CHƯƠNG 177: TẬN CÙNG PHONG LƯU
CHƯƠNG 177: TẬN CÙNG PHONG LƯU
Sau khi rời khỏi phân cục, Trương Ngọc Dung đưa Quý Xuân về khách sạn theo yêu cầu của cô ta.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cần phải sợ, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, cuộc đời rực rỡ màu sắc là vì vì những chuyện nằm ngoài quỹ đạo và dự tính của con người đấy. Lúc bạn của cô còn ở bên cạnh ba mẹ thì em đã dũng cảm đối mặt với cảnh sát rồi, đây cũng là chỗ đặc sắc của cuộc đờ cô đấy…”
Tôi lừa gạt Quý Xuân một hồi rồi mới nhìn cô ta đi vào trong khách sạn.
Sau khi tôi lên xe, Trương Ngọc Dung ngoái đầu lại nhìn tôi: “Càng lớn càng giỏi nói xạo.”
Tôi lắc đầu: “Nói xạo yêu tinh như em có được đâu, đạo hành vẫn còn quá nông, hơn nữa đã bị em chinh phục từ lâu rồi.”
Trương Ngọc Dung bật cười lanh lảnh như tiếng chuông, lại động lòng người giống như âm thanh tự nhiên vậy.
Tôi châm hai điếu thuốc, đưa một điếu cho cô ta, còn một điếu nhét vào trong miệng mình.
Sau khi hít sâu một hơi, tôi bèn hỏi cô ta: “Những nơi khác đã dọn sạch chưa?”
Trương Ngọc Dung lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa, tôi hiểu ý cậu, bây giờ không thể xác định được có phải là Bàng Bát Nhất đang giở trò quỷ hay không, hơn nữa người báo cáo cũng rất thông minh, nếu như nói ở nơi này có bán dâm, thế thì chưa đợi cảnh sát đến điều tra, những người có vấn đề trong đó đã tản đi hết rồi.”
“Người tố cáo thông minh ở chỗ hắn ta biết chuyện này, bởi thế mới nói dối rằng có đám đông tụ tập lại hút chích. Những vụ án liên quan đến ma túy đều lá án lớn, dù có là ai cũng sẽ không thể che giấu, bởi thế chắc chắc cảnh sát sẽ im lặng như thóc để nhanh chóng điều tra, rồi phát hiện ra không liên quan gì đến ma túy mà là mại dâm.
“Thế nhưng bọn họ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được, thế là người tố cáo đã đạt được mục đích của hắn ta rồi,
Trương Ngọc Dung hít sâu một hơi, rồi hạ cửa sổ xe xuống, để cho gió cuốn hơi thuốc đi.
“Bây giờ điều không thể xác định được là người tố cáo là ai, bởi thế cũng không thể cũng không thể biết được hắn ta và ông chủ quán bar Ma Tính có thù oán gì. Nhưng điều có thể khẳng định là hắn ta không muốn để cho quán bar Ma Tính được yên.”
Tôi gật đầu: “Xem xem Ma Tính có còn bị tố cáo tiếp không là biết ngay.”
Trương Ngọc Dung ừm một tiếng: “Em đã tìm người để hỏi han về kẻ tố cáo rồi, tố cáo bằng điện thoại công cộng nên không tìm ra. Bởi thế anh nói đúng đó, chỉ có thể đợi xem Ma Tính ra sao thôi.”
“Theo như quy định của pháp luật, không phải nên bảo mật danh tính của người tố cáo sao?”
Tôi cười cười hỏi Trương Ngọc Dung, rồi Trương Ngọc Dung cũng bật cười, nhưng lại không nói gì.
Không nói gì có nghĩa là sự thật đã rõ ràng rồi. Pháp luật còn yêu cầu quan không được nhận hối lộ đấy…
Trong suốt dọc đường, tôi và Trương Ngọc Dung hàn huyên nói về rất nhiều chuyện, từ đó cũng biết được rằng sở dĩ cô ta đến đây là vì ông chủ của Ma Tính gọi điện cho cô ta, chuyện này hoàn toàn giống với suy đoán của tôi.
