Đêm Ấy Tôi Rơi Vào

Chương 27: Chap-27




CHƯƠNG 27: DÙNG CHÂN GIÚP CẬU CÓ ĐƯỢC KHÔNG

CHƯƠNG 27: DÙNG CHÂN GIÚP CẬU CÓ ĐƯỢC KHÔNG

Trở lại phòng làm việc, lại nói chuyện rất nhiều với Trương Ngọc Dung, nhưng lại không xảy ra những chuyện ám muội.

Mãi đến 11 giờ tối, tôi mới một mình lái xe trở về chỗ ở.

Tắm rửa sau đó đi ngủ, không có phong hữu tình, sáng sớm ngày hôm sau, lúc ăn sáng, tôi nói với Diêu Mộc Thanh chuyện chuyển nhà.

Cô ấy có chút mất mát, nhưng cũng không nói gì. Đương nhiên, cô ấy cũng không có tư cách gì để nói điều gì với tôi.

Không có nhiều thứ để thu dọn, chỉ có quần áo và vali mà thôi.

Lúc tôi thu dọn xong, đi xuống tầng, gặp một chiếc Audi A8L vừa dừng ở dưới tòa nhà.

“Cậu muốn chuyển nhà?”

Hôm nay Vũ Bích Phượng ăn mặc rất tùy ý, một chiếc váy hoa dài, khiến chị ta trông giống như một bông hoa sen, đặc biệt là mái tóc dài, không thể nhìn ra hình tượng của một người phụ nữ mạnh mẽ trước kia.

Tôi thuận miệng trả lời một tiếng, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình, chuyển đồ vào trong xe, chị ta đi lên phía trước giúp tôi, tôi cũng không từ chối.

Sau khi thu dọn xong tôi liền lái xe rời đi, không hề chào hỏi với Vũ Bích Phượng, nhưng Vũ Bích Phượng vẫn lái xe đi theo sau xe tôi.

Tôi suy nghĩ có lẽ sức nóng cũng gần được rồi, Vũ Bích Phượng là một người cá tính, một khi sức nóng quá lớn, vậy thì có thể tất cả mọi thứ đều sẽ bị phá hủy, đây không phải là kết quả mà tôi muốn.

Ngôi nhà của Trương Ngọc Dung nằm trong khu biệt thự dọc bờ sông, có ba tầng, rộng gần 400m2.

Đồ đạc trong nhà rất đầy đủ, hơn nữa còn được quét dọn rất sạch sẽ, rõ ràng thường có người đến để quét dọn.

Không có nhiều đồ, hơn nữa có Vũ Bích Phượng chủ động giúp đỡ, rất nhanh đã thu dọn xong.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Vũ Bích Phượng trực tiếp nằm xuống chiếc giường lớn, nhìn tôi bằng đôi mắt tinh anh.

Tôi biết chị ta đang mong đợi tôi nói với chị ta cái gì đó, nhưng biết không có nghĩa là tôi phải làm như vậy. Tôi cầm ấm siêu tốc, đi thẳng vào bếp để đun nước.

Trong lúc đợi nước sôi, Vũ Bích Phượng đi vào phòng bếp, sau đó tôi cảm thấy cơ thể ấm áp của chị ta áp vào lưng tôi, chị ta ôm chặt lấy tôi, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được hai vân cẩm hình tròn đầy đặn đang đè ép.

“Trần Cẩn Phong, cậu đừng tức giận nữa được không, tôi xin lỗi.”

Không thể không nói, hai bầu ngực đầy đặn kia thực sự rất có sức cám dỗ, đặc biệt là cảm giác dán chặt vào lưng tôi, khiến tôi không kiềm chế được mà có chút lửa dâng lên.

Nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của chị ta, chuẩn bị gỡ ra, chỉ là lực của chị ta quá lớn, kiên trì không chịu khuất phục.

