị xem tôi cùng chị chịu đựng một đêm, lại giúp chị hút máu, lại giúp chị thả lỏng, chị để tôi đi vào chỗ ấm áp được không?”

Trương Ngọc Dung không lên tiếng, nhưng lại dùng hành động thực tế để trả lời tôi, nhẹ nhàng tát tôi một cái.

Rất lâu sau, cô ta mới khẽ nói: “Vẫn là câu nói kia, chị sẽ hầu hạ cậu thật tốt, để cậu thỏa mãn, nhưng không phải là bây giờ. Tinh lực của cậu bây giờ nên tập trung trên người Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham, nhanh chóng hạ gục hai chị em bọn họ….”

Cá không ăn được, ngược lại còn bị cho một bài học.

Nhưng cô ta cũng rất tốt, cô ta thật lòng muốn tốt cho tôi, điều này tôi không thể phủ nhận, cũng không thể từ chối.

Sau khi truyền dịch xong, Trương Ngọc Dung mặc quần áo, sau đó tôi lái xe chở cô ta rời khỏi phòng khám, tomg một khách sạn ở trong trấn để vào ở.

Sau khi mỗi người tắm xong, chúng tôi leo giường, không lăn lộn chỉ đơn giản ôm nhau ngủ.

Giấc ngủ này rất yên bình, đặc biệt là Trương Ngọc Dung ở trong lòng, chưa từng có người phụ nữ nào mang lại cho tôi cảm giác như vậy, khiến tôi ngủ rất yên bình, nhưng sau khi tỉnh dậy lại cảm thấy sóng lòng trào dâng.

Đương nhiên, trào dâng cũng phí công, sau khi tôi tỉnh lại cô ta đã mặc xong quần áo.

Cùng nhau ăn trưa ở thị trấn, sau đó chúng tôi lái xe rời đi.

Tôi đưa cô ta về thẳng KTV Địa Liệt Hành Tinh, cô ta khăng khăng muốn làm việc, cản cũng không thể cản được.

Sau khi rời khỏi KTV Địa Liệt Hành Tinh, tôi lái xe thẳng về quê.

Dù sao ba tôi xuất viện cũng được một tháng, tôi chưa về thăm.

Sau khi về đến nhà, tất cả đều rất tốt, chỉ là ba tôi không chờ được mà muốn đi làm việc.

“Người ta sẵn sàng giúp đỡ chúng ta trong lúc chúng ta gặp khó khăn, đây đã là một ân tình lớn, chúng ta phải nhanh chóng trả lại tiền cho người ta, không thể làm một người không có chữ tín được….”

Ba tôi lại giảng giải cho tôi một bài, tôi rất muốn nói số tiền kia đã trả hết rồi, nhưng tôi không có cách nào bịa ra một lý do như tôi trúng sổ xố, càng không thể nói ra công việc làm trai bao, vì vậy, chỉ có thể bịa ra một công việc, làm tài xế cho ông chủ, có thể trả tiền theo tháng, mọi người trong nhà không cần phải lo lắng.

Có thu nhập chính đáng, còn có thể giải thích chiếc xe kia của tôi từ đâu mà có, cái lý do này rất tốt.

Ba tôi rất hài lòng với công việc và lòng nhân nghĩa của tôi.

“Lúc con không ở nhà, trong nhà rất nhiều chuyện đều trông cậy vào Hổ tử con trai nhà chú hai con giúp đỡ, con quay về rồi, mang theo một chút đồ đến để cảm ơn người ta.”

Trần Hổ là anh họ con trai của chú hai nhà tôi, là một người lương thiện và trung thực.

Hơn 5h chiều, đoán là anh ta ở nhà vì vậy tôi mang một ít đồ đến nhà anh ta.

Kết quả Trần Hổ không ở nhà, chỉ có vợ của anh ta ta chị dâu họ của tôi Lý Huệ.

“Tiểu Phong về rồi à, mau ngồi đi!”

Thấy tôi mang nhiều đồ, cô ta oán trách tôi một trận. Cái này thật sự là oán trách, không phải là vừa oán trách vừa đưa tay vào trong nhà.

Anh họ tôi Trần Hổ là một người chân thành, Lý Huệ cũng vậy.

Sau đó tôi ngồi trên cái giường đất, uống trà, tôi nói chuyện với Lý Huệ.

Cô ta vốn là một cô gái ở thành phố, nhà cô ta cũng ở thành phố, sau này lúc đi học quen biết với Trần Hổ, cũng không chê thân phận nhà quê của anh ta, không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, gả về quê.

Mấy năm nay ở nhà họ Trần chúng tôi cũng chịu không ít cực khổ và giày vò, khuôn mặt mũm mĩm ngày xưa bây giờ có chút thô ráp, nhưng điều này không có nghĩa là cô ta không xinh đẹp, ngược lại còn tạo thành một vẻ đẹp đơn thuần.

