Đêm Ấy Tôi Rơi Vào

Chương 7: Chap-7




CHƯƠNG 7: ĐÍCH THÂN DẠY DỖ HUẤN LUYỆN CẬU

CHƯƠNG 7: ĐÍCH THÂN DẠY DỖ HUẤN LUYỆN CẬU

Cách bộ váy ngủ mỏng manh của Diêu Mộc Thanh, tôi có thể mang máng nhìn thấy được khung cảnh bên trong đó, sự tràn đầy của hai cục tuyết trắng, quả đúng là thuốc độc mê hoặc hồn phách của con người mà, khiến tâm thần tôi mê ly, thật là có cảm giác muốn hung hăng dúi đầu qua đó liếm liếm mút mút, để thưởng thức vẻ đẹp của nó.

Chỉ là sau khi tôi nghĩ đến đã không biết có bao nhiêu người đàn ông đã làm như thế trên cơ thể cô ta, cuối cùng tôi vẫn nhịn cái sự kích động đó lại.

Điều quan trọng nhất chính là, tôi biết một khi bản thân tôi có hành động gì đó thì có thể là thật sự sẽ không nhịn được nữa, cuối cùng sẽ bị Diêu Mộc Thanh ăn sạch. Lần đầu tiên của tôi chí ít cũng phải để cho một đại mỹ nữ cao cấp như Vũ Bích Phượng mới được, tuy bây giờ tôi chỉ là một tên trai bao, nhưng cũng phải là một tên trai bao có phẩm vị, không phải cứ có thịt là được, như vậy cũng quá nông cạn, quá không đòi hỏi cho chính mình rồi.

Lúc tôi đang cố nhịn sự kích động của mình thì Diêu Mộc Thanh túm lấy bàn tay tôi, sau đó đặt lên trên khuôn ngực đẫy đà của cô ta, rồi đặt lên trên chiếc đùi trắng nõn...

Tôi không dám tìm hiểu, không dám kiểm nghiệm cái cảm giác đó, lúc cô ta cầm lấy tay tôi định đưa vào nơi sâu thẳm ở giữa hai chân, tôi liền vội vàng ném cô ta lên ghế sofa.

Có thể nhìn thấy giây phút đó Diêu Mộc Thanh rất mong đợi, thậm chí là đã nhắm mắt lại, trông đợi tôi đụng chạm vào cơ thể xinh đẹp của cô ta.

Nhưng mà tôi chạy rồi, trái tim đập thình thịch thình thịch một cách gấp rúc, tôi mà không chạy thì thật sự là sợ mình không nhịn nổi.

Dựa trên cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại, tôi thở hổn hển, quá kích thích rồi, cái sự chân thật đó quá là kích thích rồi, khiến người ta không chịu nổi được, nếu như là Vũ Bích Phượng thì bây giờ tôi chắc chắn đã vào trong cơ thể cô ta luôn rồi.

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng cười ‘khanh khách’ của Diêu Mộc Thanh: “Cậu thật là quá đáng yêu rồi, ngay cả cơ thể của phụ nữ mà còn không dám đụng thì làm sao mà làm trai bao đây!”

Tôi không dám đáp lời, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của Diêu Mộc Thanh trực tiếp đi vào căn phòng ngủ ở bên cạnh.

Tôi nằm ngã xuống giường, ngay cả tắm cũng không dám nữa.

Tôi muốn ngủ, tôi muốn bình ổn lại tâm trạng kích động này, nhưng căn bản là không làm được, trong đầu óc chỉ toàn là thân hình quyến rũ của Vũ Bích Phượng và tiếng kêu nhẹ nhàng của Diêu Mộc Thanh khi nãy.

Thế là, cuối cùng cũng nhịn không được mà lấy chiếc tất da của Vũ Bích Phượng ra.

Điều càng ma xui quỷ khiến hơn, tôi vậy mà lại lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Bích Phượng, nhỏ tiếng nói cho cô ta biết, tôi sắp dùng tất da của cô ta thủ dâm rồi.

“Tên khốn nhà cậu, thủ thì thủ đi, nói tôi làm gì!!!”

Thanh âm vừa xấu hổ vừa tức giận truyền đến từ trong điện thoại, sau đó điện thoại bị cúp máy.

Tay nắm lấy vớ da của Vũ Bích Phượng, trong não hoang tưởng tới dung nhan cùng với cơ thể quyến rũ của cô ta, nghĩ đến tiếng rên rỉ câu hồn vừa nãy của Diêu Mộc Thanh, tôi nhịn không được mà bắt đầu bận rộn lên.

