Đêm Ấy Tôi Rơi Vào

Chương 188: Chap-189




CHƯƠNG 189: LẠI BỊ BÁM DÍNH RỒI

CHƯƠNG 189: LẠI BỊ BÁM DÍNH RỒI

Tôi đã từng gặp đủ các dạng người, vô lại, lớn tuổi, nhỏ tuổi, to gan, nhát gan...những tôi chưa từng gặp loại vô lại có văn hóa có giáo dục như Hàn Lộ Trinh, chị ta quả thực là lưu manh mà!

Mặc cho tôi dùng mọi cách để từ chối, nhưng chị ta lại không thể, thế nào cũng gào thét muốn cùng tôi, hoặc nói thuê tôi làm bố đứa bé, sau đó sẽ tự mình đến bệnh viện phẫu thuật bỏ đứa bé.

Tất nhiên tôi có thể không đi đến bệnh viện, lựa chọn thứ hai là làm chuyện điên khùng với chị ta, đến khi đứa bé bị sẩy...

Cuối cùng, lúc chị ta nhào tôi lên sô pha, chuẩn bị cởi quần áo, tôi liền đầu hàng.

Lúc này tôi mới ngừng cởi cúc thứ hai rồi đóng nó lại.

''Nhưng chị Lộ Trinh, chuyện này tôi thực sự không làm được, tôi...''

Tôi còn chưa nói xong, Hàn Lộ Trinh trực tiếp xé chiếc áo trong ra, cúc áo văng khắp nơi.

Qủa đúng như tôi đoán trước, chị ta đúng là tiết kiệm vải cho đất được, không có áo lót mà chỉ có một chiếc áo lót nhỏ của mấy cô gái, có thể nhìn rõ được hai gò đầy đặn nổi lên.

''Đừng, tôi đồng ý, mai đi cùng chị, ai đổi ý là Husky

Đến Husky cũng nói ra rồi, lúc này tôi mới khó khăn khuyên Hàn Lộ Trinh dừng động tác lại được.

Chuyện buôn bán đêm nay đúng là con m* nó nghiệp chướng mà...

Sau khi đồng ý với Hàn Lộ Trinh, cô ta lại mặc quần áo, thấy áo trong của chị ta thế nào cũng không ra hồn, tôi liền cởi áo sơ mi ra khoác lên người chị ta.

Chị ta cũng không khách sáo, liền cởi áo dệt kim bên ngoài và áo trong ra, mặc áo sơ mi của tôi lên. Không khách sáo hơn chính là còn móc một điếu thuốc từ trong túi áo túi ra châm lên.

Thấy dáng vẻ quen thuộc của chị ta, rõ ràng là một dân hút thuốc lâu năm, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy chị ta hút.

Dường như chị ta cũng nhìn ra được sự hiếu kỳ của tôi: ''Dân hút thuốc, trước mặt cậu tôi giả vờ thục nữ thôi.''

Tôi cũng tự mình châm, cũng chẳng quan tâm: ''Vậy sao giờ không giả vờ nữa rồi.''

''Cũng là bố của đứa bé rồi, giả vờ cái gì nữa? Đúng rồi, đêm nay đến chỗ cậu, nếu cậu không có chỗ thì chúng ta thuê phòng, tiền phòng tôi ra.''

Bị bám dính rồi, bị bám dính hoàn toàn rồi...

Thực ra tôi cũng muốn thuê phòng với chị ta, dù sao tôi quả thực không có một chỗ ở chính thức, nhưng vừa nghĩ đến nghề nghiệp của chồng chị ta, tôi thấy hay là cũng thôi đi, tuy có thể không thuê phòng trong khu vực chồng chị ta quản lý nhưng dù sao cũng là vợ của trưởng phân khu, nữa đến kiểm tra, hơn nữa đối phương còn quen, vậy chuyện vui của tôi liền lớn rồi.

Vì thế dưới hàng trăm cách từ chối, tôi nghĩ rồi gọi cho Lưu Thông.

