CHƯƠNG 69: LỜI NÀY RẤT DƯ THỪA
CHƯƠNG 69: LỜI NÀY RẤT DƯ THỪA
Sau khi tôi làm xong bữa sáng thì đánh thức Triệu Du, đồng thời cầm quần áo của cô ta trong phòng tắm ra.
“Tối qua tôi giặt quần lót giúp cô rồi, cô yên tâm mặc là được, tôi không có bôi thuốc tẩy lông.”
Triệu Du đang buồn ngủ mơ màng lập tức đỏ mặt lên, dù sao cô ta vẫn là xử nữ, khó tránh khỏi xấu hổ.
Ăn sáng xong, tôi lái xe đưa cô ta về phòng tập gym, cô ta cũng không từ chối.
Thật trùng hợp, lúc dừng xe lại thì gặp được Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy đưa tay chỉ vào hai người chúng tôi, mặt đầy ý cười.
“Du Du, cô còn không thừa nhận hai người có quan hệ, đã ngủ với nhau rồi!”
Sắc mặt Triệu Du đỏ bừng: “Làm gì có, đừng nói lung tung!”
Triệu Du đi về phía Tiểu Thúy, sau đó tôi nhìn chăm chú về phía cặp tròn trịa đầy đặn của Tiểu Thúy, sau đó tôi lè lưỡi liếm quanh miệng một vòng.
Sau đó tôi thấy mặt của Tiểu Thúy cũng đỏ lên, tối hôm qua cô ta đã được thử qua động tác này, nhìn biểu hiện của cô ta thì có vẻ rất kích thích, làm cho cô ta rất hưởng thụ.
Triệu Du và Tiểu Thúy tay trong tay cùng đi vào phòng tập gym, sau đó tôi suy nghĩ một chút, đậu xe xong rồi đi vào.
Sau khi Triệu Du thay quần áo xong đi ra nhìn thấy tôi, khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng cầu xin nói: “Anh hãy thương xót, đừng quấy rầy tôi được không?”
Thừa dịp người khác không chú ý, tôi lén vỗ vào mông căng tròn lại vểnh lên của Triệu Du: “Cô nghĩ gì vậy, tôi đến tập luyện.”
Sau đó Triệu Du trả thù tôi, cô ta lấy danh nghĩa huấn luyện viên thể hình, suýt nữa làm cho tôi mệt như chó.
Tôi nhìn dáng vẻ mừng thầm của cô ta thì biết cô ta cố ý.
Một buổi sáng trôi qua, trước lúc ăn cơm trưa, tôi tìm thấy cô ta sau khi tắm xong.
“Tối hôm qua tôi giày vò cô, sáng nay cô lại giày vò tôi, nhưng cô vui là được, hai chúng ta hòa nhau. Trưa nay cô có muốn ăn cơm chung không, tôi mời cô, có mang theo Tiểu Thúy hay không thì tùy cô.”
Triệu Du không nói gì, dường như cô ta đang do dự.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi lấy ra xem là Trương Ngọc Dung.
“Có chỉ thị gì?”
“Cậu đến ăn cơm với tôi, thuận tiện nói một chút chuyện với cậu.”
Tôi cúp điện thoại, tay lại lén vỗ mông nhỏ Triệu Du một cái: “Không cần do dự, có người thuê tôi đi giết người, nếu không may thì có thể sẽ chết, cô hãy mong tôi chết ở bên ngoài đi, vậy thì sẽ không có người quấy rầy cô nữa. Hơn nữa tôi để lại cho cô sáu trăm triệu, nếu tôi chết thì tiền sẽ vào tài khoản của cô, hẹn gặp lại.”
“Hả?!”
Triệu Du ngây người dựa vào tường, tôi xoay người rời đi.
Sau khi tôi đến Địa Liệt Hành Tinh thì vào thẳng văn phòng của Trương Ngọc Dung, bình thường cô ta sẽ không chủ động tìm tôi, khách hàng lần trước là Loan Gia Gia, không biết lần này lại là ai.
