CHƯƠNG 47: HƠN NỮA CÒN LÀ CÁCH TỪ PHÍA SAU
CHƯƠNG 47: HƠN NỮA CÒN LÀ CÁCH TỪ PHÍA SAU
Nếu một mình đánh với cả đám thì tôi không giỏi bằng Ngô Diệc Thành, nhưng đánh một tên trí thức yếu ớt không chịu nổi gió, có tiếng mà không có miếng như Sơn Tử thì dường như thật sự không cần tôi tốn bao nhiêu sức lực.
"Thằng trai bao mày đừng xen vào việc của người khác, cẩn thận kẻo lại ăn mười tám nhát dao đấy!"
Món nợ của Trịnh Thế Hạo, tôi còn nhịn xuống chưa tính, Sơn Tử lại còn dám vạch ra xem à.
Vì vậy, tôi đi thẳng tới gần Sơn Tử.
Anh ta sợ hãi không biết tôi muốn làm gì.
Tôi nói thẳng cho anh ta biết: “Anh bị mất quyền lựa chọn của con cháu nhà giàu."
Tôi không để cho anh ta có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, tôi nắm lấy đám tóc vàng của anh ta và trực tiếp kéo tới dụng cụ tập gym bên cạnh.
'Cốp' một tiếng vang lên, sau đó Sơn Tử lại ôm đầu, máu từ trong kẽ tay chảy ra, nhỏ xuống bao cao su mà anh ta đang mang.
"Mày muốn giết tao à? Không ngờ mày lại muốn giết chết tao, tao fuck mày..."
Tôi không biết anh ta nhìn đâu ra là tôi muốn giết chết anh ta, có lẽ là vì tôi đập vỡ đầu anh ta à?
Tôi không biết, nhưng tôi rất thích anh ta chửi bới.
Vì vậy tôi tháo giày, tay trái tóm lấy mớ tóc vàng của anh ta, tay phải cầm giày đánh một trận.
Sau hơn mười đế giày, mặt Sơn Tử đã sưng lên và có máu chảy ra ngoài, bên khóe miệng cũng có máu tràn ra. "Anh chửi thêm một câu cho tôi nghe thử xem nào. Tôi rất thích nghe anh chửi đấy."
"Tao fuck mày..."
Tôi còn chẳng thèm đổi bên, nắm lấy má phải của Sơn Tử và lại cho ăn đế giày.
Tôi búng tàn thuốc rơi lên trên đầu anh ta, phun khói thuốc vào mặt anh ta: “Chửi một câu nữa."
"Tao..."
Đế giày lại dùng sức, 'bốp bốp' nghe cũng đã nghiền.
Không thể không nói, Sơn Tử này thật sự có chút khí phách, đã bị đánh tới mặt chẳng còn hình dạng ban đầu mà anh ta vẫn không chịu đổi lời.
Đây là chuyện tốt, tôi chỉ thích phong cách như vậy, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc là đế giày của tôi chắc, hay mặt anh ta cứng hơn.
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị so sánh thì đột nhiên có hai cái tay ôm lấy chân tôi, sau đó giống như khỉ leo cây, theo chân tôi mà mò lấy vật kia, sau đó điên cuồng loay hoay.
Tôi cúi đầu liếc nhìn Tiểu Thúy đang mơ mơ màng màng do hiệu quả của thuốc phát tác. Tôi thật sự muốn nói cho cô ấy biết, đồ chơi kia của tôi làm bằng thịt chứ chẳng phải đúc bằng sắt đâu!!!
"Mẹ mày, thằng chó mày tiêu rồi. Ông đây chắc chắn sẽ tìm người đánh cho mày thành tàn phế!"
Khi Tiểu Thúy ôm chân tôi thì Sơn Tử nhân cơ hội bỏ chạy, lúc chạy trốn còn dám uy hiếp tôi. Điều này chứng tỏ là tôi đã đánh quá nhẹ rồi.
