CHƯƠNG 40: QUY ĐỊNH TRONG LÀNG CỦA CHÚNG TÔI
CHƯƠNG 40: QUY ĐỊNH TRONG LÀNG CỦA CHÚNG TÔI
"Phong Tử, tôi không ngại chuyện này đâu, bây giờ cậu còn làm trai bao mà, không phải chúng ta vẫn là anh em bình thường ư?"
Ngô Diệc Thành quay đầu nhìn cặp nam nữ trẻ tuổi ở bàn bên.
"Có lẽ cô gái kia cũng đã từng trải qua với người khác, nhưng mà người ta vẫn yêu thương nhau như cũ, hơn nữa tôi cũng đã ngủ với nhiều người phụ nữ khác, trên cơ bản mà nói tôi với Diêu Mộc Thanh cũng không có gì khác nhau. Chỉ cần sau này chúng tôi chăm sóc lẫn nhau, chung sống hòa thuận với nhau, như vậy là được rồi."
Tôi có thể nhìn ra được Diêu Mộc Thanh rất cảm động, trong mắt đều là nước mắt lấp lánh, cô ta nắm tay của Ngô Diệc Thành thật chặt.
Đây là chuyện tốt.
Tôi không nói chuyện mà trực tiếp khui bia ra, đẩy một lon đến trước mặt của Ngô Diệc Thành, sau đó hai lon "lâu bột", uống một hơi cạn sạch phần của mình.
"Mộc Thanh, vậy tôi sẽ thay cô nói với chị Ngọc Dung, món nợ của cô không cần phải lo lắng nữa, anh sẽ trả thay cô."
Chuyện này Diêu Mộc Thanh đã nói với tôi một lần, nhưng lúc đó tôi trả lời là chắc chắn sẽ cố gắng, nhưng mà bây giờ tôi lại trả lời với giọng khẳng định chắc nịch, cái này đổi lại sự cảm kích của Diêu Mộc Thanh. Mà trong buổi tối ngày hôm nay cũng đã khiến cho cô ta vứt đi bầu tâm sự cuối cùng, làm cô ta vô cùng vui sướng.
Thế là cô ta muốn mời rượu tôi.
Lúc cô ta đang mời rượu có một chiếc xe Bentley màu đen đang dừng ở ven đường.
Sau đó cửa xe mở ra, có một người bước xuống từ trên ghế lái, độ tuổi chừng bốn mươi, đầu trọc, mặc chiếc áo thun màu đen và quần tây đen, dáng đi mạnh mẽ, ngay cả người ngoài nghề như tôi mà cũng cảm thấy người này không tầm thường.
Lập tức cửa bên ghế lái phụ mở ra, tên mập hói đầu trên đầu đầy băng vải bước xuống từ trên xe.
"Tôi đã biết là tiền này tiêu không ngon lành gì rồi."
Từ xưa đến nay Ngô Diệc Thành đối với chuyện đánh nhau đều không sợ hãi, nhưng mà hiện tại cậu ta cũng đã nói ra lời như vậy, đủ để chứng minh người đầu trọc khoảng bốn mươi tuổi kia không dễ đối phó.
"Có nắm chắc không?" "Không có, nhưng mà tôi rất chờ mong nha."
Tiếp theo trong một cái chớp mắt, Ngô Diệc Thành liền đứng dậy, vẻ mặt của Diêu Mộc Thanh tràn đầy khẩn trương kéo cậu ta lại, tôi lại kéo Diêu Mộc Thanh lại.
"So với cô thì tôi hiểu rõ cậu ta hơn, yên tâm ăn cơm đi."
Không có nửa lời nói nhảm dư thừa, Ngô Diệc Thành trực tiếp vung nắm đấm về phía tên đầu trọc kia, sau đó tên đầu trọc kia im lặng một lát, giơ tay lên đánh nhau với cậu ta.
Cái này giống như là một loại đồng ý với đối thủ.
Trong chớp mắt, trận đánh đấm vốn tràn đầy lịch sự đã trở thành sức mạnh bắn tung tóe.
Cũng không thấy hai người bọn họ tích lũy sức lực như thế nào, có một âm thanh trầm vang lên, sau đó đầu trọc lui về phía sau nửa bước, Ngô Diệc Thành lùi lại một bước.
