Chương 284: ANH CÒN CHƯA ĐỦ TƯ CÁCH ĐÂU
Đời người luôn luôn vô thường như thế không có nghĩa là tôi có thể mạnh mẽ tiêu diệt Lâm Thế Thanh, quả thực tôi có thể bỏ qua mong muốn của cô ta mà ép buộc cô ta, nhưng trên thực tế, tôi không thể nào phớt lờ tiếng đập cửa gấp rút kia.
Tôi cho rằng có chuyện gì gấp, nhưng sau khi mở cửa ra lại chỉ thấy tài xế nữ tên là Hà Loan kia.
Cô ta nói tất cả người mẫu đều đã tập hợp đủ, mọi người đang tranh thủ ăn cơm còn cô ta thì đang rất đói.
"Được, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ."
Sau khi Hà Loan đi, Lâm Thế Thanh đi tới bên cạnh tôi, không nói hai lời trực tiếp lột quần tôi ra.
"Còn dám dùng sức mạnh? Để tôi xem thử xem dựa vào đâu mà anh dám dùng sức mạnh với tôi."
Nói xong, cô ta liền đưa cái miệng nhỏ khéo léo tinh xảo tới.
"Đừng, đừng như vậy, tại sao tôi cảm thấy mình sắp lên Thiên đường rồi? !"
Lúc ấy Lâm Thế Thanh liền mở miệng 'Phụt' một tiếng, sau đó tát nhẹ lên mặt tôi một cái.
"Thật sự là càng ngày càng đáng ghét!"
Cô ta liếc mắt nhìn tôi, cái nhìn phong tình vạn chủng kia tràn ra sự quyến rũ.
Buổi tối phải tham dự cuộc họp, tôi ngồi nghe một lúc nhưng thật sự cũng không có chuyện gì quan trọng, vẫn là chú ý phát huy, không được luống cuống, đừng quan tâm đến vóc dáng của người khác, bước đi, chiều cao, khí chất...
Nói tóm lại một câu, làm tốt việc của mình là đủ rồi.
Sau khi ăn uống no đủ, nhóm người đẹp tan họp, tôi và Lâm Thế Thanh trở về phòng.
Cô ta lấy quần áo ra thay hết bộ này đến bộ khác, muốn chọn trang phục thích hợp cho bữa tiệc tối nay.
"Làm đàn ông vẫn tốt hơn, chỉ cần mặc vest rồi thắt cà vạt, chịu khó thì rửa cái mặt, lười biếng thì râu ria xồm xoàm đi ra ngoài người ta cũng cho rằng đó là cá tính. Phụ nữ chúng tôi thì khác, quá phiền phức, còn phải trang điểm, còn phải tìm quần áo thích hợp, còn phải cân nhắc xem đôi giày nào mới có thể phối hợp được với bộ quần áo này, còn phải..."
Cô ta phàn nàn như vậy ngược lại khiến cho tôi nảy ra một suy nghĩ.
"Vậy cô đừng làm phụ nữ nữa?"
Lâm Thế Thanh khẽ giật mình: "Ý của anh là?"
Tôi nghĩ nghĩ, sau đó nói ra: "Dù sao đêm nay cũng chỉ là buổi tụ họp của mấy ông chủ công ty quản lý người mẫu, cô cần gì phải cân nhắc nhiều như vậy, giống như tham gia một bữa tiệc cung đình do hoàng thất nước Anh tổ chức thôi mà. Mặc một bộ âu phục đen, một chiếc áo sơ mi trắng, thắt thêm một chiếc cà vạt, mặc một đôi giày da đen, lại cột tóc của cô lên, để cho các cô ấy được mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là bá khí quân uy chỉ có Thanh Thanh của tôi mới có!"
Hai mắt Lâm Thế Thanh tỏa sáng, nhưng chợt gương mặt nhăn lại giống như quả mướp đắng: "Như vậy không đẹp, một người phụ nữ không nên ăn mặc giống như đàn ông, trông ra thể thống gì nữa? Hơn nữa tôi cũng không có đồ vest và giày thích hợp..."
"Đi, tôi đưa cô đi mua, nhất định sẽ khiến cho mọi người phải kinh ngạc!"
Không giải thích nhiều, tôi liền giúp Lâm Thế Thanh mặc lại quần áo bình thường, sau đó đón xe tới cửa hàng gần đó.
