CHƯƠNG 237: SỐ LIỆU MÀ CÔ TA TỰ MÌNH THỬ
CHƯƠNG 237: SỐ LIỆU MÀ CÔ TA TỰ MÌNH THỬ
Thước cặp cơ thường được dùng trong ngành máy móc, có thể sử dụng để đo độ dài, đường kính trong, đường kính ngoài,…
Tôi hiểu chuyện này, thế nhưng tôi không ngờ lại có một ngày thước cặp cơ lại được dùng trên người mình.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, Triệu Tĩnh im lặng đi đến trước rồi ngồi xổm xuống rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn nằm trong găng tay dùng một lần giúp tôi cầm lên, bắt đầu nghiên cứu.
Tư thế này hơi mờ ám, nếu như cô ta cúi đầu xuống thấp hơn một chút thì tuyệt vời quá rồi, tôi thích thú nhìn đôi môi quyến rũ son hồng nhạt của cô ta.
Nhưng thực tế chứng minh rằng chuyện ấy chỉ nằm trong tưởng tượng, sau khi cô ta dùng thước cặp cơ giúp tôi đo đạc bèn trở về trước máy tính nhập số liệu.
Tôi híp mắt lại, dài 7cm, không còn số liệu nào khác nữa.
Cô ta lập tức quay trở lại trước mặt tôi ngay, cúi đầu xuống, thấy tư thế và góc nhìn của cô ta là tôi biết rõ ràng đang nhìn chỗ ấy của tôi.
Tôi không nhúc nhhích, cô ta cũng không nhúc nhích.
“Anh kêu nó dậy đi.”
Tôi cúi đầu rồi dặn: “Đứng đậy!”
Chỉ vài chục giây sau, tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh xắn của Triệu Tĩnh: “Nó không nghe lời tôi.”
Rốt cuộc Triệu Tĩnh không còn bình tĩnh tuyệt đối như ban nãy nữa, gương mặt cô ta có vẻ bất đắc dĩ.
Thế là cô ta chìa đôi tay trắng trẻo ra, nhẹ nhàng cầm lấy giúp tôi rồi chậm rãi an ủi, khoang mũi dần phát ra những tiếng rên rỉ như có như không.
Không thể không nói rằng thân là một nhất tỷ, cô ta thật sự rất am hiểu cách quyến rũ, chỉ có thoắt ẩn thoắt hiện thoạt có thoạt không mới là vũ khí mạnh nhất để thu hút một người đàn ông.
Chỉ tiếc là trong lòng tôi đã có suy nghĩ khác, tôi tập trung nhìn về hướng kia, để mặc cho cô ta an ủi vài phút, cũng không thấy bất kỳ kết quả nào.
“Xem ra nó không nghe lời cô.”
Triệu Tĩnh rút tay về, cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Trước kia anh đã từng dùng, hay là người đúng như tên?”
Người giống như tên, Dương Liệt mà Địch Lệ Ba nói bừa thật sự khiến cho tôi cảm thấy lúng túng!
“Chưa từng dùng, cũng không phải là người giống như tên, chỉ là chưa đủ quyến rũ mà thôi. Nếu như chị Triệu Tĩnh đồng ý, tôi tin rằng nói sẽ nhanh chóng đạt đến trạng thái mạnh mẽ nhất.”
Rõ ràng cô ta biết tôi đang nói gì, thế nhưng lại không trả lời.
Không trả lời chính là câu trả lời thẳng thắn nhất, cô ta không đồng ý.
Thế là tôi đành rút lui: “Tôi muốn nhìn chân của cô.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, mặc dù đôi mắt to tròn ấy long lanh nước nhưng tôi vẫn không đọc được suy nghĩ thật sự của cô ta, cô ta cũng không ngại ngùng, không tức giận mà điềm tĩnh như chiếc giếng cổ không gợn sóng, tôi vẫn chẳng hiểu rốt cuộc cô ta đang nghĩ cái gì. Cô ta đứng trước mặt tôi nhưng lại giống như là ảo ảnh không hề có chút cảm xúc nào hết vậy.
