Đêm Ấy Tôi Rơi Vào

Chương 234: Chap-235




CHƯƠNG 235: CẬU TA TÊN DƯƠNG LIỆT

CHƯƠNG 235: CẬU TA TÊN DƯƠNG LIỆT

Địch Lệ Ba khẽ phất tóc tôi, sau đó nhắc tới chính sự.

“Tối nay lão già có bữa cơm bàn chuyện làm ăn, cho nên tôi mới có thời gian, ăn cơm xong dẫn cậu tới Đỉnh Phường thăm thú. Ông chủ nơi đó tính tình không tệ, trước đây từng tiếp xúc, không phải là phương diện đó, cậu đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có hứng thú với ông ta, chỉ đơn thuần là ông ta muốn kêu tôi đến tiệm ông ta chơi, nhưng tôi không đi, chỉ có chút quan hệ như vậy.”

Tôi nghỉ ngơi vài ngày, dù là thân thể hay tinh thần đều không tệ lắm, cho nên tôi rất mong đợi chuyến đi Đỉnh Phường tối nay.

Ăn xong cơm tối, lúc Địch Lệ Ba đến nhà vệ sinh rửa tay trang điểm lại, tôi trực tiếp ôm lấy bờ eo thon gọn của cô ta, sau đó khẽ ma sát nắn bóp bờ mông căng tròn.

“Đừng làm vậy, tối này không được, vội vàng làm một trận, cậu không thoải mái tôi cũng không thoải mái, đợi hôm khác lão già đi công tác đi, chúng ta cũng thực hành một trận “Luận đánh lâu dài” của Mao**.

Tôi cảm thấy Địch Lệ Ba nói rất có lý, đánh nhanh rút gọn không thú vị bằng giao chiến bền bỉ.

Khẽ đùa bỡn xong, chúng tôi đóng cửa xuống lầu, sau đó cô ta lái xe dẫn đường phía trước, tôi lái Volkswagen theo sau, đi về phía Đỉnh Phường.

Ngồi trong chiếc xe chật hẹp bình ổn tiến về phía trước, nửa giờ sau, chúng tôi lần lượt dừng trước cửa Đỉnh Phường.

Cho tới bây giờ tôi mới biết, Đỉnh Phường lại là một KTV, điều khác biệt là KTV này hơi lớn, so với Địa Liệt Hành Tinh của Trương Ngọc Dung cũng không kém hơn là bao, tổng cộng ba tầng, lầu một là đại sảnh, lầu hai lầu ba đều là thiên đường dành cho khách. Khác biệt là thiên đường tầng hai là thiên đường dành cho đàn ông, mà tầng ba là thiên đường dành cho phụ nữ.

Sau khi vào Đỉnh Phường, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, chúng tôi trực tiếp tìm tới ông chủ, Trịnh Càn Nam.

“Ui, Địch tổng, cô xem cô tới sao không đánh tiếng với tôi trước, tôi cũng tiện tự mình đón cô.”

Trịnh Càn Nam rất nhiệt tình, lần lượt bắt tay Địch Lệ Ba và tôi, vội mời chúng tôi ngồi xuống, bận rộn pha trà rót nước mời thuốc, khá là khách sáo.

“Trịnh tổng, gần đây làm ăn không tệ nhỉ, bãi đỗ xe trước cửa sắp không còn chỗ rồi, phát tài rồi ha?”

“Nào có chứ, đầu năm nay kiếm tiền khó khăn, khó như lên trời, vẫn là ba mẹ tôi có ánh mắt, đặt tên cho tôi là ‘Trịnh Càn Nam’, haha!”

“Tôi cũng không mượn tiền ông, ông xem ông than thở nghèo khổ cái gì!”

Địch Lệ Ba và Trịnh Càn Nam khách sáo nói chuyện vài câu xong bèn dứt khoát nhắc tới lý do tới.

