CHƯƠNG 22: TRẦN CẨN PHONG LÀ ĐỒ KHỐN KIẾP
CHƯƠNG 22: TRẦN CẨN PHONG LÀ ĐỒ KHỐN KIẾP
Sự thật chứng minh tôi nghĩ nhiều rồi, Bích Phượng chỉ muốn tôi ăn cơm cùng cô ấy.
Tuy yêu cầu này rõ ràng không hấp dẫn bằng yêu cầu mà tôi đã hiểu nhầm, nhưng tôi vẫn đồng ý.
Bích Phượng hỏi tôi: “Cậu có biết nấu cơm không?”
Tôi nói: “Nếu rang thì không có vấn đề, ít nhất thì sẽ không khiến cô ăn vào đau bụng.”
Bích Phượng cười duyên dáng, sau đó lái xe đi thẳng tới siêu thị, vừa mua vỏ há cảo vừa mua rau, mua thịt, bảo rằng tối nay cô muốn ăn há cảo, muốn tôi gói há cảo cho cô ăn.
Đối với một kẻ đến từ nông thôn như tôi thì chuyện này chẳng có khó khăn gì hết.
Về đến nơi ở rộng rãi hào nhoáng của Bích Phượng, tôi đi thẳng tới nhà bếp.
Đương Nhiên, Bích Phượng vào bếp đơn giản chỉ là xắn ống tay gây rối, người thực sự làm chỉ có mình tôi.
Dù sao cô gói há cảo khiến cho nó nhìn trông rất tủi thân.
“Há cảo cho hai người đủ rồi, có thể đổ nước đun rồi.”
Tôi muốn nghỉ tay nhưng Bích Phượng ngăn lại, cứ muốn tôi làm thêm phần cho một người nữa, tôi hỏi cô còn có ai, nhưng cô lại không nói.
Không nói tôi cũng rất nhanh đã biết, bởi cửa phòng được mở ra, phòng khách truyền tới tiếng lanh lảnh của con gái: “Chị, em về rồi!”
Giọng nói ấy rất trong, như tiếng hót chim vàng anh du dương vậy, nhưng khiến tôi cảm thấy có chút quen tai, khiến tôi không đợi Bích Phượng giới thiệu mà bước ra khỏi phòng bếp.
Khi tôi thấy khuôn mặt bé nhỏ tinh tế của Lục Tiểu Nham, tôi có chút hoang mang.
Bích Phượng và Lục Tiểu Nham là chị em?!
Quay đầu nhìn Bích Phượng, tuy cô và Lục Tiểu Nham đều rất đẹp, như khuôn mặt hai người chẳng giống nhau chút nào. Nếu muốn nói hai người có điểm nào giống nhau, chỉ tôi chỉ có thể nói bộ phận nào đó đáng tự hào của các cô ấy rất đầy đặn.
Khi tôi nhìn Lục Tiểu Nham thì cô ấy cũng nhìn thấy tôi, sau đó chúng tôi trợn tròn mắt, kinh ngạc thẫn thờ.
Bích Phượng ở một bên nhìn tôi rồi quay ra nhìn Lục Tiểu Nham bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Tôi gật đầu: “Ừ, bạn học trường lái xe, hơn nữa lại còn cùng một xe.”
Lục Tiểu Nham mỉm cười: “Khéo thật, không ngờ anh lại là bạn của chị tôi.”
Ừ, đúng là không thể ngờ, điều này tôi có nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới.
Tán gẫu mấy câu, tôi mượn cớ trong bếp còn đang đun há cảo để trốn hai chị em bọn họ.
Một lúc sau, Bích Phượng đi vào bếp.
Tôi nói ra nghi vấn trong lòng mình: “Chị họ Vũ, cô ấy học Lục, nhìn cũng không giống nhau, chị em họ à?”
Bích Phượng lắc đầu phủ nhận, sau đó trả lời: “Em ruột khác cha khác mẹ!”
Câu trả lời ấy mẫu mực chết đi được, tôi lớn từng này rồi mà chưa từng nghe qua còn có chị em khác cha khác mẹ!
Nhưng sau đó Bích Phượng giải thích cho tôi, cô ấy nói mẹ cô ấy mất sớm, Lục Tiểu Nham là mẹ kế dẫn tới, không có quan hệ huyết thống gì với Bích Phượng, nhưng hai người từ nhỏ tình cảm rất tốt, nên tuy không phải chị em ruột nhưng còn thân hơn cả chị em ruột.
Thật hiếm có, hiếm khi hai người khác cha khác mẹ có quan hệ tốt như vậy, không như kẻ thù ta đánh ngươi giết cẩu huyết bình thường.
Há cảo nấu xong được vớt ra đĩa, sau đó bưng lên bàn ăn.
Bích Phượng ngồi cạnh tôi, Lục Tiểu Nham ngồi đối diện, trước mặt mỗi người là đĩa há cảo, cười cười nói nói, không khí vô cùng hào hợp.
Bích Phượng khen nhân há cảo tôi làm ngon, Lục Tiểu Nham cũng phụ họa khen theo, tôi ngại ngùng cúi đầu để hai vị mỹ nữ tung hô, sao tôi chịu được cơ chứ.
