Chương 282: TÔI KHÔNG HẦU HẠ NỔI
Chiếm tiện nghi là phải trả giá thật lớn, nhất là võ lâm cao thủ như Tưởng Lâm này, cái giá phải trả lại càng thê thảm, nếu không phải tôi mặt giày cầu xin tha thứ nhanh, cánh tôi của tôi sẽ bị cô ta bẻ gãy mất.
Cô ta rất đắc ý, ỷ vào võ công để bắt nạt người khác, điều này khiến tôi rất tức giận.
Vậy nên trong lúc cô ta đang đắc ý, tôi trực tiếp ném cô ta ngã nhào xuống đấy, đưa tay trực tiếp giữ ở dưới người cô ta.
Ngay sau đó, cũng không hiểu cô ta làm động tác gì, cánh tay trái của tôi lại bị cô ta bắt lấy.
Lúc này Tưởng Lâm vừa xấu hổ lại vừa tức giận: “Lấy cái tay chó của anh ra!”
"Ông đây sẽ không thả ra!”
Tôi kiên quyết không buông tay, cố nén cơn đau trên cánh tay, ngón tay lại trêu trọc nơi mềm mại mẫn cảm nhân trên cơ thể của cô ta.
Lập tức, có cảm giác đau đớn mãnh liệt từ cánh tay truyền đến, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ‘rắc’ một tiếng bị cô ta bẻ gãy.
Nhưng tôi cũng không buông tay, cô ta cho tôi cảm giác đau đớn càng mãnh liệt, tôi lại càng phản kích nghiêm trọng hơn cho cô ta.
Giằng co lẫn nhau trong vòng năm phút, trên trán tôi đều là mồ hôi lạnh, trên mặt cô ta lại đỏ bừng, giống như bị lửa đốt vậy.
"Cùng nhau buông tay, có được không?"
Tôi nhất quyết lắc đầu, kiên quyết không.
"Vậy tôi sẽ vặn gãy cánh tay anh!”
"Vậy tôi sẽ chọc vào trong quần cô!”
Tưởng Lâm quá mức xấu hổ, hơn nữa rõ ràng là cảm giác ngứa ngáy kia cũng khiến cho cô ta cảm thấy điên cuồng.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cô ta không nhịn được nữa, trong lồng ngực toát ra một tiếng yêu kiều động lòng người: “A…”
Một giây sau, giống như ông trời giáng thế xuống nhân gian, khiến toàn thân cô ta thoải mái dễ chịu, tôi cũng cảm nhận được sự quyến rũ vô tận.
Vậy nên tôi buông tay, đồng thời cô ta cũng buông cánh tay tôi ra.
Chúng tôi nhìn nhau chăm chút, sau đó dần dần nhắm mắt lại, tôi hôn lên đôi môi của cô ta, cặp môi đỏ mỏng và mềm mại giống như rượu ngon được để từ rất lâu, hương thơm êm dịu khiến cho người tôi mê say.
Sau đó, tôi đem đầu lưỡi thò vào trong miệng cô ta, trêu đùa chiếc lưỡi thơm tho phấn nộn của cô ta.
Mới đầu cô ta còn cự tuyệt, nhưng dưới sự ám chỉ của hơi thở nặng nề của tôi, thời gian dần trôi qua cô ta cũng rơi vào trạng thái không tự chủ được, hơi thở cũng theo tiết tấu của tôi mà trở nên phập phồng, gấp gáp và nặng nề.
Từ sự cự tuyệt ban đầu đến bị động tiếp nhận, sau đó lại đến chủ động nghênh hợp, đây chính là tiến bộ, nhưng tôi còn muốn tiến thêm một bước, nên trực tiếp đưa tay vào trong quần áo của cô ta và nhào tới bộ ngực sung mãn săn chắc.
Ngay khi bàn tay vừa chạm đến cái bụng bằng phẳng trơn nhẵn của cô ta thì ‘phanh’ một cái, tôi cũng chưa kịp phản ứng, cả người đã bị cô ta đánh ngã rầm xuống đất.
"Lưu manh!"
Tưởng Lâm đỏ mặt, đứng dậy rời khỏi phòng tập luyện, trốn và trong phòng ngủ và khóa cửa lại.
Nằm trên mặt đất, cho dù eo như sắp rã rời, nhưng tôi cảm thấy rất đáng giá.
Tưởng Lâm, người phụ nữ xinh đẹp, một mỹ nữ biết võ công xinh đẹp, ai dám dùng sức mạnh, ông đây liền dám, hơn nữa còn để cô ta không có cách nào. Dáng người quyến rũ nhỏ nhắn kia, chậc chậc…
Nghỉ ngơi một lát sau, tôi đứng dậy đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu, tôi liền thấy Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà đứng dựa vào khung cửa, tất cả đều nở nụ cười ác ý.
"Ăn trộm gà không thành lại còn bị đánh đúng không?”
"Ngay cả một tiểu xử nữ cũng không giải quyết được, ông xã của chúng ta xem ra là không thể trở thành vịt vương được rồi!”
"Đúng đấy, hay là chúng ta bán hết đồ đạc nhà cửa đi, lên núi nuôi một đàn vịt, cũng để anh ấy có thể sống như vịt vương cho đã ghiền!”
"Quyết định như vậy đi!"
Hai người phụ nữ này một xướng một họa, rõ ràng là đang trả thù, trả thù chuyện tối hôm qua tôi trừng phạt bọn họ.
"Không có đủ thời gian, nếu đủ, tôi sẽ cho cô ấy trở thành chị em với hai người!”