“Kề từ khi chú hai của cậu qua đời, anh Hổ Tử của cậu vẫn nghĩ đến việc lên thành phố làm việc, tôi cũng muốn đi, nhưng tạm thời đứa nhỏ có thể ở nhà bà ngoại của thằng bé, nhưng đứa nhỏ sắp phải đi học, hộ khẩu ở nông thôn, không có cách nào, anh Hổ Tử của cậu vẫn đang tìm người để nhờ vả chuyện này….”

Trong cuộc nói chuyện, Lý Huệ nói rất nhiều, tôi chỉ nhớ duy nhất chuyện này.

Năng lực siêu phàm thì không có, nhưng tôi tin dùng mối quan hệ của Trương Ngọc Dung và Vũ Bích Phượng, chuyện này có thể giải quyết được….

“Cái trí nhớ này của tôi, trong sân vẫn còn đang đun nước, cậu cứ ngồi đây nhá!”

Lý Huệ đứng dậy, đi xuống chiếc giường đất, sau đó vang lên một tiếng xoạt xoạt.

Tôi nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chiếc quần của Lý Huệ không biết tại sao lại bị một điểm trên cạnh gường đất vướng vào, bây giờ đã bị xé toạc ra, phần hở rộng 40cm, không chỉ lộ ra cái đùi trắng nõn nà của cô ta, thậm chí còn lộ cả chiếc quần nhỏ bên trong, hơn nữa còn mơ hồ có chút màu đen không chịu nổi cô đơn và nghịch ngợm từ bên mép bất chấp chui ra…

Lý Huệ rất ngượng ngùng và xấu hổ, tôi vội vàng quay đầu đi, nhìn thấy trên tường treo giấy khen của cháu trai nhỏ học mẫu giáo, trực tiếp khen thằng bé học giỏi, là nhà Trần lại sắp có thêm một mầm non vào đại học.

“Ừm, ừm…”

Lý Huệ ở sau lưng tôi ngập ngừng trả lời, sau đó vội vàng đi sang phòng bên cạnh.

Nghe thấy tiếng lục đồ từ hòm đến tủ, rõ ràng là đang tìm quần để thay.

Nhân lúc cô ta đang bận, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Bích Phượng, nói với cô ta chuyện anh họ đang tìm việc, và chuyện đi họ của đứa nhỏ.

“Đều rất dễ xử lý, trong tầm tay của tôi, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho cậu, bây giờ vẫn còn một số việc.”

Vũ Bích Phượng vui vẻ đồng ý, một chút chuyện này đối với cô ta mà nói căn bản không được gọi là chuyện, nhưng đối với cả nhà anh họ mà nói gần như là một chuyện vô cùng khó khăn.

Xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy Lý Huệ đã thay quần áo, đang ở trong sân rót nước.

Thời gian cũng không còn sớm, vì vậy tôi đứng dậy đi ra khỏi nhà chính, tạm biệt cô ta.

Cô ta tỏ ý muốn giữ tôi ở lại ăn cơm, tôi từ chối, sau đó kêu tôi đưa đồ đi, tôi đã đem đến sao có thể mang về được.

Đang từ chối thì Trần Hổ về.

Nhìn thấy tôi anh ta rất vui vẻ, sau đó trực tiếp kéo tôi vào trong nhà, tối nay nhất định phải ở lại uống rượu, nếu không sẽ không làm anh em nữa.

Thực sự không thể từ chối, tôi chỉ có thể ở lại.

Lúc đang nói chuyện với Trần Hổ, Vũ Bích Phượng gọi điện đến, nói với tôi mọi chuyện đã xử lý xong.

Sau đó, tôi nói chuyện này với Trần Hổ, Trần Hổ nghe thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy có chút không thể tin được, anh ta đã cầu xin ông nội, nói với bà nội nhưng mọi chuyện vẫn không thể làm được, cả nhà sắp lo lắng đến chết rồi, hoàn toàn không dám tưởng tượng chỉ bằng một cuộc điện thoại tôi đã có thể giải quyết được.

Vì vậy, tối hôm đó Trần Hổ vô cùng vui vẻ, nhất định phải uống rượu nếp với tôi, hơn nữa đây là loại rượu mà người dân trong thôn tự ủ.

Khiến tôi cả người mơ mơ màng màng, ngay cả đi đường cũng khó khăn, nên phải ngủ lại nhà anh ta một đêm.

Đêm đó, Lý Huệ đi đến đông phòng, tôi và Trần Hổ ngủ ở trên giường đất.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Lý Huệ đã đi ra ngời, cũng không biết đi đâu.

Tôi trở mình và tiếp tục ngủ, ngủ không được bao lâu, tôi giống như đang nằm mơ.

Trong mơ có một cô gái xinh đẹp, không chỉ xinh đẹp, thân hình còn nuột nà, dáng người mê hoặc, khiến tôi như thiêu đốt.

Nhưng dần dần tôi nhận ra giấc mơ này dường như có chút không đúng, bởi vì rất chân thật, có một bàn tay nhỏ ấm áp dường như đang lay tôi….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.