Sau khi đi vào cửa hàng chúng tôi đi thẳng đến chỗ quầy chuyên bán đồ vest, mấy bộ vest ôm sát người, quần áo trong, sau đó lại đi mua giày da đen nhìn tương đối trung tính, cuối cùng là chọn một chiếc cà vạt thích hợp, tôi liền trực tiếp quẹt thẻ rồi cùng Lâm Thế Thanh trở về.
Về đến nhà rồi, cô ta giống như là một con rối để mặc cho tôi mặc quần áo lên người cô ta.
Lúc tôi giúp cô ta mặc âu phục, thừa dịp cô ta không chú ý, tôi hung hăng hôn một cái thật mạnh vào nụ hoa nhỏ bên trong áo lót màu vàng của cô ta, tận đến khi cô ta thẹn thùng ưm một tiếng mới thôi.
"Anh làm cái gì vậy!"
"Quá đẹp, không nhịn được, có trách thì phải trách cô í."
Không trêu chọc quá đáng nữa, tôi giúp cô ta mặc xong tất cả quần áo sau đó thả mái tóc đen đang được cuộn lại kia ra, sau khi chải đầu xong tôi lại cột cao lên đỉnh đầu giống như Shiranui Mai.
Sau một hồi sửa soạn, tôi đẩy cô ta đến trước gương ngắm nghía.
Lúc ấy cô ta mới ngẩn người ra, bộ đồ tây bó sát vừa vặn ôm lấy dáng người kiêu ngạo của cô ta, bộ ngực sung mãn giống như muốn nhảy ra khỏi vạt áo, đôi chân thon dài lộ ra dưới bộ đồ vest càng là không có gì sánh được, đặc biệt là bím tóc buộc cao chót vót rơi xuống phía sau kia cùng đôi giày da sáng loáng trên chân càng khiến cho vẻ đẹp mỹ lệ và sự lạnh lùng kiêu ngạo của cô ta kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ.
"Người phụ nữ này, xinh đẹp bá đạo đến cực hạn mà!"
Lâm Thế Thanh chỉ vào người phụ nữ trong gương vô cùng thưởng thức, không chút nào keo kiệt mà khen ngợi.
Đây đúng là khoe khoang, nhưng hiển nhiên càng rõ ràng đó là đang tự thừa nhận bản thân mình!
Cô ta xoay người, ngón tay mảnh khảnh cũng theo đó mà chuyển động, chỉ vào tôi.
"Anh trai, tới đây, để cho tôi hôn một cái, trẫm yêu ngươi chết mất thôi!"
Cô ta ôm tôi vào trong ngực, còn thừa cơ cuộn đôi chân thon dài lên chỗ dưới eo của tôi.
Trong lúc môi cùng môi tiếp xúc, lưỡi cùng lưỡi dây dưa, tôi hung hăng dướn thẳng thắt lưng, cách hai lớp quần, tiến hành va chạm với thân thể mềm mại kia của cô ta.
"A ~ trẫm rất thoải mái, rất kích thích, ái phi, trẫm muốn chết mất, ngươi mau chóng tiến vào thân thể của trẫm cứu giá đi!"
Giờ phút này Lâm Thế Thanh vô cùng mê hoặc, xinh đẹp không gì sánh được, thực sự đúng là một yêu nghiệt.
Tôi hung hăng vỗ xuống bờ mông đầy đặn của cô ta: "Mau cởi quần áo ra."
Cô ta cười duyên nói: "Anh còn tưởng là thật à, không thể đến muộn trong bữa tiệc được, chịu khó nhịn một chút đi!"
"Nghĩ gì thế, cả ngày trong đầu đều là mấy chuyện này. Tôi chỉ muốn cắt tag quần áo cho cô thôi, còn chưa cắt cả tag đây này, cô cứ đi như thế người ta sẽ cười cô chết mất!"
Lâm Thế Thanh vô cùng xấu hổ, vội vàng cởi hết quần áo ra...
Sau khi sửa soạn tươm tất mọi thứ, Hà Loan lái xe đưa tôi và Lâm Thế Thanh đi tới khách sạn tổ chức bữa tiệc.
Lúc này trong đại sảnh khách sạn đã chật cứng người đến người đi, những người mẫu mặc đủ loại quần áo quyến rũ hở hang đi tới đi lui tạm thời đảm nhiệm chức vụ nhân viên phục vụ, dáng dấp cao gầy da thịt trắng noãn, quả thực là đẹp không nói nên lời.
