CHƯƠNG 187: MÊ HỒN MÀ SAY
CHƯƠNG 187: MÊ HỒN MÀ SAY
Trong phòng, trên giường lớn, Tôn Kiều Kiều không thể chờ đợi muốn cởi quần áo trên người mình ra.
Ngay lúc áo chiffon vừa bị cởi ra, lộ ra đường viền hoa màu vàng kim quấn quanh ngực, hai tay tôi ôm lấy eo cô ấy, sau đó ôm chặt cô ấy vào người.
Lúc này, tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở khẩn trương của cô ấy.
"Kiều Kiều, nói cho tôi biết có chuyện gì trước. Tôi hiểu cậu, cho nên tôi biết nhất định trong lòng cậu có chuyện."
Tôn Kiều Kiều không mở miệng, chỉ thâm tình nhìn vào tôi.
Lúc sau, trong đôi mắt linh động to tròn của cô ấy nổi nước lên.
Tôi không thích phụ nữ khóc, cho nên tôi trực tiếp hôn lên cái miệng khêu gợi nhỏ nhắn của cô ấy, thưởng thức đôi môi non mịn rồi trực tiếp đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cô ấy.
Mấy phút sau, Tôn Kiều Kiều bị tôi làm loạn hơi thở nặng lên, dần dần có phản ứng dục vọng.
Cho đến lúc này, tôi mới dừng lại, sau đó nhẹ nhàng vỗ vễ lưng ngọc của cô ấy.
"Kiều Kiều, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thả lỏng dưới sự vuốt vé của tôi, Tôn Kiều Kiều mới mở miệng
"Bệnh viện của chúng tôi xảy ra sự cố chữa bệnh rồi, cậu nghe qua chưa?"
Tôn Kiều Kiều làm việc ở bệnh viện nhân dân, mà hôm trước hay hôm qua gì đó, tôi còn nghe Jason nói, bệnh viện nhân dân bây giờ đang náo loạn, nhưng mà tôi không hứng thú chú ý đến, cho đến lúc này, tôi mới nhớ lại chuyện này.
"Sao thế, là cậu?!"
Tôi rất kinh ngạc.
Tôn Kiều Kiều lắc đầu cười khổ: “Không phải tôi, là Đới Lâm Minh..."
Cô ấy lập tức nói với tôi, sau khi xảy ra sự cố chữa bệnh kia, Đới Lâm Minh cả ngay ở nhà say rượu, lúc tỉnh lại thì ôm cần câu xuống sông câu cá, cả người trầm mê, cũng may không xảy ra chuyện say rượu đánh vợ.
"Vậy chuyện này có liên quan đến Đới Lâm Minh không, rồi chuyện này giải quyết thế nào?"
"Có chút quan hệ…với anh ấy, đối phương bị dị ứng thuốc, mà anh ấy kê đơn thuốc không nghĩ đến tình trạng mẫn cảm. Vốn dị ứng này không quá nghiêm trọng, nhưng người bệnh lại có biến chứng, nên là…Bây giờ đã không sao, chúng tôi bồi thường ít tiền, chuyện này đã xong, anh ấy cũng đã bị bệnh viện sa thải, cũng bị cơ quan thẩm quyền thu hồi và hủy tư cách hành nghề y."
Bồi thường rồi, chuyện cũng đã xong, lẽ ra thôi rồi, nhưng hôm nay Tôn Kiều Kiều rõ ràng đến tìm tôi có việc. Chẳng lẽ là muốn tôi giúp chồng cô ấy lấy lại tư cách? Tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Tôi không mở miệng, lẳng lặng nhìn Tôn Kiều Kiều.
Cô ấy biết tôi có ý gì, nên mới nói: "Tôi không muốn nhìn anh ấy tiếp tục trầm luân nữa, cho nên mới muốn nhờ cậu giúp đỡ chút, cậu quen nhiều bạn, tôi muốn nhờ cậu tìm cho anh ấy một công việc, không cần hành nghề y, việc khác cũng được.”
Đương nhiên không thể tiếp tục hành nghề y được, mặc dù tư cách hành nghề anh ta nắm trong tay, tôi cũng không thể sắp xếp một bác sĩ trị chết người lần nữa đi gây tai họa cho người khác được.
Nhẹ nhàng xoa xoa bộ ngực tương đối no đủ của Tôn Kiều Kiều: “Cậu đây là vì Đới Lâm Minh, mới chủ động dâng hiến cho tôi, đúng không?"
Tôn Kiều Kiều liên tục lắc đầu: “Không phải, tôi..."
Không cho cô ấy cơ hội giải thích nhiều, tôi trực tiếp lôi điện thoại ra, suy nghĩ một chút, gọi Địch Lệ Ba, hy vọng cô ấy có thể sắp xếp một công việc.
Địch Lệ Ba thoải mái đồng ý, rất nhanh gọi lại cho tôi, hiệu suất làm việc vô cùng cao.
"Vậy chừng nào cậu đến tìm tôi đây, hình như chúng ta cũng không thực sự làm qua, dù sao cậu cũng phải để tôi nếm thử hương vị của cậu chứ?"
Địch Lệ Ba trêu chọc tôi trong điện thoại.
Kỳ thật chuyện này là như vậy, các lão gia đang trêu chọc phụ nữ, muốn phát tiết ở trên người phụ nữ, phụ nữ cũng không hẳn không có ý như vậy. Nhưng khác nhau là, chúng ta chủ động trêu chọc, mà các cô ấy là bị động trêu chọc. Mà một khi các cô ấy buông thả, sẽ giống như Địch Lệ Ba bây giờ, không thể chờ được muốn trêu chọc.