“Dương Liệt, em họ tôi, đặc biệt tới chỗ tôi. Ở nhà không ít gây họa cho con gái nhà lành, cô gái láng giềng, người trong nhà không quản được, nhìn thấy phụ nữ liền không quản được chân mình, cho nên dứt khoát giao cho Trịnh tổng ông, để nó theo ông làm vài năm, thu lại tính tình cũng để hiểu biết thế giới bên ngoài. Thế nào, Trịnh tổng?”

Trịnh Càn Nam chào hỏi tôi, sau đó cười nói: “Hai chúng ta thật sự là kẻ tám lạng người nửa cân đó, em họ!”

Tôi cười theo, có chút ngượng ngùng. Địch Lệ Ba ở bên cạnh cười cực kỳ vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc.

Tự ý lấy tên giả cho tôi, còn mẹ nó là Dương Liệt, nếu còn một đứa em họ nữa thì tên Dương Cầm hả?

Đùa giỡn xong, Trịnh Càn Nam đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó nói với Địch Lệ Ba: “Địch tổng, nói thực lòng, dáng vẻ, vóc dáng, chiều cao của em họ đều không tệ, nhưng chỉ là thiếu chút nổi bật.”

Địch Lệ Ba châm điếu thuốc, thu lại nụ cười trên mặt: “Nổi bật giữa hông có tính là nổi bật không?”

Trịnh Càn Nam cười to ha hả: “Ai ya, Trịnh tổng vẫn là hài hước như vậy, tôi chỉ là tiện miệng nói mà thôi, dù sao đàn ông nhìn đàn ông cũng không nhìn ra sức hút, phụ nữ nhìn phụ nữ cũng nhìn không ra xinh đẹp. Huống chi đã là Địch tổng dắt tới, tôi phải sắp xếp, hơn nữa là sắp xếp chỗ tốt, tuyệt đối không thể để cậu ta chịu bắt nạt!”

Địch Lệ Ba lại khôi phục ý cười, cô ta đứng dậy bắt tay Trịnh Càn Nam.

“Vậy thì vất vả Trịnh tổng rồi, ngày khác tôi sẽ giới thiệu thêm vài chị em tới. Tôi đi trước!”

Có câu đảm bảo của Địch Lệ Ba, mặt Trịnh Càn Nam lập tức xán lạn như ánh mắt trời soi chiếu, cười còn tươi hơn hoa.

Địch Lệ Ba chào tôi xong liền đi, sau đó phòng làm việc chỉ còn tôi và Trịnh Càn Nam.

“Em họ, trước đây từng làm ngành này sao?”

“Không có, luôn muốn làm công việc tốt đẹp này, bây giờ theo Trịnh tổng mới xem như gặp được quý nhân, mơ ước thành hiện thực.”

Trịnh Càn Nam cười: “Cậu rất biết nói chuyện, đây là ưu thế.”

Tùy tiện nói chuyện vài câu, Trịnh Càn Nam thu lại nụ cười, mặt trở nên nghiêm túc như mở hội nghị.

“Cậu cũng đừng cho rằng công việc này nhất định sẽ tốt đẹp, một bà già hơn năm mươi tuổi, phấn còn dày hơn da mặt tới làm với cậu, đó cũng là rất bình thường, thậm chí còn có khách hàng sẽ nhắc tới đủ loại yêu cầu quái đản. Cậu cũng đừng không bằng lòng, nơi này không có chỗ để nói lý, dù sao chúng ta là làm ngành phục vụ.”

“Cầm người tiền tài thay người tiêu tai, câu này dùng cho ngành của chúng ta rất thích hợp. Còn có một điểm cậu phải nhớ kỹ, khách hàng ở chỗ chúng ta là hoàng đế, chúng ta làm tốt thì nhiều nhất cũng chỉ là một phi tử, làm không tốt thì chỉ là một nha hoàn bị đánh đập xả giận, nói trắng ra, chúng ta chính là phải để tôn nghiêm xuống, ăn nói khép nép, giống như một con chó để phục vụ khách hàng...”