Khi Lâm Thế Thanh xuất hiện, nhất là lúc đi lên thảm đỏ tới sân khấu bắt chuyện với mọi người, tất cả mọi người trong bữa tiệc lập tức trở nên yên tĩnh, một khắc này quả nhiên là lặng ngắt như tờ, nếu có tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
"Tổng giám đốc Lâm, Tổng giám đốc Lâm đúng là Tổng giám đốc Lâm, quá lợi hại, cách ăn mặc này của cô quả thực khiến cho chúng tôi giật nảy cả mình, đẹp, quá đẹp mà!"
"Tổng giám đốc Lâm, đã lâu không gặp, tôi cảm thấy chúng ta có thể đàm phán một chút về những công việc mà trước kia chúng ta chưa làm được, ngay bây giờ, tới đây tới đây, ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện."
Đủ loại ông Tổng muôn màu vạn trạng như thoi đưa nâng chén chúc tụng nhau, nhất là mấy ông tổng, khi gặp Lâm Thế Thanh quả thực giống như mấy nhân viên gặp được nữ thư ký xinh đẹp của sếp, hận không thể lập tức lắc mình biến thành ông chủ, sau đó đem cô đặt ở dưới thân hung hăng chinh phục.
Không thể không nói, Lâm Thế Thanh rất thông minh, thành thạo điêu luyện trao đổi với một đám ông chủ tới thăm hỏi, không hề lạnh nhạt, mỗi câu nói cũng đều có thể khiến cho người khác hoặc khen ngợi hoặc chờ mong, rất lợi hại, kiến thức của cô ta khi xã giao với người khác khiến cho tôi có được ích lợi không nhỏ, học được rất nhiều thứ, cái này so với mười vạn đồng bạc trắng còn có ý nghĩa hơn.
Trong khi cô ta đang giao lưu cùng mấy ông chủ, nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay, một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ váy dạ hội màu bạc lộng lẫy giờ phút này bỏ cái ly xuống chiếc bàn con, sau đó tức giận bỏ đi.
Khi rảnh rỗi, Lâm Thế Thanh nói cho tôi biết người phụ nữ kia tên là Rhiya Thư, là một bà chủ người đẹp dân tộc thiểu số, đồng hành cùng với cô ta nhưng hai người lại thấy ngứa mắt lẫn nhau. Đêm nay Rhiya Thư ăn mặc xinh đẹp như vậy, hiển nhiên chính là hướng về phía cô ta, mà lúc ở khách sạn cô ta xoắn xuýt như vậy cũng là bởi vì Rhiya Thư.
"Nói như vậy, trong lúc vô tình tôi còn giúp cô giết địch à?"
Lâm Thế Thanh cười quyến rũ: "Đúng vậy, ban đêm hồi cung trẫm sẽ có thưởng cho ngươi!"
"Ừm, đầy thùng 5L nước Nông Phu là được."
"Thật là một tên lưu manh thuần 24K!"
Lâm Thế Thanh giận dữ chửi một câu xong lại tiếp tục giao lưu cùng người xung quanh.
Tôi tới đây với một thái độ học hỏi nên đương nhiên là luôn ở bên cạnh cẩn thận quan sát, quan sát người khác nói chuyện như thế nào, hành vi cử chỉ của người ta ra sao, đồng thời quan sát các vị lão tổng trong giới kinh doanh làm sao vừa nói cười vui vẻ nhưng bên trong vẫn lục đục với nhau.
Chỉ là có một Tổng giám đốc nhân phẩm tương đối thô tục, hèn mọn tiến lên, sau đó thừa dịp Lâm Thế Thanh không chú ý, liền muốn dướn cái bụng lớn lên định cọ xát vào cái mông nhỏ đầy đặn của Lâm Thế Thanh.
Thế là tôi nâng ly rượu lên, vội vàng chen vào bên cạnh ngăn ở trước người anh ta.
"Ồ, xin chào xin chào, lần đầu gặp mặt, xin hãy quan tâm nhiều hơn."
Nói xong, tôi mặt mũi tràn đầy ý cười nâng ly rượu lên.
Bị tôi phá hỏng chuyện tốt rõ ràng anh ta rất không cao hứng.
"Anh là ai, muốn mời rượu tôi, anh còn chưa đủ tư cách đâu!"