“Cậu là một người đàn ông, làm gì mà tầm nhìn hạn hẹp thế, phải chấp nhặt với một người phụ nữ như tôi sao, đàn ông phải độ lượng, cậu tha thứ cho tôi có được không! Hơn nữa tôi cũng không phải là cố ý, tôi cũng là nhất thời tức giận, lo lắng thôi, dù sao tôi cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Vũ thị, ngộ nhỡ để người khác nhìn thấy tôi và cậu thân mật trên đường, thậm chí tay của cậu còn, còn sờ vào trong váy của tôi, ảnh hưởng xấu đến mức nào chứ….”

Vũ Bích Phượng nói rất nhiều, giải thích nguyên nhân chị ta tức giận, cũng giải thích câu nói ngày hôm đó của chị ta chỉ là quá lo lắng nên mới ăn nói lung tung. Tóm lại, tất cả những điều chị ta nói đều tập trung vào một điểm, chị ta đã sai, chị ta muốn tôi tha thứ cho chị ta.

Tôi quay người lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của chị ta: “Vũ Bích Phượng, đây là lần thứ hai chị giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi, mặc dù tôi chỉ là một con vịt, nhưng xin chị hãy nhớ kỹ, một thằng trai bao như tôi chưa từng tiêu một đồng nào của chị, cho đến bây giờ tất cả những gì tôi đối với chị đều là cảm xúc thật. Cho đến nay, thứ tôi nợ chị chính là một ân huệ vì chị đã cứu đôi chân của ba tôi, vì vậy xin chị đừng ép tôi trả lại cho chị.”

“Bình thường đều là tôi uy hiếp người khác, làm sao có ai dám uy hiếp tôi, tôi toan tính cái gì….”

Vũ Bích Phượng bĩu môi, phàn nàn, một tay của tôi nâng cằm chị ta lên: “Chị nói cái gì?”

Đôi mắt của Vũ Bích Phượng lập tức trở nên vô cùng quyến rũ, khuôn mặt rõ ràng cũng trở nên quyến rũ hơn: “Tôi nói tôi muốn ăn cậu, ăn chỗ nhỏ của cậu!”

Chị ta đang quyến rũ tôi, vậy mà chị ta lại dám dùng sắc đẹp với tôi, lẽ nào chị ta không biết tôi không có sức chống cự với những người phụ nữ đẹp sao?!

Một giây sau, tôi ôm lấy hai má của chị ta, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn nước của chị ta.

“Bích Phượng, tôi rất thích chị, lần đâu tiên nhìn thấy chị, tôi không thể kiềm chế được mà yêu chị, khuôn mặt của chị, sự lạnh lùng xinh đẹp của chị, tất cả mọi thứ của chị đều khiến tôi mê mẩn. Tôi đã nhắc nhở mình rất nhiều lần, tôi chỉ là một thằng trai bao, tôi không xứng với chị, vì vậy mỗi lần chị nói ra những câu nói kia, tôi đều cảm thấy vô cùng sâu sắc, vì vậy phản ứng cũng vô cùng mạnh mẽ.”

“Nhưng tôi vẫn không kiềm chế được mà yêu chị, nhớ đến chị, mỗi lần nhắm mắt lại, trong lòng tôi đều là sự tồn tại của chị. Tôi không có cách nào để xóa bỏ hình bóng của chị trong lòng tôi, ở trong lòng tôi, chị chính là một nữ thần cao cao tại thượng, mà tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé, nếu như một ngày nào đó chị quay người rời đi, chị bảo tôi phải làm sao đây….”

Tôi nói rất nhiều, nói đến mức vẻ mặt Vũ Bích Phượng trở nên mơ mơ màng màng, cảm xúc có chút mất kiểm soát: “Sẽ không, Trần Cẩn Phong, mặc dù tôi….”

Tôi không cho chị ta cơ hội để biểu đạt quá nhiều, trực tiếp giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của chị ta, dùng môi mình chặn đôi môi nóng bỏng, quyến rũ của chị ta, đôi môi mỏng, ấm áp, mềm mại kia khiến tôi mê mẩn.

Sau đó, tôi dùng lưỡi của mình, quấn lấy cái lưỡi ẩm ướt, mềm mại của chị ta, mặc dù động tác của tôi có chút trúc trắc, nhưng lưỡi của Vũ Bích Phượng còn trúc trắc hơn tôi, rõ ràng chưa từng trải nghiệm sự trêu trọc ở mức độ này.