Chỉ cần ông chủ không phải là đồ ngu ngốc, thế thì chắc chắn ông ta sẽ nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Trương Ngọc Dung hay không, rồi nhanh chóng liên hệ với cô ta.
Sau khi trở về nhà, Trương Ngọc Dung rót hai ly nước rồi đưa cho tôi một ly.
“Nói đi!”
Tất nhiên là tôi biết cô ta muốn tôi nói gì, chắc chắn là Trương Thúy Hoa trong thôn chúng tôi.
“Chỉ là khách hàng mà thôi, trước kia đã từng gặp cô ta trong phòng riêng, nhưng manh mối là cô ta đã mang thai rồi, cô ta muốn bỏ đứa trẻ thông qua tôi. Bởi thế, anh vẫn tương đối để tâm đến người phụ nữ này, nhưng cô ta chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Trương Ngọc Dung vắt chéo hai chân, rồi dựa vào trên ghế sô pha, đôi mắt xinh đẹp của cô ta khép lại.
“Phu nhân cục trưởng muốn mượn việc làm với anh để phá thai, thú vị, người phụ nữ đó có có tâm sự.”
“Anh thích cô ta có tâm sự, anh càng thích người ở thân phận như cô ta mà còn có tâm sự, một cô gái không có tâm sự giống như quả trứng gà chưa nứt vỏ vậy, rắn chắc quá.”
Trương Ngọc Dung khép mắt lại rồi nở nụ cười duyên dáng: “Thế anh là ruồi nhặng à?”
“Ừ, là ruồi nhặng chuyên nhắm đến khẽ hở của em.”
Sau khi nói dứt lời, tôi bèn xịch lại gần cô ta, tháo phăng đôi giày của cô ta đi, rồi mới đặt đôi chân nhỏ nhắn nằm trong chiếc với trắng tinh của cô ta lên đùi mình để chơi đùa.
Đôi chân ấy tinh tế và trắng ngần, đủ để tạo ra đường cong hoàn hảo, da thịt nhẵn thín, rất có tính đàn hồi.
“Vợ ơi, anh còn nhớ lần đầu tiên giúp em cũng dùng đôi bàn chân nhỏ nhắn này, nhưng sao tôi cứ thấy không thích đủ đấy nhỉ?”
Trương Ngọc Dung nghiêng đầu nhìn tôi: “Anh chỉ thích bàn chân của em thôi à?”
“Còn có chân, mông, eo, ngực, cổ cùng với tóc và dung nhan của em nữa, đương nhiên có cả đôi bàn tay linh hoạt và cánh tay mềm mịn của em. Anh thích mỗi một vị trí, một tấc trên người vợ.”
Trương Ngọc Dung nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên mơ màng ngập tràn dục vọng: “Lần nào ở chung với anh thì anh cũng dùng những lời lẽ mật ngọt để lừa phỉnh em, chọc cho tôi vui, nhưng sao tôi vẫn không nghe thấy đủ nhỉ?”
“Bởi vì những lời anh nói đều là sự thật…”
Tôi không cho cô ta cơ hội lên tiếng mà nhẹ nhàng nâng má cô ta lên, rồi kề đầu lại gần, hôn cô ta thật khẽ thật khẽ.
Từ nụ hôn phớt cho đến lúc trở nên nồng nàn, thưởng thức cánh môi mềm mại rồi dò thám chiếc lưỡi ngát hương.
Sau khi hôn nồng nàn một lúc, tôi dần dần cởi quần áo của cô ấy, để lộ ra chiếc áo ngực kiểu cung đình, chiếc áo ngực ấy nằm trên người cô ta, khiến cho cô ta có vẻ trang trọng và tao nhã hệt như nữ quý tộc vậy, khiến cho nơi căng đầy ấy cũng mang vẻ đẹp cao quý.