''Uôi, sao thế, giờ này còn gọi điện cho tôi, muốn mời tôi ăn xiên uống bia à?''

Tôi không muốn nói chuyện vô dụng với ông ta, trực tiếp hỏi tiến độ của ông ta với Hoàng Dung thế nào rồi.

''Vẫn ổn, đêm nào cũng cày quốc nhưng có em bé không thì chưa biết, sao thế?''

Ông ta nói vậy là chỉ muốn khoe với tôi, khoe Lưu Thông ông ta vinh quang ôm được bang chủ mỹ nhân Hoàng Dung về, nhưng tôi thấy bang chủ Hoàng bị tôi dùng qua mấy lần thực sự chẳng có gì đáng vinh quang cả.

Nói thẳng với ông ta chuyện mượn phòng, ông ta không nhiều lời liền đồng ý ngay.

Vì thế, tôi với Hàn Lộ Trinh cùng nhau rời khỏi quán bar, sau đó lái xe thẳng đến phòng tắm Đế Vương.

''Xem ra, người nên cho cậu tiền boa không phải tôi mà cậu cho tôi mới phải. Xe của cậu ít nhất bằng ba chiếc xe của tôi. Mai tiền làm bố đứa bé, miễn nhé.''

Tôi cũng chẳng quan tâm đến khoản phí vài chục triệu của chị ta, chỉ là chị ta vừa nhắc đến chuyện đứa bé, trong lòng tôi thấy có chút rối rắm, một thai nhi khỏe mạnh, sau đó lại vì chữ ký của tôi mà phải...ai!

Sau khi tìm Lưu Thông lấy chìa khóa, tôi trực tiếp kéo Hàn Lộ Trinh đến chỗ ở của Lưu Thông.

Vẫn là dáng vẻ lão già trước kia, sau khi đánh đuổi tôi đi xong Lưu Thông cũng chẳng quay lại.

Sau khi mở cửa thông gió, dọn dẹp qua loa, Hàn Lộ Trinh bị tôi đưa đến phòng Lưu Thông, còn tôi ngủ ở phòng từng thuộc về mình.

Tất nhiên tôi sắp xếp như thế, nhưng Hàn Lộ Trinh lại không làm vậy, chị ta không làm theo sự sắp xếp của tôi.

Sau khi tôi cởi sạch quần áo chui vào chăn xong, chị ta đến cả cửa còn không gõ mà đi thẳng vào, sau đó dưới cái nhìn của tôi, cởi sạch từ áo ngoài đến quần lót, lập tức chui vào chăn của tôi.

Tôi nghiêng mắt nhìn chị ta, chị ta cũng nghiêng đầu nhìn tôi: ''Sao, tôi thích cởi trần ngủ, không được à? Tôi ngủ một mình trong phòng sợ, không được à? Nhiều chuyện vậy, mau ngủ đi!''

Nói xong, chị ta ôm tôi vào ngực, làm dáng vẻ ngủ.

Qủa thực không dám tưởng tượng giờ phút này tôi chẳng khác nào một cô gái nhỏ bị chị ta đùa giỡn, còn bị chị ta ôm trong ngực.

Vì thế tôi trực tiếp bỏ tay chị ta ra, ôm chị ta vào lòng, nhấc chân đặt lên cơ thể mềm mại của chị ta, không ngại mà đem chỗ nào đó tiếp xúc với bụng nhỏ của chị ta.

Chị ta nhìn tôi một cái, còn không đợi chị ta mở miệng, tôi trực tiếp đáp lại: ''To thế đấy, khỏe thế đấy, quyến rũ thế đấy, làm sao, chị quản được chắc? Ngủ đi!''

Cuối cùng Hàn Lộ Trinh cũng không mở miệng, sau đó chúng tôi ôm nhau dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau lúc tôi còn đang ngủ say liền bị tiếng bát đũa lách cách đánh thức.

Tôi mở mắt ra, Hàn Lộ Trinh đã không còn bên cạnh nữa, sau khi vào bếp với đôi mắt ngái ngủ và ngáp dài, Hàn Lộ Trinh đang làm bữa sáng.