Đương nhiên, trên thực tế lúc này tôi thật sự ngại ngùng, tay trái tôi ở gầm bàn đang vuốt ve cái chân ở dưới lớp quần thùng thình của Bích Phượng, sau đó chân phải đã cởi giầy đang trêu chọc cái chân của Lục Tiểu Nham ngồi đối diện.
Không thể không nói, nếu như ngồi im lặng xem phim thì có thể học được rất nhiều thứ, điều này vào lúc này cơ thể hơi nghiêng như rắn nước của Bích Phượng là minh chứng rõ ràng nhất.
Cô nhân lúc nghịch mấy lọn tóc, dùng tay bưng mặt thầm trách móc tôi, tỏ ra sự chống đối mạnh mẽ, nhưng bị tôi ngó lơ.
Đôi chân thon thả vô cùng đàn hồi, còn lâu tôi mới nỡ thả tay!
Mà Lục Tiểu Nham ngồi đối diện đang bức bối ăn, dường như bởi há cảo nóng khiến mặt cô ấy đỏ bừng, nhưng tôi biết không phải, bởi tôi đã cởi bỏ giày của cô, dùng ngón chân cọ vào lòng bàn chân quyến rũ của cô ấy, cô ấy muốn trốn cũng không là được.
Một bữa ăn trên bàn không khí hòa hợp, dưới gầm bàn mưa gió vần vũ, thật mê hoặc.
Sau khi ăn tối xong, dọn dẹp nhanh gọn thì Bích Phượng mời tôi ra ngoài đi dạo.
Đi trên con phố lớn, cô khen cẳng tay của tôi tưởng như cô là người tình nhỏ bé của tôi..
Trên đường, chúng tôi gặp được một cặp vợ chồng tóc bạc phơ khoảng hơn 70 tuổi, hai người vẫn nắm tay nhau, vô cùng ấm áp ngọt ngào, không có chút mập mờ giả tạo gì hết, khiến người ta ngưỡng mộ. Vọng theo bóng lưng xa dần của họ, Bích Phượng thất thần lẩm bẩm: “Không biết người đàn ông sau này của tôi có đi cùng tôi tới tận lúc ấy không.”
Tôi hắt xì một cái, không nói gì.
Bích Phượng có chút dỗi hờn: “Tại sao cậu không trả lời tôi?!”
“Tôi trả lời câu ấy hơi thừa mà, tôi chắc chắn không bước được vào nhà chị, cũng không lọt được vào mắt chị, thế tôi còn trả lời cái gì?”
Biểu cảm Bích Phượng lúc này mới quay về vẻ lãng mạn khi trước: “Hóa ra cậu lo lắng mấy việc này à, thế thì không chắc đâu.”
Tôi chỉ cười nhưng không nói gì nữa.
Khi đi qua một khách sạn thì thấy màn hình LED quảng cáo trước cửa, rằng hôm nay phòng trả theo giờ có khuyến mãi, là một giường lớn, ba tiếng chỉ có 195.000.
Tôi huých vai vào vai Bích Phượng: “Thân làm một người kinh doanh, nếu như rẻ thì cô có kiếm không?”
Bích Phượng không hiểu: “Đương nhiên là kiếm, anh nói tôi làm người làm ăn thì làm gì có ai thấy rẻ mà không kiếm chứ?”
Sau đó, tôi kéo Bích Phượng đi vào phía bên của khách sạn. Bích Phượng vội vàng vùng vẫy thoát thân, hỏi tôi muốn làm gì.
Tôi chỉ vào màn hình LED quảng cáo: “Chúng ta kiếm hời đi, hôm nay phòng trả theo giờ rẻ này!”
Bích Phượng bị tức chết rồi, nắm tay đấm bùm bụp vào tôi, đấm đến nỗi tôi không chịu được nữa. Vết cắt sau lưng không chịu được nắm đấm mạnh mẽ này của cô, nhưng cô lại không có ý dừng tay.
Thế là tôi ôm luôn cô vào lòng, mạnh mẽ dùng miệng hôn cô, cảm nhận đôi môi đỏ nóng rực ấy.
Cùng lúc ấy, hai đôi tay tôi cũng không ngừng du ngoạn trên người cô, khiến cô trong phút chốc thở không ra hơi, mặt mày đỏ bừng.
“Bốp!”
Một cái tát vang trời trên mặt tôi.
Bích Phượng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay tôi mạnh mẽ tắt cho tôi một cái: “Trần Cẩn Phong, cậu đừng quên thân phận của mình!!!”
Tôi không biết Bích Phượng muốn mượn cái tát này nhắc nhở bản thân cô, hay muốn nhắc nhở tôi, nhưng tôi không nói gì.
Cứ thế quay đầu rời đi, Bích Phượng đại tiểu thư? Kinh quá nhỉ?
Lúc tôi rời khỏi đó khoảng mười mấy mét, giọng nói tức giận của Bích Phượng truyền từ đằng sau đến: “Trần Cẩn Phong, cậu là đồ khốn nạn!!!”
Xì, người nói tôi khốn nạn đày ra, xếp hàng còn phải xếp số hàng chục, còn thiếu cô sao?