Còn vẻ cao quý có thể khiến cho người khác sợ hãi mà rút lui, hoặc là khiến cho người khác nảy sinh ra dục vọng chinh phục. Còn bây giờ, đối với tôi, rõ ràng chính là như thế.
Tôi kề đầu lên trước, giữa lúc liếm muốt, tôi dùng răng cởi chiếc áo ngực của cô ta xuống, để lộ ra nơi căng đầy tịch mịch nhưng đầy kiêu ngạo kia.
“Vợ ơi, nếu như có đánh giá tiêu chuẩn thì chắc chắn em sẽ là kiểu mẫu rồi, kích cỡ vừa phải, không bị nghiêng hay trễ, hơn nữa cũng rất có độ đàn hồi, căng đầy nhưng không biến dạng, điều tuyệt vời hơn nữa là hai nụ trắng trẻo ở trên đầu…
Chữ “nụ” vẫn còn chưa nói xong, Trương Ngọc Dung vừa rên rỉ vừa nhấn đầu tôi xuống.
“Tôi đã là vợ tương lai của cậu rồi mà cậu lại còn lắm lời quyến rũ tôi như thế nữa, cậu muốn tôi khó chịu chết mất sau, mau giúp tôi đi chứ!”
Ha ha, hơi lúng túng, càng thấy hơi bí bức, bởi vì cô ta đè chặt quá, đến khẽ hở để hít thở mà cũng không chừa lại cho tôi.
Sau khi hôn nhau nồng nhiệt một hồi, tôi lại cởi chiếc quần lót của cô ta xuống, để lộ ra cặp chân dài trắng trẻo.
Đôi chân dài trắng trẻo ấy mềm mịn vô cùng, mặc dù không phải là lần đầu thưởng thức, nhưng lần nào gặp mặt cũng có thể khơi lên ngọn lửa dục vọng trong lòng tôi.
“Vợ ơi, thương lượng với em chuyện này nhé?”
Trương Ngọc Dung giữ chặt tay tôi, kéo tôi ập lên người cô ta.
“Giúp tôi giải quyết cái đã, chỉ cần khiến tôi thoải mái thì đêm nay chồng có muốn tôi, tôi cũng sẽ không từ chối cậu đâu!”
Cô gái này hư thật, rõ ràng biết tôi đã tự kiềm chế chính mình mà vẫn còn cố ý lấy chuyện này ra để chọc tức tôi, bỡn cợt tôi.
Thế là tôi bèn mở hai tay cô ta ra, rồi nâng cặp mông quyến rũ của cô ta lên, vùi đầu vào giữa nơi ấy.
Không có trêu đùa, cũng không làm tổn thương ai.
Có tổn thương, thế thì Trương Ngọc Dung sẽ vặn qua vẹo lại trên ghế sô pha như con cá chạch, trong đầu chỉ còn sót lại những tiếng rên rỉ chất chứa khát khao dục vọng.
“Chồng ơi, giúp em với, em chịu không nổi nữa rồi…”
Trước giờ tôi chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu của cô gái đẹp nào, kể cả người phụ nữ trong nhà mình, chỉ cần yêu cầu thì tôi sẽ đồng ý ngay.
Thế là, tôi bèn cởi chiếc quần lót in hình bươm bướm quyến rũ ấy xuống, rồi vươn tay vào trong…
Hơn một tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc cơ thể yêu kiều của Trương Ngọc Dung nằm nhoài trên ghế sô pha, ngoại trừ đôi lúc co giật và những tiếng rên rỉ, cô ta không còn cử động nào khác.
Sau khi giúp cô ta giải quyết xong, tất nhiên giây tiếp theo là đến lượt tôi rồi.
Đôi chân quyến rũ dính đầy chất lỏng đó đã trở thành mục tiêu chơi đùa của tôi.
Đêm ấy, mặc dù không làm tình nhưng lại phong lưu vô hạn...