Sau khi tôi ăn cơm trưa ở trong văn phòng của cô ta thì rút ra một điếu thuốc, sau đó Trương Ngọc Dung mới mở miệng.
“Cuộc sống về đêm không tệ, rất phong phú, tối hôm qua tôi trở về một chuyến thì thấy cậu lại đổi một người. Cô nương này rất xinh đẹp, nhìn quần áo trong phòng tắm giống như, cô gái nhà lành, không quá xinh đẹp, sao cậu lại lấy được vào tay.”
Không ngờ Trương Ngọc Dung nhìn thấy được lần trước là Vũ Bích Phượng, tôi ngủ với Lục Tiểu Nham, có chút xấu hổ, dù sao nhà là của cô ta, tôi lại đưa những phụ nữ khác qua đêm ở trong nhà cô ta… Tóm lại rất xấu hổ.
Tôi nói chuyện công việc của Triệu Du cho Trương Ngọc Dung nghe, sau đó tôi bổ sung nói: “Chị, chị yên tâm, tôi không ăn, cô nương sạch sẽ này, tôi dùng để luyện đầu lưỡi.”
Trương Ngọc Dung mỉm cười: “Vậy cậu đúng là thất đức, bắt người ta luyện tập còn không cho người ta ăn, cậu muốn cô gái nhỏ ngứa ngứa khó chịu đến chết sao.”
Hôm nay Trương Ngọc Dung mặc đồ rất bảo thủ, đồ màu trắng, hơn nữa không lộ quá nhiều, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, cho dù cô ta mặc cái gì thì luôn tràn đầy quyến rũ.
“Chị, hay là sau này cô giúp tôi luyện tập đi, tay hay lưỡi cũng được.”
Trương Ngọc Dung sờ vào gạt tàn thuốc, tôi vội vàng xin tha, lúc này cô ta mới thả xuống.
“Cậu để chìa khóa xe của cậu lại, buổi chiều tôi ra ngoài một chuyến, sàn xe quá thấp nên không lái được, cậu có việc thì lái xe của tôi.”
Xem ra đây là lý do Trương Ngọc Dung gọi tôi đến.
“Xe không thành vấn đề, nhưng cô muốn đi đâu, có cần tôi đi theo cô không?”
Trương Ngọc Dung xua tay: “Không cần, không may mắn.”
“Không may mắn?”
Tôi sửng sốt, sau đó mới hiểu rõ, cả người cô ta mặc đồ màu trắng, lại sắp đến ngày khai giảng, sàn xe hơi quá thấp nên không vào được, những thứ này làm cho tôi nghĩ đến nguyên nhân.
“Không có gì là không may mắn, cô là chị của tôi, bọn họ cũng là người nhà của tôi.”
Trương Ngọc Dung nhìn tôi một cái, sau đó gật đầu: “Vậy đi thôi!”
Tôi đoán không sai, hôm nay là ngày người nhà cô ta đi tảo mộ.
Nhưng tôi lại đoán sai, không phải tảo mộ cho một người nào đó, mà là tảo mộ cho ba người, ba cô ta, mẹ cô ta, em trai cô ta cùng qua đời trong một ngày.
Tôi cũng không dám tưởng tượng, hiện tại trong lòng Trương Ngọc Dung đau khổ thế nào. Cùng một ngày ba người thân trong nhà qua đời, chỉ còn lại cô ta lẻ loi cô độc, sao cô ta có thể chấp nhận, sao có thể chịu đựng được đau cảm giác tan nát cõi lòng kia chứ.
Lái xe hơn hai tiếng, dười sự chỉ dẫn của cô ta thì sau khi đi qua con đường xóc nảy vào quê của cô ta rồi chạy đến nghĩa trang.