Hai người không hẹn mà cùng giơ ngón tay giữa lên giống tôi, thật xấu hổ…
Sau khi ăn sáng xong, tôi lái xe rời đi, tối nay phải cùng Lâm Thế Thanh lên đường, đây là chuyện rất quan trọng. Vì tôi đã tìm hiểu ở chỗ Địch Lệ Ba, Lâm Thế Thanh này không phải kinh khủng như cô ta nói.
Sau khi trở lại thành phố Q, tôi có liên lạc với cô ta, nhưng cô ta nói buổi trưa mới xuất phát, bây giờ còn hai giờ đồng hồ.
Nếu ăn cơm xong mới xuất phát, vậy tôi cũng không có gì phải vội, liền lái xe về chỗ ở.
"Trình Trình, buổi trưa ăn cơm sớm hơn một giờ, tôi phải đi công tác!”
Sau khi thông báo cho Trình Trình xong, tôi đã đỗ xe.
Kết quả vừa xuống xe, liền có ba người đi về phía tôi, ấn tượng trong đầu rất sâu sắc, chính là tên đầu xám đã đi cứu người vào đêm Triệu Tĩnh bị đánh, cũng là thủ hạ của Lý Hữu Xuyên.
Ba người đi thẳng về phía tôi, tôi nhìn bọn họ một chút, sau đó lấy một điếu thuốc là từ trong túi ra châm lên.
"Ngô Diệc Thành?"
Tôi nhìn kỹ Tên đầu xám: "Trong tay anh cũng không có cái gọi là phá hồ lô kia, gọi tôi làm gì?”
Tên đầu xám sững sờ: "Phá hồ lô cái gì?"
"Chính là trong truyện Tây Du Ký, tôi gọi anh một tiếng, anh có dám trả lời! Chính là cái đó!”
"Shit!"
Tên đầu xám bị trêu chọc liền nổi giận, lập tức túm lấy cổ áo của tôi sa đó đè dao vào bụng tôi.
"Nhóc con, đừng quá ngông cuồng, sẽ không tốt cho cậu đâu. Hơn nữa, hôm nay ông đến đây là vì muốn nói cho cậu biết, sau này cách xa chị Triệu Tĩnh một chút, sau lưng cô ấy có nhân vật lớn, ngay cả ngước mắt nhìn lên cậu cũng không xứng đâu!”
Tôi hít một hơi thuốc lá, sau đó thổi tất cả khói lên mặt hắn ta: “Anh trâu bò như vậy thì đâm chết tôi đi! Nếu anh không đâm chết tôi, vậy tôi có thể đến nhà chúng tôi lặng lặng cáo trạng, nếu không sẽ để cô ta vận dụng đại nhân vật sau lưng giết anh cũng có thể. Anh xem như vậy có tốt không?”
Tên đầu xám không nói, thấy hắn ta thật dự muốn đâm tốt hai nhát, hơn nữa tôi cũng không hề nghi ngờ về việc hắn ta dám đâm, nhưng thái độ của hắn khiến tôi hiểu rằng, hôm nay hắn ta không phải tới để đâm tôi, mà là tới để cảnh cáo tôi mà thôi.
Chỉ tiếc rẳng cảnh cáo của hắn ta, tôi hoàn toàn không tiếp nhận.
"Cảnh cáo tôi, anh vẫn chưa đủ tư cách!"
Cầm tàn thuốc đẩy lui cánh tay hắn ta đang bắt lấy tôi, sau đó cười nhạo một tiếng, tôi nghênh ngang rời đi, căn bản không để ý đến hắn ta.
"Cậu đứng lại!"
Tên đầu xám giống như có chút thẹn quá hóa giận, vậy nên tôi thật sự đứng lại.
Ngay khi hắn ta đang mở miệng chuẩn bị nói, lúc này tôi liền hét lên một tiếng…
"May the force be with you!"
Hắn ta sững sờ, hoàn toàn không hiểu gì cả, hắn ta không xem phim.
Sư phụ trong phim từng nói câu này trong phim, mà được giải thích là 'Đừng quá làm càn, không có tác dụng gì đâu'.
Trở về chỗ ở, tôi bắt đầu nấu ăn, về phần tên đầu xám kia, tên nhóc đó tôi hoàn toàn không để tâm.
Việc này chỉ là chủ ý của riêng hắn ta, không nói đến việc Lý Hữu Xuyên đã được sự dặn dò của Vũ Cát Minh, chỉ nhìn cách hắn ta dám cầm dao hù dọa tôi đã biết hắn là muốn lấy lòng, hoặc là nói ‘tận trung với cương vị’ của mình.
Sau khi cùng Trình Trình ăn cơm xong, tôi lái xe rời đi, chạy tới nơi đã hẹn trước với Lâm Thế Thanh.
Rất nhanh, một chiếc xe doanh nghiệp Mercedes Benz đã dừng ở trước mặt tôi.
Cửa xe mở ra, Lâm Thế Thanh chào hỏi và để tôi lên xe.
Sau khi lên xe, tôi có chút sừng sờ, trong xe trừ tôi còn có thêm bảy người, hơn nữa tất cả đều là nữ, bao gồm cả tài xế lái xe. Càng thêm trí mạng hơn chính là, mỗi người dáng dấp đều vô cùng xinh đẹp, quả thực là như muốn bùng nổ.
"Đại Thanh Thanh, nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, tôi không hầu hạ nổi nha!”
Lâm Thế Thanh hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái: “Nghĩ gì thế, đây đều là người trong công ty tôi!”