CHƯƠNG 15: CON GÀ KHÔNG THỂ ĐỘNG VÀO
CHƯƠNG 15: CON GÀ KHÔNG THỂ ĐỘNG VÀO
Sau khi thoát khỏi “nanh vuốt” của Diêu Mộc Thanh, tôi trốn trong phòng ngủ không dám ra ngoài nữa.
Ý trí có hạn, nếu như thật sự bị tiểu yêu tinh Diêu Mộc Thanh này lén lút ăn sạch, vậy thì tôi sẽ chết vì hối hận mất. Mặc dù cô ta nói sẽ dùng ngực giúp tôi giải tỏa, nhưng tôi không chắc bản thân mình sẽ kiềm chế được mà khám phá phía bên dưới cô ta...
Tôi nằm lên giường nghịch điện thoại một lúc, sau đó liền mơ màng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.
Tôi ngủ rất ngon, còn nằm mơ nữa, trong mơ tôi thấy Vũ Bích Phượng nằm trong xe, tôi chơi đùa trước bộ ngực căng tròn của cô, cảm giác ấy, độ đàn hồi ấy, sự tiếp xúc trần trụi ấy, quả thật không gì sánh bằng.
Hơn nữa, điều bất ngờ chính là, cảm giác ấy vô cùng chân thật, mềm mại mịn màng khiến tôi không kiềm chế được mà ngậm lấy chúng, hôn lên, mút lấy, dùng lưỡi mà chơi đùa với chúng.
Cảm giác này quá mức chân thực, chân thực đến nỗi khiến tôi muốn mở mắt ra nhìn xem đó là thực hay là mơ, nhưng cũng sợ rằng khi mở mắt ra rồi mọi thứ sẽ biến mất, như vậy thì tôi sẽ thất vọng vô cùng.
Nhưng mà, tôi không kìm nén được trước cảm giác quá mức chân thật này mà mở mắt ra.
Trong chớp mắt, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, bởi vì Diêu Mộc Thanh đang trần trụi không mảnh vải nằm bên cạnh tôi, làn da trắng ngọc ngà, dáng người quyến rũ yểu điệu, toàn bộ đều phơi bày trước mắt tôi.
“Cô...”
Không đợi tôi nói xong, Diêu Mộc Thanh đã chặn miệng tôi bằng đôi tay mềm mại, sau đó cơ thể đẹp đẽ kia khẽ di chuyển, để cho bộ ngực đầy đặn kia đặt lên trên bộ phận nóng rực của tôi, sau đó, sau đó,... cô ta giúp tôi làm chuyện khiến ai nấy đều ngại ngùng, mặt tôi đỏ rực lên, nhưng lại không đèn nén được ham muốn tiếp tục....
Mười mấy phút sau, tôi không kìm chế được cảm xúc mà trực tiếp “giải phóng” lên trên gương mặt như hoa như đào của Diêu Mộc Thanh, khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta trong phút chốc giống như cá hổ.
“Xin lỗi, tôi không nhịn được..”
Tôi bối rối đến mức mặt nóng bừng bừng, mới có mười mấy phút mà đã kết thúc rồi, thật mất mặt.
Diêu Mộc Thanh mím môi, hiếm khi trông thấy trên mặt cô ta cũng có chút ngượng ngùng, hai gò má phiếm hồng: “Không sao, cậu như vậy là giỏi rồi, có thể trụ được mười mấy phút, đủ để khiến tôi “bay” một phen”
Tôi không hiểu: “Bay gì cơ, bay như thế nào?”
Nhưng Diêu Mộc Thanh lại không nói gì về vấn đề này, cô ta ngại ngùng vén tóc lên, lùi về phía sau rồi cúi đầu xuống: “Để tôi làm sạch giúp cậu”
Sau đó, cô ta liền ngậm lấy của tôi, hơn nữa còn dùng chiếc lưỡi hồng nhạt kia...
Quá trình đê mê này trôi qua rất nhanh, tôi còn chưa kịp cảm nhận được hết thì cô ta đã ngượng ngùng rời giường, sau đó trong nhà vệ sinh vang lên âm thanh của nước chảy.
Tôi không dám ngồi dậy, sợ phải nhìn thấy cơ thể quyến rũ của cô ta, sau đó bản thân lại một lần nữa “trỗi dậy”
May thay, sau khi tắm rửa xong Tiêu Diêu cũng không vào phòng tôi nữa mà trốn trong phòng ngủ của cô ta.
Ngày hôm sau, sau khi ngủ dậy, Diêu Mộc Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng, khi nhìn thấy tôi mặt cô ta ửng hồng, nhưng cuối cùng cũng không nhắc gì đến chuyện xảy ra tối qua.
Sau khi ăn sáng xong, Diêu Mộc Thanh đi ra ngoài, nói là về nhà thăm ba mẹ.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa cô ta có nói với tôim nếu như sau này tôi không nhịn được, cô ta có thể dùng chỗ đó giải tỏa giúp tôi, hoặc, dùng chỗ khác cũng được.
Tôi miễn cưỡng đồng ý, ít ra, cảm giác mà bảo bối đó mang lại thích hơn so với tất và áo lót.
Cả sáng hôm đó cũng không có chuyện gì, tôi dọn dẹp nhà cửa một chút, giặt quần áo thì đến giờ ăn trưa, tôi liền gọi điện cho Trương Ngọc Dung.