Tôi xuống xe, giúp cô ta mang đồ đạc đặt xuống phần mộ, tôi quỳ xuống dập đầu chín cái.
“Ba vợ, mẹ vợ, cậu em vợ, mọi người yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc…”
Sau đó mông tôi bị đạp một cái, Trương Ngọc Dung dùng đầu nhọn của giày cao gót, đúng là chua xót!
Tôi chạy đi rất xa, đứng chờ bên cạnh xe.
Trương Ngọc Dung gập gối ngồi dưới đất, cô ta đang nói chuyện với ba người thân của mình.
Mặt trời chói chang rực rỡ, cô ta ngồi ở đó không nhúc nhích, suốt buổi trưa cho đến năm giờ rưỡi chiều.
Sau khi Trương Ngọc Dung đốt giấy vàng và đồ vật thì quỳ xuống đất dập đầu, sau đó mới đi về phía xe đậu.
Tôi có thể thấy rõ đôi mắt của cô ta đỏ rực, hiển nhiên là vì khóc quá lâu.
Tôi lấy một chai nước khoáng, ra hiệu cô ta xòe hai tay ra.
Sau khi cô ta rửa mặt và mồ hôi thì vỗ bùn đất trên người, cất bước lên xe.
Tôi hỏi cô ta đi đâu, cô ta nói về nhà.
Cô ta nói là về nhà, từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ nói về nhà, chỉ nói về chỗ ở.
Vì thế dưới sự chỉ dẫn của cô ta, chúng tôi về nhà của cô ta ở thô nhỏ, ngôi nhà thật sự thuộc về cô ta.
Đó là căn nhà có bốn bức tường bằng gạch đổ nát, tường sập một nửa. Có thể thấy được dấu vết sửa chữa hằng năm, nhưng không giống như căn nhà hai tầng kiểu phương Tây của người dân trong thôn, hoặc là nhà ngói đổ bê-tông phổ biến nhất.
Trương Ngọc Dung không nói thì tôi cũng biết, đây là ký ức của cô ta, ngôi nhà thật sự của cô ta, cho nên cô ta mới không sửa chữa.
Hơn sáu giờ chiều, trời vẫn còn sớm, Trương Ngọc Dung khom lưng bắt đầu nhổ cỏ, cỏ dại mọc đầy sân, tập trung muỗi và côn trùng, nhưng cô ta không thèm quan tâm.
Tôi cởi áo sơ mi, sau đó xé thành hai mảnh, bọc hai cánh tay cô ta lại.
“Chị sẽ muỗi hút khô.”
“Tôi tự nguyện, không cần cậu xen vào!”
Tôi cong lưng cũng bắt đầu nhổ cỏ. Trương Ngọc Dung nhìn tôi một cái, không nói gì nữa.
Sắp bảy giờ, sắc trời dần tối, cỏ dại chất thành đống lớn trên sân.
Trương Ngọc Dung nhặt cành khô, nhóm lửa cháy rần rần, sau đó cô ta lấy cỏ dại đã nhổ lúc buổi chiều đổ vào, khói bốc lên. Nhưng cô ta làm vậy lại có hiệu quả rõ ràng, xung quanh không hề có muỗi.
Tôi lấy túi đồ ăn trong xe ra, tôi đưa cho Trương Ngọc Dung, sau đó hai người ngồi bên cạnh đống khói, mỗi người tự ăn, không ai mở miệng nói chuyện.
“Vào ngày này hằng nay tôi sẽ tới đây gác đêm đến bình minh, trên đường đến bên ngoài thôn có khách sạn, cậu đế đó ở một đêm, sáng mai đến đây đón tôi.”
Rốt cuộc Trương Ngọc Dung cũng mở miệng, nhưng lại nói một câu như vậy.
Tôi cảm thấy lời này rất dư thừa, cho nên cũng nói với cô ta như thế.
Cô ta im ặng, sau đó mỉm cười, dựa vào vai tôi: “Rất dư thừa.”