Sau khi giải quyết cái dục vọng dấy lên ở nơi sâu thẳm của đáy lòng xong, nhìn chiếc tất da bị dính đầy ‘sữa chua Yakult’ và mùi hương còn sót lại của Vũ Bích Phượng, tôi bất giác thầm thề thốt, sẽ có một ngày tôi phải đưa đống ‘sữa chua Yakult’ này vào trong cơ thể của Vũ Bích Phượng, cho dù cô ta có đồng ý hay là không đồng ý đi nữa. Diêu Mộc Thanh cũng vậy, cô ta dám mê hoặc tôi, tôi phải làm đến khi cô ta đừng mà đừng mà, khiến cô ta hoàn toàn không dám coi thường tôi nữa!

Bất tri bất giác, tôi ngủ thiếp đi rồi...

Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi dậy tắm rửa, rồi đi thẳng đến bệnh viện.

Bác sĩ nói ba tôi hồi phục rất tốt, sau khi hồi phục hoàn toàn sẽ không có ảnh hưởng gì lớn nữa, điều này khiến tôi rất an tâm, đồng thời trong lòng cũng cảm tạ sự giúp đỡ của Vũ Bích Phượng.

Lúc chiều, Trương Ngọc Dung gọi tới, cô ta cho tôi một địa chỉ, kêu tôi qua đó.

Ra ngoài bắt xe taxi, đi thẳng đến KTV Địa Liệt Hành Tinh.

KTV Địa Liệt Hành Tinh là một KTV tiếp thị lớn nhất ở thành phố này, trước đây tôi có đến qua mấy lần, bên trong vốn không có tồn tại mấy loại chuyện kia, cho nên tôi khá là tò mò, Trương Ngọc Dung tại sao lại kêu tôi đến nơi này chứ, không thể nào là để hát hò được.

Nhưng sau khi tôi đến, đặc biệt là sau khi được đưa thẳng đến văn phòng trên tầng cao nhất, tôi mới phát hiện ra rằng KTV Địa Liệt Hành Tinh này chính là sản nghiệp của Trương Ngọc Dung, mà chị ta chính là bà chủ của KTV này.

“Trần Cẩn Phong, cậu thật lợi hại, 3 tỷ cho một lần mà cũng dám tự tiện từ chối, thật khâm phục. Tôi muốn hỏi cậu, mấy trăm triệu mà cậu nợ tôi tính khi nào trả đây?”

Đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc tất da màu đen gác lên trên bàn làm việc, một đôi bàn chân nhỏ nhắn không có mang giày, có thể rõ ràng nhìn thấy một màu tím rực rỡ trên móng chân của cô ta, nhìn trông càng mê hoặc hơn nữa.

Tôi thu lại ánh mắt, sau đó nói: “Chị Ngọc Dung, là chị kêu tôi phục vụ tốt cho Vũ Bích Phượng, tôi sợ mình tự tiện đồng ý thì lại làm trái chỉ thị của chị rồi.”

“Ồ?”

Trương Ngọc Dung đối với câu trả lời của tôi trông khá ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ tôi vậy mà lại đưa ra loại lý do này: “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”

Ánh mắt của tôi bắt đầu không kiêng dè mà du ngoạn trên đôi chân đẹp đẽ của Trương Ngọc Dung, rất quyến rũ, rất mê người, thật muốn nắm trong tay rồi chơi đùa một phen, chỉ đáng tiếc, phía bên trên đôi chân bị chiếc váy che lại rồi, không thể thưởng thức thêm khung cảnh tuyệt vời bên trong.

“Tôi muốn ngủ với chị.”

Lời của tôi vừa nói xong, Trương Ngọc Dung liền nở nụ cười khúc khích, cười đến phần ngực của cô ta cũng run rẩy, rất lâu sau mới đáp: “Đây ngược lại là một lý do có thể khiến tôi chấp nhận, được thôi, tôi tha thứ cho hành động tối qua của cậu. Nhưng mà, chính sự nên làm thì vẫn phải làm.”

Nói xong, Trương Ngọc Dung thu đôi chân lại rồi lấy điếu thuốc trên bàn lên, tôi vội vàng móc bật lửa ra rồi tiến lên trước châm lửa giùm chị ta.

Cô ta ngửa đầu về phía trước, sau đó tôi ở phía trên cao nhìn xuống, thành công nhìn thấy đôi đồi núi tròn đầy được bao bọc lại bởi chiếc áo ngực màu hoàng kim thông qua chiếc cổ áo lỏng lẻo kia. Cái sự tròn đầy này tuyệt đối là loại đụng một lần là lắc lư ba lần, vô cùng gợi cảm.

“Tôi còn nói là tại sao cậu lại tốt bụng châm thuốc giúp tôi nữa kìa.”

Trương Ngọc Dung rõ ràng phát hiện được sự xâm chiếm của ánh mắt tôi, nhưng cô ta cũng không có để ý gì nhiều, cô ta lui người lại rồi trực tiếp ném thuốc lá cho tôi.