Sau gần một phút nhìn nhau, cô ta gật đầu: “Cậu nằm xuống đi.”
Tôi nằm trên giường, cô ta lập tức cởi giày ra, sải lên trên giường, đứng bên cạnh người tôi.
Tôi rất hy vọng được nhìn thấy cảnh tượng tuyệt đẹp nào đó, nhưng cô ta lại làm cho tôi cảm thấy thất vọng, đôi tay trắng trẻo kéo váy lại, bởi thế tôi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể thấy đôi chân thon thả trắng trẻo mà thôi.
Cô ta khẽ nhấc đôi chân nằm trong vớ lên, đủ để cho tôi nhìn ngắm thật kỹ.
Mặc dù cô ta cao tầm 170 cm, nhưng bàn chân lại nhỏ nhắn, quá lắm cũng chỉ là size 37.
Móng chân sơn màu trắng sữa đính đá, những ngón tay từ cao đến thấp, tạo thành đường cong quyến rũ, lòng bàn chân trắng trẻo ưng ửng đỏ, trông rất mềm mại, rất mượt mà, nhất là được bao bọc bên dưới lớp vớ da trông càng có vẻ thu hút hơn nữa.
Tôi duỗi tay muốn giữ lấy chân của cô ta, nhưng cô ta lại rút về, rồi sau đó đặt ở bên dưới người tôi, nhẹ nhàng chơi đùa.
Rồi sau đó, cảm giác thoải mái và nhiệt độ từ lòng bàn chân thấm vào tim tôi, khiến cho trái tim tôi dần dần gợn sóng.
Nó nhanh chóng dựng đứng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, đâm vào bàn chân mềm mại dám chạm vào nó ấy.
Triệu Tĩnh rút chân về, cô ta quỳ xuống giường, cúi người, cầm thước cặp cơ giúp tôi đo lường.
Tôi vươn tay giữ lấy bờ vai của cô ta, trượt về trước dò thám, muốn kéo cơ thể yêu kiều của cô ta đến trước mặt tôi, cho đến khi nằm hẳn bên dưới người tôi.
Nhưng suy nghĩ của tôi không đồng nghĩa với hiện thực, cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt không gợn chút cảm xúc nào mà vẫn lạnh nhạt.
“Buông tay ra.”
“Nếu như tôi không buông thì sao?”
Tôi vừa mới nói dứt lời, cây thước cặp cơ được làm từ sắt ấy đã được cô ta đánh mạnh lên mu bàn tay của tôi. Lần này nếu như thật sự đập trúng, tuy không thể nứt xương được nhưng rách da chảy máu cũng khó lòng tránh khỏi.
Tôi vội vàng buông tay ra, đến bây giờ mới để cho cho cây thước cặp cơ trượt theo bàn tay tôi mà đập xuống giường.
Triệu Tĩnh đi xuống giường mang giày như thể chưa có gì xảy ra vậy, rồi sau đó cô ta đến trước máy tính, tiếp tục nhập số liệu.
“Triệu Tĩnh, nếu như khi nãy tôi nói muốn chị dùng nơi khác thì sao?”
Vào giây phút này, tôi im lặng như không khí, Triệu Tĩnh không ừ hử gì, cô ta chỉ lo nhập số liệu vào máy.
Tôi mang giày rồi đi lên trước, lúc nhìn thấy thông tin cô ta nhập vào trong máy, sau khi cứng lên đạt 15cm, rộng 8cm.
Tôi cảm thấy hơi sững sờ, thậm còn thấy hơi lúng túng: “Ngắn thế hả, tôi cứ tưởng đều là 180 kia chứ, nhưng tôi chưa đo bao giờ, không ngờ lại ngắn như thế…”
Vốn dĩ tôi đang lẩm ba lẩm bẩm một cách lúng túng, nhưng không ngờ lại nghe thấy Triệu Tĩnh trả lời mình.
