Đêm Ấy Tôi Rơi Vào

Chương 173: Chap-174




CHƯƠNG 174: CHUYỆN NÀY CÓ NGHĨA LÀ GÌ

CHƯƠNG 174: CHUYỆN NÀY CÓ NGHĨA LÀ GÌ

Đêm nay vô cùng sảng khoái.

Lục Tiểu Nham trong sáng mềm mại, Vũ Bích Phượng quyến rũ gợi cảm, cả hai được tôi thưởng thức đến cực hạn.

Ngoại trừ sảng khoái thì tôi không biết còn có thể dùng từ gì để miêu tả một đêm kích thích thỏa mãn như thế.

Khi ánh sáng ban mai chiếu vào cửa sổ, tôi tỉnh lại từ trong mộng đẹp, nhìn bên trái là Lục Tiểu Nham, nhìn bên phải Vũ Bích Phượng vểnh hướng về phía tôi, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.

Lúc này tư thế của Vũ Bích Phượng rất mập mờ, chỉ cần tôi nhẹ nhàng đẩy về phía trước thì có thể chiếm hữu cơ thể mềm mại quyến rũ của cô ta một lần nữa, nhưng tôi quyết định không làm như vậy, bởi vì tối hôm qua cô ta quá mệt mỏi rồi. Chính cô ta nói rất thoải mái, nhưng còn mệt mỏi hơn việc liên tục tăng ca ba ngày.

Cô ta là người phụ nữ của tôi nên tôi quan tâm cô ta, tôi hiểu cô ta, tôi quý trọng cô ta.

Nhưng tôi thật sự không nhịn được nữa, cho nên tôi lập tức quyết định trước khi thay đổi suy nghĩ.

Tôi ưỡn thắt lưng một cái——

“A ~!”

Giọng nói rất dịu dàng cũng rất mê người, làm cho xương cốt của người ta rã rời, nhưng lại không có sự kinh ngạc.

Cô ta rõ ràng không ngủ, cố ý làm tư thế mập mờ kia.

“Khó trách tôi đã giải quyết cả đêm nhưng buổi sáng vẫn còn lửa nóng lớn như thế, nói đi, vừa rồi lúc tôi ngủ, có phải chị lén chạm vào tôi đúng không.”

Tôi ghé bên tai Vũ Bích Phượng nhẹ giọng hỏi, Vũ Bích Phượng nhếch miệng nhỏ, trên mặt là nụ cười ngọt ngào...

Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc Vũ Bích Phượng không chịu nổi, nhân lúc tôi đổi tư thế thì bỏ chạy, lần trước nổi lửa nấu cơm, lần này là cố ý, hơn nữa lần này tôi tin cô ta thật sự không chịu nổi, cô ta lảo đảo chạy trốn vào phòng tắm.

“Tiểu Nham, cháy rồi!!!”

Không thể không nói Vũ Bích Phượng thật sự rất xấu xa, trên đường cô ta chạy trốn thì gọi Lục Tiểu Nham bên cạnh mình.

Lục Tiểu Nham ngơ ngác bị đánh thức, trần truồng muốn chạy, sau đó tôi đè cô ta xuống giường.

“Em cho rằng thật sự cháy đó, chị đúng là xấu xa, chuyện này có là gì, em sẽ dập ngọn lửa của anh Phong!”

Lục Tiểu Nham không để bụng, thậm chí còn chủ động phối hợp với tôi.

Nửa tiếng sau, Lục Tiểu Nham vốn bướng bỉnh giống như khổng tước nhỏ cũng bỏ chạy, hai tay nhỏ trắng nõn che lại thân mình, vội vàng chạy đến cửa phòng tắm.

“Chị, em không chịu nổi, mau cứu em!”

“Ngọn lửa của anh Phong em đúng là không tính là gì, chị tin tưởng em, Tiểu Nham, em dập lửa đi!”

Vũ Bích Phượng không ra khỏi cửa, mặc cho tôi bắt nạt Lục Tiểu Nham vừa đau khổ lại thỏa mãn.

Khi Lục Tiểu Nham lại lên đỉnh lần nữa, tôi đưa ngón tay ra hiệu im lặng, cô ta lập tức hiểu rõ, gật đầu với tôi.

“Tiểu Nham, thoải mái hay không thoải mái?”

“Ừm, anh Phong thật là lợi hại, kiên trì lâu như vậy mới kết thúc...”

Tôi và Lục Tiểu Nham diễn trò một lát, sau đó cửa phòng tắm mở ra.

Vũ Bích Phượng đi ra, Lục Tiểu Nham nhanh chóng ôm lấy cô ta: “Mau tới đây, anh Phong, tôi bắt được chị rồi!”

“Tiểu Nham, em đúng là cô gái xấu xa, em dám gạt chị, Trần Cẩn Phong, tôi bỏ cuộc, tôi không... A ~!”

Cho đến khi tôi lại đưa Vũ Bích Phượng lên đỉnh thì cuộc chiến đấu thiên đường mới kết thúc...

Tôi và Lục Tiểu Nham với Vũ Bích Phượng tắm rửa trong phòng tắm, Vũ Bích Phượng quay về công ty, bây giờ đang Quốc Khánh nên mọi người được nghỉ phép, nhưng cô ta là tổng giám đốc, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cũng khó trách cô ta có áp lực lớn như thế.

Sau khi Lục Tiểu Nham mặc đồ xong thì chúng tôi đến phòng Quý Xuân bên cạnh.

Nhưng lúc cô ta mở cửa ra, hai mắt xuất hiện quầng thăm.

Lục Tiểu Nham vô cùng tò mò: “Tối hôm qua cô làm gì vậy, có phải thức đêm làm chuyện đó đúng không?”