“Chưa ăn cơm sao, thế thì tốt quá, ở nhà đợi tôi, tôi với cậu ra ngoài ăn”
Sau khi Trương Ngọc Dung cúp máy, trong lòng tôi có chút lo sợ. Hiện giờ tôi có một chút ám ảnh tâm lí đối với những bữa với những kiểu người như thế này, theo bản năng nghĩ đó là buổi tụ tập của các quý cô nhà giàu.
Nhưng khi Trương Ngọc Dung đến tôi mới phát hiện ra bản thân nghĩ nhiều rồi, đó chỉ là bữa ăn bình thường, hơn nữa xung quanh cũng không có ai, chỉ có tôi với cô ta.
Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng ăn của nhà hàng, Trương Ngọc Dung gọi 8 món mặn 2 món canh. Tôi cảm thấy có chút lãng phí, nhưng cũng không nói gì, dù sao thì ai gọi người đấy trả tiền.
Trương Ngọc Dung hỏi tôi về mối quan hệ với Vũ Bích Phượng cùng Địch Lệ Ba, tôi nói vẫn ổn, vẫn đang trong giai đoạn phát triển ổn định.
“Đã lên giường chưa?”
Tôi đang uống canh liền bị câu hỏi này của Trương Ngọc Dung suýt chút nữa làm cho sặc.
Tôi vội vàng lấy giấy ăn lau miệng: “Không có, Vũ Bích Phượng không, Địch Lệ Ba cũng không”
Trương Ngọc Dung bỗng nhiên ngẩng đầu cười tươi như hoa: “Vậy Diêu Mộc Thanh thì sao, cậu cả ngày ở cùng với cô ta, chẳng lẽ không phát sinh ra chuyện gì?”
Vốn dĩ tôi định giấu chuyện xảy ra hôm qua, nhưng nghĩ lại, chẳng có gì cần giấu cả, nên là nói cho cô ta biết.
Trương Ngọc Dung cong môi: “Diêu Mộc Thanh muốn ăn cậu là chuyện rất bình thường, tôi cũng có chút muốn ăn cậu, ai mà không muốn ăn trai tân cơ chứ”
“Nhưng cậu làm rất đúng, không cần phải ngủ với cô ta, ít nhất là trước khi còn là trai tân, đừng ngủ với cô ta. Nghe lời tôi không thiệt đâu”
Sau đó chúng tôi nói một vài chuyện khác, ăn uống no nê xong, Trương Ngọc Dung lấy giấy ăn lau miệng, lấy hộp đựng đồ trang điểm ra, soi gương rồi tô son.
Động tác nhìn rất sang trọng thanh lịch, giống như đã được tập luyện hàng ngàn hàng vạn lần trước đó, mỗi một động tác đều không hề mất đi vẻ thùy mị thướt tha mà cũng không toét lên sự màu mè giả tạo, tựa như bao hành động thường ngày khác nhưng lại quyến rũ chết người.
Tôi chăm chú nhìn, sau đó có một đôi chân nhỏ nhắn ở dưới bàn chạm vào tôi, nhẹ nhàng di chuyển.
Mà ở trên bàn, Trương Ngọc Dung vẫn nhìn vào gương dặm lại lớp trang điểm, cứ như thể đôi chân kia không phải là của cô ta.
“Tôi chỉ là một con gà, từng là một con gà, tuy nhiên bây giờ lại không muốn làm nữa, nhưng cả cuộc đời này tôi đều để lại ấn tượng là gà cho người khác, cho dù là đi đến đâu, chỉ cần có người nhận ra tôi, cách nhìn nhận ấy sẽ vẫn cứ tồn tại. Nhưng điều ấy không quan trọng, quan trọng là kể cả bọn họ nhận ra tôi, tôi vẫn là một con gà cao sang ngạo nghễ không thể đụng vào”
“Tôi vào nghề từ năm 18 tuổi, năm nay 32 rồi, suốt 14 năm qua, cậu thử đoán xem tôi tiếp bao nhiêu khách?”
Câu hỏi này của Trương Ngọc Dung khiến tôi không biết trả lời như thế nào, tôi không thể nói là chỗ đó của cô có cả tổ kén rồi.
Cô ta đặt hộp trang điểm xuống, cười với tôi, không thể không nói cô ta cười lên nhìn rất đẹp, rất cuốn hút, nhưng trong đó lại ẩn chứa chút gì đó tinh nghịch dễ thương, dù hai khía cạnh đó có chút mâu thuẫn, nhưng kết hợp lại với nhau lại tạo thành sự quyến rũ của riêng cô ta, hoặc có thể nói là mê lực.
“Bảy người, 14 năm qua, tôi tổng cộng tiếp được 7 người, sau đó tôi có được ngày hôm nay, để cho những người Địch Lệ Ba cùng Vũ Bích Phượng không thể nào phớt lờ tôi của ngày hôm nay”
Đôi chân nhẹ nhàng ma sát, khiến cho tôi toàn thân bỏng rát, bèn dùng hai chân mình kẹp chặt đôi chân đang làm loạn kia lại, rồi di chuyển thắt lưng theo bản năng khẽ cọ sát.
Trương Ngọc Dung cũng không để ý, chỉ cười, điều này khiến tôi càng càn rỡ hơn, kéo khóa quần xuống, khẽ vuốt ve đôi chân nhỏ bé mềm mại được bao bọc bởi tất chân mà không gặp bất kì cản trở nào...