“Chiều dài trung bình ở trạng thái mềm của người trong nước là 5, 6cm, lúc cứng lên tầm 10.89 cm. Cái anh nói đều 180 là 180 mm đó hả? Cũng không thể phủ nhận là có, hơn nữa chắc chắn có, nhưng theo điều tra của cơ quan nghiên cứu liên hợp quốc, quốc gia dài nhất là Công – gô, nhưng trung bình của bọn họ cũng chỉ mới 17.9cm thôi.”
“Ở Đỉnh Phường, ngoại trừ Thiên Long ra thì cậu là người dài nhất rồi, thế cũng không tệ.”
Không ngờ cái tên đẹp trai mặt mũi như xác chết, đeo hoa tai ấy còn dài hơn cả tôi nữa?
“Anh ta dài bao nhiêu?”
“16, hơn cậu 1cm.”
Sau khi nhập thông tin vào, Triệu Tĩnh nhìn tôi, không nói gì nữa.”
Thế là tôi đưa cho cô ta một điếu thuốc, tự mình châm một điếu, cô ta bảo ‘cảm ơn’ tôi.
Có lẽ bởi vì điếu thuốc này nên Triệu Tĩnh chủ động mở miệng nói với tôi, cũng có thể nói trên một phương diện nào đó, tôi cũng cảm thấy mình được an ủi thật.
“Thật ra độ dài chỉ để cho mấy quý bà không am hiểu về ngành nghề này xem thôi, thật sự muốn được thỏa mãn thì chỉ cầm 8, 9 cm là đã đủ lắm rồi. Vấn đề nằm ở kỹ xảo, ống nước dài đấy, dài chín trăm mét còn có ích lợi gì đâu? Huống hồ chi cậu cũng không ngắn, mấy cái tên hở ra một tí là nói mình 18 hay 20 cen ấy à, e rằng còn muốn tính luôn cả chân mình nữa, chắc chắn có người dài đến mức đó, nhưng tôi chưa từng gặp.”
Triệu Tĩnh nói cũng có lý, chỉ có điều để một người phụ nữ thảo luận về vấn đề dài ngắn với tôi, cảm giác ấy cũng thật kỳ lạ, nhất là một người phụ nữ xinh đẹp như Triệu Tĩnh đây.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Triệu Tĩnh nhập tên của tôi: “Cậu có muốn đổi tên không, gần như chẳng ai dùng tên thật ở nơi này cả.”
Tôi đáp: “Thật ra đây không phải là tên thật của tôi, đó chỉ là cái tên tôi đặt bừa thôi, tôi cũng đâu có ngờ còn nghĩa khác kia chứ, đổi tên đi, đổi thành Ngô Diệc Thành.”
Cô ta quay đầu nhìn tôi: “Cậu chắc chắn muốn dùng tên thật à?”
Tôi nói chắc như đinh đóng cột: “Đi không thay tên ngồi không đổi họ, tôi là Ngô Diệc Thành tôi sợ ai? Cứ dùng tên thật!”
“Tùy cậu thôi.”
Sau khi đổi tên xong, Triệu Tĩnh tắt máy và máy phát nhạc.
Tất cả số liệu đo lường đều đã được gửi đi, sau này có người chọn hình của tôi thì sẽ nhìn thấy số liệu đo lường của cô ta ngay.
Trên con đường rời khỏi phòng tư liệu để đi đến phòng khách, tôi và cô ta sánh vai cùng bước.
“Tĩnh, cô tên là Triệu Tĩnh thật à?”
Cô ta ‘ừm’ một tiếng, khi nãy cô ta nói gần như chẳng có ai dùng tên thật hết, từ ‘gần như’ là vì còn có sự tồn tại của cô ta.
“Nhưng vì sao cô lại mang họ Triệu?”
Triệu Tĩnh ngừng bước, cô ta quay đầu nhìn tôi: “Cậu có điện thoại không?”
Tôi nói ‘có.”
“Lẽ nào có điện thoại mà không biết tìm kiếm à?”