CHƯƠNG 227: DỰ TIỆC NHÀ HỌ VŨ
CHƯƠNG 227: DỰ TIỆC NHÀ HỌ VŨ
Tôi không về nơi ở mà ở qua đêm trong căn nhà mà Cố Diệu Hà đã thuê.
Tôi cần tĩnh lặng suy nghĩ, nghĩ về quá khứ, nghĩ về tương lai…
Ngày hôm sau còn chưa tỉnh ngủ, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức.
Lục Tiểu Nham gọi điện, cô ta mời tôi đến nhà cô ta dùng bữa trưa, thế là tôi đáp ứng.
Đứng dậy tắm rửa mặc quần áo, sau đó đi đến trung tâm thương mại để chọn một vài món quà rẻ tiền nhưng tinh tế, rồi đi đến biệt thự của nhà họ Vũ.
Tôi không chuẩn bị quà cho Vũ Cát Minh, ông ta cũng đúng lúc vắng nhà, như vậy thật tốt.
Lục Tiểu Nham mở cửa cho tôi, rồi tôi tặng quà cho cô ta.
Đó là chiếc vòng của hãng Pandora nhưng kiểu dáng khác với của Triệu Du, chiếc này trẻ trung và hoạt bát hơn, Lục Tiểu Nham rất thích, điều này có thể thấy qua gương mặt bé bỏng tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào của cô nàng, thậm chí cô còn vào bếp khoe khoang với Lục Nhan.
Trong phòng khách, tôi thấy Vũ Bích Phượng mặc quần áo bình thường ở nhà, cô ấy đang uống cà phê.
Dù ăn mặc giản dị nhưng cô vẫn uống tách cà phê với cảm giác thanh tao và tao nhã.
Thế là tôi mở hộp quà đã chuẩn bị sẵn đưa cho cô ấy, có một chiếc trâm cài tua rua cổ điển phổ biến ở Châu Âu và Châu Mỹ nằm lặng lẽ trong đó, nó có hình dạng một cánh hoa, cũng giống như sự sang trọng và xa hoa ẩn chứa trong vẻ nữ quyền thường ngày của cô.
“Tôi rất thích cây trâm này.”
Vũ Bích Phượng mỉm cười, cô ấy không ngây thơ như Lục Tiểu Nham, nhưng có thể cảm giác được ấm áp ngập tràn.
Cô ấy liếc nhìn vào bếp, rồi lén hôn tôi, còn nhân cơ hội nói vào tai tôi: “Đi đây.”
Tất nhiên tôi biết cô ấy nói đi là có ý gì.
Sau đó, tôi lại vào bếp, tình cờ đi ngang qua Lục Tiểu Nham, cô gái nhỏ này định khoe món quà của mình với Vũ Bích Phượng.
Sau khi vào bếp, thừa dịp hai chị em đang trò chuyện trong phòng khách, tôi cưỡng ép xoay lại thân hình đầy đặn và tròn trịa của Lục Nhan, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của bà ấy, rồi trong cơn giãy dụa, tôi cưỡng ép thò đầu lưỡi vào miệng, hung hăng trêu chọc, nếm lấy cái lưỡi hồng hồng của bà ấy.
Đồng thời, hai tay tôi ôm chặt lấy cặp mông xinh xắn của bà ta, eo vồ vập ưỡn lên, va chạm xuyên qua lớp quần áo khiến bà ta không khỏi rên rỉ.
Sau vài phút bị trêu chọc, Lục Nhan thở hồng hộc, khuôn mặt bà hiện rõ màu đỏ.
Bà ấy đẩy tôi sang một bên, lẩm bẩm trách mắng: “Tiểu Nham và Bích Phượng đang ở đây, cậu đang làm gì vậy!”
“Làm bà bà cũng không cho, tôi còn có thể làm gì khác.”
Trong lúc nói chuyện, tôi lấy hộp quà cuối cùng trên người ra, mở ra.
Đó là một đôi bông tai bằng bạch kim và kim cương của thương hiệu Ý Orantini, có giá hơn chín mươi triệu đồng. Tất nhiên, số tiền ít ỏi này rõ ràng không là gì trong mắt Lục Nhan, nhưng tôi nhìn vào nó nhiều hơn vì độ sáng và sạch của bạch kim, cùng độ sáng của viên kim cương trên đó.
“Tôi nghĩ nó rất phù hợp với bà, tuy giá trị không cao nhưng nó rất có thể tôn lên khí chất nữ tính cao quý, tao nhã nhưng cũng rất đẹp của bà, cho nên tôi hy vọng nó may mắn có thể tô điểm cuộc sống của bà, làm cho cuộc sống của bà đầy màu sắc, có được sự hài lòng hạnh phúc vì có nó.”
Tôi biết rõ Lục Nhan muốn gì, nên tôi cũng biết bà ấy sẽ thích đôi bông tai này, tôi thậm chí còn hiểu rõ hơn là bà ấy nhất định có thể hiểu ý tôi.
Cho nên bà không nói gì, chỉ cầm hộp quà trên tay nhẹ nhàng đóng lại, nhưng bà giữ chặt…
Bữa trưa được tổ chức trong nhà ăn, mọi người nói chuyện cười đùa rất sôi nổi, thậm chí Lục Tiểu Nham còn chủ động mở một chai rượu vang đỏ.
Trong không khí hòa thuận vui vẻ, uống rượu say sưa, hai chị em lại ‘không say không về’, nên từ rượu đỏ lại trở thành rượu trắng, tiếp tục bốn mùa phát tài, tam dương khai thái, hảo sự thành song, toàn tâm toàn ý.