''Mau rửa mặt, rửa mặt xong còn ăn cơm, sau đó cùng tôi đến bệnh viện. Còn nữa, đừng mong trốn được, chiếc khóa xe của cậu bị tôi lấy rồi.''

''Đêm qua đã nói rồi, ai đổi ý làm Husky.''

Khinh thường chị ta một câu, sau đó tôi đi vào nhà vệ sinh.

Lúc sửa soạn xong thì Hàn Lộ Trinh cũng làm xong bữa sáng, chẳng có gì lạ, là mì và trứng chần nước sôi, có điều hình như chị ta cũng chẳng có gì đáng trách, có thể tìm được đồ ăn ở đây đã là chẳng dễ dàng gì rồi.

Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi lấy chìa khóa từ chị ta sau đó kéo chị ta đến bệnh viện.

Trên đường tôi gọi điện thoại cho Tôn Kiều Kiều, nói qua tình hình cho cô ta, bảo Hàn Lộ Trinh là một người phụ nữ bị người ta bội tình bạc nghĩa, chồng bỏ đi với tiểu tam, giờ để lại cái thai cho chị ta, vô cùng gian khổ, vô cùng khó khắn.

Tôi vốn định nói Hàn Lộ Trinh thảm thương hơn chút, sau đó bảo cô ta tìm hộ một bác sĩ tốt để làm phẫu thuật, không ngờ nói đến mức cô ta khóc thút thít, nói thẳng là người phụ nữ đó mạng khổ quá...

''Cậu lại dụ dỗ khách hàng à?''

''Nghĩ gì thế, tôi dụ dỗ khách hàng bao giờ, chị là người duy nhất bị tôi dụ dỗ nhé. Cô ta là bạn trung học của tôi, tìm cô ta vì muốn tìm cho chị một bác sĩ tốt, tôi cũng nghe nói giờ không ít bác sĩ vớ vẩn, làm cho nữ sinh sau khi sẩy thai khó mang thai.''

Hàn Lộ Trinh không nói gì, mãi đến khi đến bãi đỗ xe của bệnh viện chị ta mới nói với tôi: ''Cảm ơn!''

''Đã là bố của đứa bé rồi, còn cảm ơn cái gì chứ?''

''Cũng đúng, người một nhà có gì mà cảm ơn.''

Chị ta cũng là không khách khí.

Dưới sự giúp đỡ của Tôn Kiều Kiều, rất nhanh đã tiến hành phẫu thuật, hơn nữa bác sĩ quả thực không tệ, thủ tục rất thuận lợi, sau khoảng nửa tiếng tôi liên dẫn Hàn Lộ Trinh rời khỏi bệnh viện.

''Phá thai non không cần kiêng nhưng vẫn phải an dưỡng một tuần, mong người nhà cô ấy mua cho cô ấy thêm nhiều thuốc bổ...''

Tôn Kiều Kiều dặn tôi rất nhiều, tôi đều nhớ hết, sau đó trên đường lái xe tôi chuyển lời lại cho Hàn Lộ Trinh.

''Nghe thấy chưa, đừng tùy tiện quên hết đấy...có phải chị ngủ rồi không, tôi đang nói chuyện với chị đấy!''

''Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, mau đưa tôi về đi, mấy ngày nay giao việc nấu cơm cho cậu.''

Tôi có chút mơ hồ, tôi không hiểu ý của chị ta. Hoặc nói ý trong lời nói của chị ta có chút dọa người, tôi không dám nghĩ, cũng không dám tin.

''Ý chị là gì?''

''Ừ, đúng, cậu hiểu ý tôi rồi đấy.''

Cái quái gì thế!

''Thì ra tôi đi phá thai với chị xong còn phải chăm sóc chị mấy ngày nữa?''

''Không thế thì sao, đến phá thai cùng không ai đi cũng, cậu mong là ai sẽ chăm sóc tôi?''

Lại bị bám dính nữa rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.