Tôi lấy một điếu thuốc ra châm lửa, sau đó đợi Trương Ngọc Dung nói chính sự của cô ta.

“Thiếu phụ xinh đẹp mà tối hôm qua cậu từ chối tên là Địch Lệ Ba, chồng của cô ta là một người đàn ông 70 tuổi ở thành phố lân cận, có tiền, cho nên cũng tùy ý. Cũng không biết làm sao mà dò la được đến chỗ tôi, đều là khách hàng lớn, tôi cũng không tiện từ chối, cậu tự nghĩ cách xử lý đi, kết quả tốt nhất chính là đều không đắc tội hai bên, đây cũng là kết quả duy nhất mà tôi muốn.”

“Thân làm trai bao, đây cũng là một kỹ năng cân bằng mà cậu cần phải học, cậu tự suy nghĩ một chút xem xử lý như thế nào. Nếu như xử lý tốt, chị đây có thể đích thân huấn luyện dạy dỗ cậu, không dám nói là sẽ khiến cậu trở thành số 1 trong giới này, nhưng chí ít cũng sẽ khiến đám quý phu nhân đó rời xa cậu giống như là cá rời khỏi nước.”

Nói xong, Trương Ngọc Dung đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi với đôi chân trần, sau đó quay ra đằng sau tôi, ngay sau đó tôi liền cảm thấy mông của mình bị cô ta vỗ cho một bạt tay, không nặng không nhẹ, rất vừa phải, giống như là cỏ đuôi chó khiến trái tim tôi ngứa ran.

“Sao, có thể xử lý không?”

Hơi thở của người đẹp nhẹ nhàng vuốt ve vành tai tôi, một cảm giác ngưa ngứa tập kích vào người, khiến tôi muốn ngừng mà không được, nó khuấy động sự dục vọng ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng tôi. Không thể không nói, Trương Ngọc Dung mới hơn 30 tuổi thật sự là rất có bản lĩnh, chỉ là một cái tát, một lời nói thôi, lại có thể khiến tôi rơi vào hoàn cảnh xấu hổ khi một thứ nào đó đang giương cao.

Tôi quay người lại, sau đó hai tay ôm lấy chiếc eo của Trương Ngọc Dung, rồi húc mạnh phần eo.

Rõ ràng là cô ta hoàn toàn không thể ngờ rằng tôi lại có thể hỗn xược như vậy, cho nên dưới sự không phòng bị, một bộ phận kín đáo nào đó đã bị tôi tông vào rồi, tông đến khi cô ta rên rỉ thất thanh, khuôn mặt đỏ như hoa đào.

“Tôi không chắc là làm được, nhưng tôi sẽ tận lực.”

Lời vừa nói xong, tôi cảm thấy một cảm giác nóng rát ở cánh tay của mình, và sau đó theo bản năng rút nó ra để tránh bị bỏng bởi điếu thuốc đang cháy.

Trương Ngọc Dung về lại chỗ ngồi, đôi chân lại gác lên bàn làm việc: “Trần Cẩn Phong, cậu thật hỗn xược, nhưng mà đủ cứng, đủ mạnh, đủ lớn, tôi tin cậu sẽ xử lý tốt, hơn nữa tôi còn rất trông đợi đến ngày mình đích thân huấn luyện dạy dỗ cho cậu.”

Sau đó Trương Ngọc Dung từ trong túi lấy ra một tấm phích rồi ném cho tôi.

Tôi nhận lấy tấm phích xem một cái, bên trên là ảnh của Địch Lệ Ba, sau đó còn có thân phận và các phân tích đặc điểm tính cách, rất tường tận.

Tôi bất giác cảm thấy khâm phục, một người phụ nữ như Trương Ngọc Dung có thể duy trì cả một giới lớn như vậy, quả nhiên là có thủ đoạn của riêng mình.

“Có của Vũ Bích Phượng không?”

Trương Ngọc Dung nghĩ ngợi một hồi rồi sau đó ném tấm phích của Vũ Bích Phượng cho tôi.

Sau khi xem xong, tôi trả hai tấm phích lại cho Trương Ngọc Dung, rồi lại hỏi: “Chị Ngọc Dung, có của chị không?”

Sau đó, một cái gạt tàn bay về phía tôi, nhưng không ném trúng tôi.

Ngay sau đó, điện thoại của Trương Ngọc Dung vang lên, cô ta ‘ừm’ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

“Địch Lệ Ba đến rồi, ở phòng bao A66, đi đi, nếu như cậu xử lý tốt hai người phụ nữ Vũ Bích Phượng và Địch Lệ Ba, thì không cần đến tấm phích của tôi nữa, tôi sẽ cho cậu cảm nhận tôi, nhận biết tôi, tìm hiểu tôi thật tỉ mỉ từ trong cơ thể.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.