Cũng không biết tên mập mạp hói đầu lấy sức lực từ ở đâu ra, lúc Ngô Diệc Thành và tên đầu trọc đang đối đầu với nhau thì hắn ta lại lắc lắc cái mông béo của mình đi tới bàn của chúng tôi, sau đó đặt mông ngồi trên ghế của Ngô Diệc Thành, đưa tay muốn sờ Diêu Mộc Thanh.
Tôi tiện tay lấy một cây xiên thịt nướng ở trên bàn hung hăng đâm xuống.
Cũng may là tên mập mạp này đã rút tay nhanh lại, lúc này mới tránh thoát khỏi cái móng heo của mình bị đâm.
Mười mấy cây xiên bằng sắt ở trên bàn chuyển động, mập mạp hói đầu run như cầy sấy, nuốt nước miếng một cái: "Cậu được lắm, hi vọng là một lát nữa cậu còn có thể trâu bò như vậy."
"Anh cứ thành thành thật thật mà ở chỗ này đi, trước khi đầu trọc tới đây thì tôi đã nắm chắc đủ cầm cái cây xiên này mà đâm vào yết hầu của anh, không tin thì anh cứ thử một chút đi."
Mập mập đầu hói không nói, hắn ta muốn đứng dậy, tôi trừng hắn ta một cái, sau đó hắn ta lại ngồi xuống tiếp.
Giờ phút này trong ánh mắt của hắn ta đang tràn đầy hối hận sâu sắc, hiển nhiên là đang hối hận không nên quên một người như tôi mặc dù không thể đánh nhau nhưng mà có thủ đoạn đen tối.
Ở ven đường Ngô Diệc Thành và đầu trọc đang đánh nhau tóe lửa, nhìn giống y như là phim hành động, xem cực kỳ đã ghiền, đánh đánh đấm đấm, giờ phút này trên mặt của hai người bọn họ đều có vết tích da thịt bị rách, máu me đầm đìa.
Có điều nhìn tổng thể mà nói, vẫn là đầu trọc bị thương ít hơn một chút.
Hình như cẩu vật không phải là đối thủ của hắn ta.
Có điều mặc dù liên quan đến đánh quyền thì tôi là một người ngoài nghề, nhưng mà quan sát sắc mặt mà nói chuyện thì gần đây tôi có đọc lướt qua, dựa vào ánh mắt hừng hực của Ngô Diệc Thành, đầu trọc hơi nhíu lông mày mà nói, tôi tin tưởng còn có thể đánh tiếp được, người thắng cuối cùng không biết là ai, hai người có thể nói là năm năm.
Dường như là Diêu Mộc Thanh muốn nói cái gì đó, tôi trực tiếp đưa xiên thịt nướng qua cho cô ta: "Ăn đi, muốn làm người phụ nữ trong làng của bọn tôi thì trước tiên phải học được cách ngậm miệng."
Diêu Mộc Thanh rất sốt ruột, nhưng mà cuối cùng vẫn là không dám nói cái gì.
Dần dần người qua đường xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, có người nói là quay phim, có người nói là võ lâm trả thù nhau, nói như thế nào cũng có.
Ngô Diệc Thành với đầu trọc đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, cái cây nhỏ ở bên cạnh cái bát đã bị đá răng rắc một tiếng làm cho cây gãy ngang, một chân này nếu như quét vào trên lưng của tôi thì có lẽ đánh tôi trở thành hình tia sét. Đúng vào lúc này, ở ven đường lại có một chiếc xe đang dừng, xe Audi A8L màu đen.
Cửa xe mở ra, Vũ Bích Phượng bận một bộ đồ công sở màu trắng bước xuống xe, nhìn qua đám người, đầu tiên là ánh mắt dừng lại trên người của tên đầu trọc mấy giây, sau đó cuối cùng ánh mắt lại khóa chặt tôi, trực tiếp bước nhanh đi tới.
Vũ Bích Phượng còn chưa đi đến gần, mập mạp đầu hói liền nhanh chóng đứng dậy đi nhanh tới, đứng bảo vệ ở trước người của Vũ Bích Phượng: "Vũ tổng, nguy hiểm lắm, đi nhanh thôi, người kia rất hung dữ."
Người rất hung dữ kia dĩ nhiên là đang chỉ tôi.