Quý Xuân oán hận trừng mắt nhìn tôi và Lục Tiểu Nham: “Cô còn có mặt mũi hỏi tôi, mấy người chơi cái gì, có phải còn có chị Vũ Bích Phượng đúng không, mấy người kêu rất vui sướng, gần như không ngừng. Vương tử gà rán, sức chiến đấu của anh đúng là rất tốt, anh uống bao nhiêu viên thuốc, hay là cả lọ đúng không?”

Lục Tiểu Nham khoe khoang ôm lấy cánh tay của tôi: “Anh Phong của tôi chưa bao giờ uống thuốc, một lần làm đến ba tiếng, hai lần đến khi trời sáng.”

Cô ta hoàn toàn phóng đại sức chiến đấu này lên trời cao...

Tôi điên cuồng chơi với bọn họ cả một ngày, sau đó đến chạng vạng tối, tôi đưa Lục Tiểu Nham về chỗ ở.

Còn Quý Xuân lấy lý do cần ngủ bù đêm qua nên tôi đưa cô ta về khách sạn.

“Buổi tối anh ăn cơm với tôi đi, dù sao tôi cũng là khách, anh phải mời tôi ăn cơm chứ?”

Tôi nghĩ Quý Xuân cô đơn, vì thế tôi lập tức dâng trào lòng tốt.

Đương nhiên tôi không phủ nhận mình nhìn thấy đôi chân thon dài của cô ta.

“Tôi muốn ăn gà rán mà hôm đó anh mua cho Tiểu Nham...”

Tôi vốn định đưa Quý Xuân về nhà hàng khách sạn ăn cơm, không nghĩ tới cô ta lại nói ra yêu cầu này, nhưng cô ta là khách nên không có lý do từ chối.

Tôi lái xe đưa cô ta đi, sau đó chúng tôi chạy về phía cửa hàng gà rán

Trên đường, chúng tôi trò chuyện, vừa nói vừa cười, rất vui vẻ.

Nhưng Quý Xuân đột nhiên hỏi tôi làm việc gì.

“Không phải tôi mở KTV sao, hôm qua mới đưa cô đến đó.”

“Tôi biết chuyện này, nhưng nhiều nhân viên không quen biết anh, chứng minh anh không đến đó quá nhiều, chắc chắn anh còn có công việc khác.”

Quý Xuân quan sát rất tinh tế, vì thế tôi cũng không cần che giấu: “Làm vịt.”

“Vịt?”

“Ở Kinh Đô của các cô còn gọi là trai bao.”

Quý Xuân có chút ngây người, một hồi lâu mới trả lời: “Anh nói giỡn sao?”

Tôi hỏi cô ta một câu: “Cô thấy tôi giống như nói giỡn sao?”

Quý Xuân cảm giác khó tin: “Thật sự không thể tưởng tượng được, anh lái Hummer nhưng làm trai bao?”

“Đúng vậy, không làm trai bao thì lấy đâu ra Hummer?”

Quý Xuân đột nhiên hiểu rõ: “Chị Vũ Bích Phượng tặng xe này cho anh sao?”

Tôi xua tay: “Không phải, cô ta tặng tôi chiếc xe kia quá chói mắt, tôi không thích lái.”

“Honda à?”

“Lamborghini.”

Quý Xuân im lặng, một lúc lâu mới nói: “Tôi đi làm gái gọi được không, anh cũng giới thiệu cho tôi một khách hàng nam giống như Vũ Bích Phượng.”

“Vậy thì đơn giản hơn, cô hầu hạ tôi cho tốt, tôi tặng Lamborghini cho cô là được rồi sao?”

“Đẹp mặt anh!”

Một đường hai người cãi nhau, sau đó đến cửa hàng mua gà rán, Quý Xuân lại nhìn thấy KFC cách đó không xa cho nên ồn ào muốn vào KFC.

Tôi không biết tại sao cô ta có mấy suy nghĩ kỳ lạ như thế, nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của cô ta thì rốt cuộc tôi đi vào với cô ta.

Chúng tôi chọn mấy món, sau đó ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ vị trí ăn gà rán, toàn bộ KFC tràn đầy mùi hương gà rán...

Sau khi ăn uống no say, tôi đưa Quý Xuân về khách sạn, sau đó trở về quán Bar Ma Tính.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, tôi vừa vào quán, còn chưa ngồi nóng ghế thì có người gọi tôi làm việc.

Hôm nay chuyện làm ăn không tệ, tôi vừa vào thì đã có khách quý đến.

Sau đó, khi tôi đi vào phòng thì nhìn thấy khách hàng là Quý Xuân thì lập tức cạn lời.

Không hề ngạc nhiên khi những người phục vụ khác đều bị đuổi đi, chơi với người đẹp có tiền như thế lại không rơi vào tay bọn họ, bọn họ ra vẻ đau lòng, để lại ánh mắt hâm mộ nhìn tôi được giữ lại.

“Anh đến gây phiền phức sao!”

“Gây phiền phức chứ gì chứ, tôi đến đây chơi, đêm nay tôi là thượng đế, có nghe thấy không, anh phải hầu hạ tôi cho tốt!”

Quý Xuân duỗi đôi chân thon dài xinh đẹp, sau đó tôi chú ý đến một chi tiết, cô ta mặc tất chân dài.

Tôi nhớ rõ tối hôm qua ở trong KTV Phong Vũ nói với cô ta, nếu cô ta muốn làm chuyện đó thì cứ việc liên lạc với tôi, hơn nữa tôi cảm thấy rất hứng thú với đôi chân của cô ta, tốt nhất cô ta nên mặc tất chân.

Hôm nay cô ta mặc tất chân đến đây, chuyện này có nghĩa là gì...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.