Cuối cùng, hai chị em say xỉn đi vào phòng ngủ, kề vai sát cánh, làm sao giống chị em cùng cha khác mẹ được, cứ như là anh em chí cốt, thậm chí ngủ trên giường lớn cũng không thể tách ra được.
Lục Nhan bất đắc dĩ đóng cửa phòng ngủ.
“Đây là một chuyện tốt, ít nhất Vũ Bích Phượng cũng thật tâm nhận Tiểu Nham làm em gái mình, không có bất kỳ ý nghĩ ác ý nào. Cho nên bà có thể yên tâm, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, Vũ Bích Phượng sẽ không đối xử tệ với Tiểu Nham.”
Lục Nhan nhẹ nhàng gật đầu: “Trước đây tôi đã luôn muốn nhắm đến Bích Phượng, đúng là tôi đã lo lắng quá nhiều, may mà chuyện đó đã dừng lại, nếu không tôi sẽ càng hối hận hơn.”
Bởi vì uống rượu, khuôn mặt quyến rũ mê người của Lục Nhan hiện lên một chút hồng hào, trắng đỏ khiến bà trông càng thêm quyến rũ, động lòng người.
Đặc biệt là với bộ pháp thướt tha của bà, thân hình đầy đặn vừa phải quyến rũ kia khiến đầu óc tôi khuấy động, hoả khí bốc lên, nhiệt huyết tuôn xối xả.
Sau khi cùng bà ấy dọn bàn ăn, bà ấy định rời khỏi bếp, thì bị tôi ép vào góc.
Đôi môi hồng, chiếc lưỡi thơm tho, chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh gợi cảm, bờ vai trơn như ngọc của bà ấy đều lưu lại nụ hôn sâu nồng nàn của tôi, khiến bà ấy thở nặng nhọc, đôi mắt đẹp của bà ấy đầy mê huyễn.
“Lục Nhan, tôi muốn bà, tôi nhớ cơ thể của bà, tôi muốn phóng túng phát tiết, thưởng thức cơ thể quyến rũ của bà…”
Tôi đang cố hết sức để trêu chọc bà ấy, nhưng bà ấy cũng đang dùng hết sức để chống trả.
“Trần Cẩn Phong, Tiểu Nham đang ở nhà, chúng ta đừng làm như vậy, không tốt đâu.”
Cưỡng ép tách ra cơ thể xinh đẹp của bà, sau đó luồn tay vào trong quần áo, vuốt ve thật sâu bộ ngực săn chắc đầy đặn qua lớp áo lót mịn màng, hoặc xoa, hoặc lắc, khiến bà không thể không cất tiếng rên rỉ, cơ thể mỏng manh càng thêm run rẩy.
Suốt một lúc lâu, trong khi hôn lên dái tai mềm mại của bà ấy, tôi cởi cúc quần của bà ấy, cho tay vào đó.
Phần ren bên trong mịn màng như truyền đến hơi ấm thuộc về làn da bên trong, sự đụng chạm từ cơ thể mỏng manh của bà ấy khiến tôi vô cùng mê đắm. Tôi chỉ muốn đi sâu hơn vào đó, khám phá để trải nghiệm sự uyển chuyển và kỳ diệu từ cơ thể xinh đẹp của bà ấy.
Ngay sau đó, trong tiếng rên rỉ, bà ấy dùng bàn tay ngọc ngà của mình cầm tay tôi qua lớp quần, ấn vào bụng bà ấy.
“Trần Cẩn Phong, thật sự đừng vào nữa. Vũ Cát Minh không biết khi nào sẽ quay về, nếu bị phát hiện thì chúng ta sẽ xong đời, cậu dù không nghĩ cho tôi hay bản thân, cậu cũng hãy nghĩ cho Tiểu Nham được chứ?”
Lời nói của Lục Nhan đã thành công thuyết phục tôi.
Cho nên tôi đã thu tay lại, nhưng trước khi thu tay lại, tôi đã thuận thế dành cho bà ấy một cái chạm mạnh vào vùng nhạy cảm nhất của bà ấy, khiến bà nghẹn ngào rên rỉ, mà tiếng đó như một nàng tiên từ trên trời rơi xuống, ngây ngất mà say sưa, khiến tôi không thể kiềm chế được bản thân mình, gần như không thể không cởi quần của bà ấy…
Sau một nụ hôn say đắm nữa, tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi biệt thự của nhà họ Vũ.
“Sao cậu không ngồi một lúc nữa, hoặc trò chuyện cũng được mà.”
Khi Lục Nhan tiễn tôi ra ngoài sân, bà ấy thì thầm với tôi.
Tôi liếc nhìn bà ấy, giữ một nụ cười tử tế trên khuôn mặt mình: “Dì Lục, tôi e là tôi sẽ nhịn không nổi mà lột quần áo của bà, ấn bà xuống ghế sofa để thỏa mãn những ham muốn sâu sắc nhất trong cơ thể mềm mại của bà, thỏa mãn cả thèm muốn của tôi đối với cơ thể bà.”
Nói xong, tôi khẽ gật đầu rồi lái xe đi.
Tôi tin rằng qua camera ở góc sân, Vũ Cát Minh sẽ thấy được màn trình diễn đáng nể của tôi khi ông ta trở về.
Nửa tiếng sau khi rời biệt thự nhà họ Vũ, tôi nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn SMS đến từ Lục Nhan, bà ấy hỏi tôi đang ở đâu.
Cho nên tôi suy nghĩ, bèn cho bà ấy địa chỉ nhà thuê của Lưu Thông.
Sau nửa tiếng nữa, trong nhà của Lưu Thông, tôi gặp Lục Nhan đang thiếu kiên nhẫn…