Không hề có nữa điểm phản ứng mập mạp đầu hói, Vũ Bích Phượng đi thẳng đến trước người của tôi, cô ta hung hăng tròn mắt nhìn Diêu Mộc Thanh một chút, sau đó lấy cái ghế ngồi xuống ở bên cạnh tôi: "Người đang đánh nhau với đầu trọc là ai vậy, có quan hệ gì với cậu hay không?"
"Một người anh em lớn lên từ nhỏ của tôi." Nói xong tôi lại nhìn Diêu Mộc Thanh bổ sung thêm một câu: "Bạn trai của cô ấy."
Ánh mắt của Vũ Bích Phượng đối với Diêu Mộc Thanh lập tức nhu hòa hơn rất nhiều, sau đó đứng dậy đi tới chỗ đang đánh nhau: "Chú Đông, đây là bạn của cháu."
Vũ Bích Phượng, chú Đông, người cường tráng, trong đầu tôi lập tức xuất hiện một cái tên Đông Nhị Gia.
Dựa vào thái độ thân thiết của Vũ Bích Phượng, tôi có thể xác định được đầu trọc kia chính là Đông Nhị Gia, nhưng mà tôi không biết Đông Nhị Gia này có quan hệ gì với cái tên mập mập hói đầu, vậy mà có thể mời được người kia ra tay vì hắn ta. Nhưng mà tôi chắc chắn một điểm, tôi khẳng định nguyên nhân không phải là tiền, bởi vì nhà họ Vũ có tiền nhiều hơn.
Ngô Diệc Thành và Đông Nhị Gia dừng tay lại, đám người đang xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi.
Tôi kêu ông chủ của quán đồ nướng mang thêm mấy xâu đồ nướng lên, Vũ Bích Phượng ngồi ở bên cạnh của tôi, Ngô Diệc Thành ngồi bên cạnh Diêu Mộc Thanh, Đông Nhị Gia ngồi ở đối diện của Ngô Diệc Thành, mập mập hói đầu cũng muốn ngồi xuống, đáng tiếc là ở xung quanh đã không còn bàn ghế trống nữa rồi.
Đầu tiên Vũ Bích Phượng giới thiệu lẫn nhau một phen, sau đó lại hỏi nguyên nhân.
"Tối hôm qua mập mạp lôi kéo nữ nhân viên phục vụ ở Địa Liệt Hành Tinh cưỡng ép kêu người ta làm tiểu thư, khiến tôi u đầu sức trán, sáng hôm nay trên đường về nhà thì dẫn người chặn tôi lại, để cho Diệc Thành phế người đi. Tối hôm nay là tìm tới đây, còn dẫn theo Đông Nhị Gia, lợi hại, mặt của tôi cũng thật lớn."
Mập mạp hói đầu rất xấu hổ, mà Đông Nhị Gia thì nhìn qua hắn ta, trong ánh mắt đã có chút không vui vẻ gì.
"Cậu ta là anh họ của tôi, tôi không thể không quan tâm."
Đây là một câu trả lời chắc chắn, chính là trả lời với tôi, cũng là trả lời với Vũ Bích Phượng.
Vũ Bích Phượng gật đầu: "Việc này dừng lại ở đây đi, ai cũng đừng nhắc tới nữa."
Đông Nhị Gia gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Diệc Thành: "Có cơ hội lại đọ sức với nhau."
Ngô Diệc Thành cũng trực tiếp đưa cho Đông Nhị Gia một chai bia: "Hện tại cũng có thể."
Hai người cụng với nhau, mập mạp hói đầu thì đi đến bên cạnh Vũ Bích Phượng, khom người nói: "Vũ tổng, người bạn Trần Cẩn Phong này là..."
Vũ Bích Phượng nói thẳng: "Người đàn ông của tôi."
Mập mạp hói đầu sững sờ, lập tức vội vàng nói xin lỗi với tôi.
Tôi cũng không có phản ứng lại lời xin lỗi của hắn ta, nhìn thẳng về phía Vũ Bích Phượng.
Vũ Bích Phượng nhìn thấy ánh mắt của tôi, lập tức trợn mắt nhìn tôi một cái, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu nói: "Tôi là người phụ nữ của cậu ta."
Ừm, đây mới chính là quy định trong làng của chúng tôi.