Rất nhanh, chị ta đã thở dốc, khuôn mặt đỏ ửng.

Giây tiếp theo, môi tôi rời khỏi đôi môi của chị ta, nhẹ nhàng hôn lên cổ, dái tai của chị ta, đè thấp giọng khen vẻ đẹp của chị ta.

Lúc tôi dừng lại, Vũ Bích Phượng giống như đang say, đôi mắt mơ mơ màng màng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.

Vì vậy, tôi dùng phản ứng bản năng của cơ thể, cách chiếc váy của chị ta, khẽ xoa, nắn, gây rối ở chỗ nào đó trên người chị ta.

Vũ Bích Phượng rên rỉ, âm thanh rên rỉ câu hồn kia, giống như một con quái vật chín đuôi từ địa ngục, tóm lấy linh hồn tôi.

“Phong, đợi đã.”

Trong tiếng rên rỉ, Vũ Bích Phượng khó khăn lên tiếng ngăn cản, đồng thời vươn bàn tay bé nhỏ, mềm mại của chị ta ra, ngăn cách sự tiếp xúc thân mật nhất giữa cơ thể tôi và chị ta.

“Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Tôi ôm eo Vũ Bích Phượng, lại hôn lên đôi môi đỏ, xinh đẹp, quyến rũ của chị ta: “Chị nói đi.”

Vũ Bích Phượng dường như rất bối rối, nhưng trong sự bối rối lại tràn đầy sự ngượng ngùng: “Tôi, tôi vẫn còn là một xử nữ.”

Lời nói của Vũ Bích Phượng khiến tôi vô cùng kinh ngạc, là một thế gia vọng tộc, động một tý lại đi tìm trai bao, chị ta nói chị ta là xử nữ, cái này không phải là xuống mồ rồi thì nên đốt tiền giấy nghĩ là ma quỷ có thể nhìn thấy, chỉ là trò lừa bịp thôi sao?

“Cái này là thật, mặc dù tôi thường tìm trai bao, nhưng mỗi lần đều chỉ cho họ giúp tôi liếm chân, nhiều nhất là để họ xoa ngực, không dám để họ có những động tác quá khích. Tôi luôn thông qua cách này để giảm căng thẳng, nhưng cơ thể của tôi không thể cho bọn họ, tôi muốn giữ lại cho người đàn ông tôi yêu nhất.”

Lời nói của Vũ Bích Phượng khiến tôi hiểu ra, vì vậy tôi lùi lại.

“Phong, cậu đừng tức giận, chúng ta đợi một khoảng thời gian nữa có được không? Bây giờ tôi vẫn có chút do dự….”

Đương nhiên là tôi không tức giận, từ góc độ nghề nghiệp mà nói, chị ta là khách hàng là thượng đế, từ góc độ cá nhân thì chị ta là một xử nữ, một thằng trai bao nhỏ nhoi như tôi cũng không bị thiệt thòi!

Nhưng những suy nghĩ này bất luận thế nào cũng không thể biểu hiện ở trên khuôn mặt.

Khẽ ngửi mùi hương trên người Vũ Bích Phượng, nhìn hai cặp thẳng tắp, tròn trĩnh, chắc nịch trước ngực chị ta, lại nhớ đến cảm giác quyến rũ, xấu hổ khi lên đỉnh lúc nãy của chị ta, tôi cảm thấy mình có chút không thể kiềm chế được.

“Bích Phượng, tôi có thể hiểu cho chị, tôi cũng sẵn sàng hiểu cho chị, nhưng bây giờ, nó phải làm sao, tôi cảm thấy sắp nổ tung rồi.”

Rõ ràng Vũ Bích Phượng biết ý tứ trong lời nói của tôi, vì vậy chị ta ngượng ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, đè thấp giọng nói: “Tôi chưa từng giúp đàn ông làm chuyện này, cậu đã từng khen chân của tôi rất đẹp, vậy bây giờ tôi dùng chân để giúp cậu có được không….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.