Trịnh Càn Nam nói với tôi rất nhiều, mặc dù trước đây chưa từng nghe thấy loại lý luận này, nhưng trên thực tế cũng không kém là bao so với hiểu biết của tôi.

Nói xong, ông ta liền kêu nhân viên phục vụ dẫn tôi tới căn phòng tối trong góc.

Tiếp đó lại chụp hình cho tôi, đo chiều cao, giống như tôi đã bị bắt nhốt, cũng không biết rốt cuộc là muốn làm gì. Còn phát một bộ quần áo mới cho tôi, áo sơ mi trắng quần tây đen giày da đen, thậm chí còn phối với đôi tất trắng và nơ đen, nói là khấu trừ ba triệu tiền trang phục trong tiền lương sau này của tôi.

Đậu xanh, sửa soạn thế này khác gì nhân viên phục vụ bán rượu bưng rượu trong quán bar, nhưng của người ta miễn phí!

Quay về phòng làm việc, Trịnh Càn Nam lại dặn dò tôi vài câu, sau đó hỏi tôi: “Cậu lúc nào có thể đi làm?”

“Công việc quan trọng nhất, lúc nào cũng được.”

Trịnh Càn Nam vỗ tay ‘bốp’ một tiếng: “Tôi thích người sảng khoái như cậu, theo tôi.”

Trịnh Càn Nam dẫn tôi tới căn phòng treo bảng phòng hội nghị chỗ ngã rẽ lầu một.

Đây thật sự là phòng hội nghị, đẩy cửa ra, trong căn phòng rộng lớn, chiếc bàn hội nghị hình bầu dục do mấy chục chiếc bàn xếp thành đang dàn ngang bên trong, bên trái là bốn năm mươi người đàn ông, đều sửa soạn như nhân viên bán rượu, bàn đối diện họ lại là bốn năm mươi nữ sinh, chỉ là sửa soạn của đám nữ sinh không thống nhất cố định, mỗi người mỗi vẻ, đều rất yêu kiều.

Rất rõ ràng, đây chính là phòng đãi khách của các thiếu gia công chúa. Đương nhiên, từ ‘đãi’ này không phải là chiêu đãi, mà là chờ đợi.

“Những đồng nghiệp này của chúng ta đều có một tổ trưởng, họ đều thầm được đùa là nhất ca và nhất tỷ. Chính là hai vị ngồi ở hai đầu, nam là Thiên Long, công phu miệng lưỡi khá lợi hại. Nữ là Triệu Tĩnh, Triệu trong tiền triệu, không phải họ Triệu thông thường...”

Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, họ này kỳ quái, đặc biệt dặn dò họ của cô ta còn kỳ quái hơn.

Trịnh Càn Nam vỗ tay, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người ông ta.

“Đây là đồng nghiệp mới của chúng ta, Dương Liệt, mọi người hãy chào đón cậu ấy, sau này giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau...”

Lời của Trịnh Càn Nam còn chưa nói xong, toàn bộ phòng hội nghị đã cười to, cả nam lẫn nữ.

Ông đây thật xấu hổ, trong lòng trực tiếp chà đạp Địch Lệ Ba trăm ngàn lần.

Cô ta kêu tôi đặt tên giả, tôi nói cô ta tùy ý, sau đó cô ta liền đặt Dương Liệt, cái này cmn sẽ bị người ta cười chết, làm nghề trai bao lại còn liệt dương, công lý ở đâu!

“Người anh em, vậy cậu làm việc thế nào, không thể cứ lấy tay đối phó người ta đi?”

“Không chừng là kỹ thuật đầy người!”

Có đồng nghiệp nam đang ào ào chế nhạo tôi, đồng nghiệp nữ đối diện cũng đều không bỏ lỡ.

“Ai ui, anh Liệt của tôi ơi, anh tới đây, để người ta thử một chút xem anh thủ pháp cao siêu thế nào, có phải thật sự là Dương Liệt không.”

Địch Lệ Ba ơi là Địch Lệ Ba!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.