"Hôm nào, gần đây có chút bận, hơn nữa còn có người bạn ở đây. ."
Địch Lệ Ba hiểu ý tôi, sau đó thoải mái cúp điện thoại.
Ném điện thoại lên giường, tôi nhìn Tôn Kiều Kiều không mảnh vải che thân.
"Công việc văn phòng bình thường, sau ba tháng quen thuộc, ba tháng sau nhảy lên làm chủ nhiệm, có thể tiến xa không thì phải xem bản lĩnh của anh ta, hơn nữa địa điểm công tác ở đây."
Nói xong, tôi liền lấy quần áo lên.
Lúc chuẩn bị mặc, Tôn Kiều Kiều một tay ôm lấy tôi, sau đó mạnh mẽ đẩy ngược lại về giường.
Cô ấy mạnh mẽ hôn tôi, còn cầm tay khẽ vuốt ve hòn ngọc nhỏ, xoa xoa, có chút gấp giống như là đất hạn lâu ngày gặp mưa rào.
"Kiều Kiều, chỉ cần là chuyện của cậu, mở miệng là được, không cần phải như vậy."
"Không phải như thế, không phải như thế..."
Trong tiếng thở gấp, Tôn Kiều Kiều không giải thích cụ thể, sau đó đột ngột ngồi lên.
Trong nháy mắt đó, có tiếng yêu kiều thỏa mãn phát ra từ lồng ngực.
Sau một lúc, ngồi lên người cô, cô ấy tự chủ nâng lên, phần no đủ trước ngực đối diện với tôi rung động.
Nửa tiếng sau, cô ấy nằm bên cạnh tôi, liên tục thở gấp, cái trán lộ ra mồ hôi.
Cô ấy hết sức rồi, chỉ sợ tôi còn chưa có cảm giác, cô ấy đã bỏ đi rồi.
"Trần Cẩn Phong, tôi thích làm chuyện này, từ sau lần đầu tiên làm với cậu, tôi thích làm loại chuyện này. Nhưng mà sau khi ở bên Đới Lâm Minh, tôi mới biết tôi chỉ thích làm chuyện này với cậu, anh ta không được, mỗi lần của anh ta chỉ có mấy phút, tôi vừa mới có cảm giác, anh ta đã xong."
"Cho nên tôi thật sự rất muốn cậu, tôi muốn làm chuyện này với cậu, tôi cũng cần làm loại chuyện này. Hôm nay chúng ta ở bên nhau, không liên quan gì đến anh ấy, chỉ đơn thuần là tôi nhớ cậu lắm..."
Tôn Kiều Kiều nói rất nhiều, hơn nữa ánh mắt bình thường, tôi tin cô ấy nói thật.
Vì vậy, tôi quyết định cho cô ấy một sự tốt đẹp lớn hơn.
Lật nơi non mềm của cô ấy lại trên giường, sau đó thân thể tôi bổ vào trước, hung hăng bổ giữa hai chân của cô ấy, trực tiếp kéo thành một chữ mã.
"Đau đau đau..."
Càng đau hơn còn ở phía sau, không chút dấu hiệu vuốt ve nào, tôi trực tiếp đưa người vào: “Phốc” một cái rồi hung hăng chui vào trong cơ thể non mềm của cô ấy...
Dưới tiết tấu cố ý khống chế, thời gian trọn vẹn qua hai tiếng, chiến đấu dưới tiếng cầu khẩn và thỏa mãn hỗn tạp của Tôn Kiều Kiều chấm dứt.
Nằm nghiêngtrên giường lớn, bàn tay nhỏ bé ôm lấy bên dưới, vẻ mặt đau đớn.
"Rất đau sao?"
Tôn Kiều Kiều gật gật đầu.
"Vậy sau này đừng muốn nữa."
Tôn Kiều Kiều liên tục lắc đầu: “Không, tôi tình nguyện chịu cái đau này, tôi thích cảm giác thỏa mãn này."
Nhẹ nhàng vuốt ve khu vực mềm mại của cô ấy, sau đó tôi hôn lấy cặp tròn no đủ kia, hai tay lại vuốt vuốt đôi chân thẳng tắp kia. Trong sự vuốt ve an ủi, Tôn Kiều Kiều lại lần nữa yêu kiều, mà tôi cũng ưỡn thẳng người, lại lần nữa thoải mái tung hoàng trong khu vực mềm mại của cô ấy…
Lúc buổi chiều chúng tôi rời khỏi nơi này đã là năm giờ chiều.
Chúng tôi ăn một chút trong khu phục vụ trên đường, Tôn Kiều Kiều gần như không dám bước đi, toàn bộ đều là tôi đỡ.
Bảy giờ tối chúng tôi trở lại thành phố đang ở, sau khi hôn sâu cô ấy, lúc cô ấy chuẩn bị xuống xe, tôi lại lần nữa kéo cô ấy vào ghế ngồi trong xe.
"Không được, Trần Cẩn Phong không được, Đới Lâm Minh hình như sắp về rồi, đừng để anh ấy phát hiện!"
Tôi đâu quan tâm ai trở về, bây giờ tôi rất hứng thú với thân hình kiều nộn này của cô ấy.
Vì vậy tôi trực tiếp cởi sạch quần của cô ấy, sau đó ôm ngồi trên đùi, hung hăng đâm vào nơi mềm mại non nớt của cô ấy.
Sự nũng nịu trong đau có sướng này, làm tôi mê hồn mà say...