Tôi đang muốn đuổi theo anh ta, cơ thể đầy đặn lại giống như Thanh Xà của Tiểu Thúy quấn lấy người tôi, dính sát lại gần tôi, trong miệng còn liên tục rên rỉ, ánh mắt mơ màng, trên gương mặt ửng hồng, dáng vẻ như đã điên tới mức không còn tri giác nữa rồi.
Hình như cô ấy còn bị ép chơi hàng đá? Nếu không sợ là không thể mơ hồ thành như vậy.
Ngoài phòng tập vọng tới tiếng nổ lớn của xe ô tô, không cần nghĩ, nhất định là tên Sơn Tử đã chạy mất.
Không thể cho anh ta một trận thật nặng khiến trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng bây giờ cơ thể lại càng khó chịu hơn. Cơ thể mềm mại, nóng hừng hực của Tiểu Thúy đang thoải mái, phóng túng mà xoa, cọ trên người tôi.
Sau đó, cô ấy còn xem tôi thành ống thép, tự mình cởi sạch quần áo, lộ ra chiếc áo nịt ngực màu đỏ gợi cảm, đặc biệt là làn da trắng mịn được màu đỏ tôn lên như vậy rõ ràng là cực kỳ cám dỗ.
Đôi chân thon dài cọ vào trên người tôi đầy co giãn, trêu chọc mạnh tới mức hơi nóng quả thật xông lên tới đỉnh đầu, trong nháy mắt đã khiến cho tôi sưng lên giống như thần khí vậy. Càng đáng chết hơn là thỉnh thoảng cô ấy còn thò cái lưỡi thơm tho liếm nhẹ lên người tôi, đặc biệt là khi ngồi xổm xuống, cách quần liếm giúp tôi, dáng vẻ lẳng lơ quyến rũ kèm theo tiếng rên rỉ câu hồn này làm cho tôi cũng không khỏi nghi ngờ có phải cô ấy đang mượn thuốc để trút ra ham muốn, loại cực kỳ ham muốn mà không được thỏa mãn đấy.
Tiểu Thúy vòng qua sau lưng tôi, tôi cảm nhận được cảm giác nóng bỏng khi phần no đủ cọ sát vào trên lưng mình, rất mãnh liệt, cũng rất kích thích, dựa vào cảm giác để cảm nhận đam mê này một cách bị động làm cho người ta càng có thể thử nghiệm được khoái cảm khác.
Sau khi cô ấy yêu mị như rắn đi tới trước người tôi, tôi thấy cánh tay ngọc của cô ấy hất lên thật cao, còn thấy chiếc áo ngực màu đỏ bị cô ấy ném đi, phóng túng vung vẩy sức hấp dẫn của mình.
Đương nhiên, càng mê người hơn vẫn là bầu ngực đầy đặn lại trắng mịn, trắng tới mức làm cho tôi có cảm giác luống cuống hơi thèm ăn, trắng tới mức làm cho tôi không nhịn được muốn bảo cô ấy ngồi xổm xuống, sau đó dùng bầu ngực kiêu ngạo đầy đặn kia giúp tôi bắn một phát.
Chỉ nghĩ tới cảm giác này thôi là tôi thấy đã nghiền rồi.
Chỉ là tôi còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động thực tế, cô ấy đã trở lại trước người tôi.
Không biết chiếc áo nịt ngực đỏ như lửa bị cô ấy ném đi đâu, hai tay nhỏ bé trắng mịn màng đã thò vào trong quần soóc tập gym, sau đó lộ ra quần lót bằng ren rỗng màu da người kia. Hơn nữa thứ vô cùng gợi cảm chính là phần ren rỗng lại ở vị trí chính giữa, cho nên có rất nhiều sợi lông màu đen không an phận thò ra ngoài.
Loại cám dỗ nửa che nửa không này quả thật còn hơn cả để lộ hoàn toàn, ngứa ngáy giống như cầm cỏ đuôi chó ngoái vào trong tai, cái cảm giác ngứa ngáy này chạy thẳng vào trong tim.
Lúc tôi đang chìm đắm trong loại gợi cảm này, đột nhiên Tiểu Thúy ưỡn lưng, dùng vị trí thần bí mê người nhất của cô ấy đẩy vào đũng quần đang nhô cao của tôi, dùng từ đẩy này dường như không chính xác lắm, chắc là cô ấy bắt đầu chủ động đâm lên thì đúng hơn.
Sau đó, tiếng rên rỉ dâm đãng câu hồn giống như yêu hồ chín móng ở địa ngục lại phát ra từ trong đôi môi nhỏ đỏ mọng của cô ấy.
Vẻ mặt cô ấy đau khổ lại có chút mong chờ, phối hợp tới tiếng rên rỉ dâm đãng nửa muốn phát ra nửa kìm nén, gần như sắp câu luôn linh hồn của tôi vào trong quần lót của cô ấy, sau đó tiến vào trong cơ thể cô ấy.
Trong chớp mắt tiếp theo, hai tay cô ấy đặt lên trên vai tôi, dùng bầu ngực đầy đặn cọ vào tôi, còn dùng bàn tay nhỏ bé trắng mịn nắm lấy vật kia của tôi và di chuyển với rất nhiều tiết tấu khác nhau, hơn nữa vùng đất thần bí câu hồn của cô ấy trước sau vẫn dính sát vào.
Tôi rất muốn nói đây không phải là lắc cần của máy rút thưởng, cho dù thật sự có thể lắc ra phần thưởng, vậy cũng chỉ có thể là vi khuẩn axit lactic, hơn nữa hàng đưa ra còn là dạng phun cho cô ấy...
Tôi có phần chịu hết nổi rồi, tôi muốn cởi cái quần lót màu da người của cô ấy, sau đó dùng hai tay nâng cái mông đầy đặn của cô ấy lên rồi đâm mạnh thứ nào đó nóng hổi vào sâu bên trong cơ thể cô ấy, để thử cảm giác sung sướng hơn, tranh thủ làm cho cô ấy càng thêm khoái cảm, phóng túng ngâm nga hơn.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nghiến răng nhịn xuống, thậm chí còn nhắm mắt lại giả vờ làm Đường Tăng. Không bởi gì khác, đơn giản tôi là một cậu con trai còn zin quý giá, hơn nữa còn là cậu con trai còn zin lấy cấp đế vương làm mục đích.
Khi tôi đang khổ sở chịu đựng, đột nhiên có một tiếng quát chói tai của phụ nữ vang lên, quả thật làm cho tôi giật mình, ngay cả thứ kia hình như cũng bị dọa cho bối rối, sau đó nó tê liệt rơi xuống, ủ rũ giống như bị đánh tới mức kinh sợ vậy.
Tôi rất tức giận. Nhỡ ông đây bị dọa tới mắc bệnh, vậy nửa đời sau phải làm thế nào, mục tiêu của tôi sẽ ra sao? Lẽ nào tôi đi làm một trai bao có một không hai không cứng được à?
Tôi phẫn nộ nhìn về phía giọng nói phát ra, không ngờ lại nhìn thấy gương mặt càng phẫn nộ hơn của Triệu Du.
"Trần Cẩn Phong, tôi không ngờ anh là kẻ xấu xa bỉ ổi như vậy, không ngờ lại bỏ thuốc người ta!!!"
Triệu Du vừa mắng tôi vừa chạy tới bên cạnh Tiểu Thúy, bảo vệ cô ấy ở sau lưng, dùng cơ thể mình để che đi cơ thể mềm mại của Tiểu Thúy.
Sau đó, cảnh tượng lúng túng lại xảy ra, Tiểu Thúy liền ôm lấy Triệu Du, hai tay càng nắm chặt hai bầu ngực đầy đặn trước ngực cô, ưỡn lưng đâm vào hai cánh mông no đủ rất vểnh của cô, dường như đang làm với cô, hơn nữa còn là cách từ phía sau tới...