CHƯƠNG 14: TÔI SẼ ĂN CÔ
CHƯƠNG 14: TÔI SẼ ĂN CÔ
Trịnh Thế Hạo cuối cùng cũng không ở trong địa bàn của hắn ta mà ngồi xuống đi tiểu, nhưng hành động lại vô cùng hào phóng chi ra tận 3 tỉ rồi phóng xe đi mất, điều này khiến cho đám người danh gia vọng tộc kia la ó một phen.
Người kiếm chuyện là hắn ta, đến cuối cùng lại nói hắn ta là người không tính toán, nếu mặt mà có độ dày thì cái tên Trịnh Thế Hạo kia quả thật là mặt dày cực độ, đạn xuyên cũng không thủng.
“Chị Vũ Bích Phượng, tên điên này là ai vậy, bạn trai mới sao? Đẹp trai đấy!”
“Chàng trai, tôi phục rồi, cậu là người đầu tiên có thể khiến cho Trịnh Thế Hạo tức giận đến độ tuyệt vọng bỏ đi như vậy, người anh em, tôi phục cậu đấy!”
“Anh trai, anh là bạn trai của chị Vũ Bích Phượng hả, nếu như không phải thì.. em vẫn chưa có người yêu đâu!”
Đám con nhà giàu kia bước lên phía trước, từng người từng người một chào hỏi tôi, Vũ Bích Phượng mìm cười, giới thiệu tôi, tôi cũng giao lưu với bọn họ vài câu xã giao, sau đó liền cùng Vũ Bích Phượng rời đi.
Trên đường đi, Vũ Bích Phượng nói với tôi, tôi cần một thân phận chính đáng.
Điều khiến tôi băn khoăn là, như lúc vừa nãy, đám con nhà giàu kia hỏi tôi làm nghề gì, điều này quả thật khiến tôi lúng túng, không có cách nào lên tiếng. Những người xung quanh cũng tra hỏi một vài chuyện khác nên mới cho qua được, cũng không hề trả lời.
Nhưng mà cụ thể thì thân phận chính đáng là gì, thì còn cần phải xem xét cho cẩn thận.
Vũ Bích Phượng chở tôi đến dưới tòa nhà mà tôi thuê, vừa mới mở cửa xe bước xuống liền đột nhiên nhớ lại những lời mà cô ấy nói lúc ăn xiên nướng.
“Chị Vũ Bích Phượng, lúc trước chị từng nói chúng ta sẽ đi thuê phòng mà, sao lại đưa tôi về đây rồi”
Vũ Bích Phượng ngồi trên ghế, dựa lưng vào cửa xe: “Đấy là để cho cậu, từ đài quan sát đi xuống, nhưng mà cậu không xuống, vậy nên là không còn cơ hội rồi”
Dứt lời cô lại tiếp: “Ít ra thì đêm nay cậu không còn cơ hội gì rồi”
Nhìn vào thân thể thướt tha gợi cảm của Vũ Bích Phượng, tôi không kiềm chế được mà nắm lấy tay cô: “Vậy nếu tôi muốn chị thì phải làm sao, tôi nhịn hai mấy năm rồi, dạo gần đây có rất nhiều cô gái theo đuổi tôi, nhưng tôi một mực cẩn thận nghe theo lời chị dặn không ngó ngàng đến bọn họ, nhịn nhiều sợ hỏng, sau này không dùng được nữa đâu”
Vũ Bích Phượng mỉm cười: “Sao tôi chưa từng nghe thấy ai nói nhịn nhiều sẽ hỏng nhỉ, hơn nữa, cậu chắc hẳn là không nhịn suốt hai mấy năm chứ!”
Cô nở nụ cười yêu kiều như hoa khiến tôi không kiềm chế được mà ôm lấy gương mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia một nụ hôn.
“Nhưng chị đẹp quá, đẹp đến mức khiến tim tôi loạn nhịp, khiến tôi không cách nào hô hấp được, khiến tôi thao thức, tôi hình như trúng phải độc dược của chị rồi, ngoài chị ra, không ai có thể giải độc cho tôi”
Vũ Bích Phượng mím môi, dần dần cúi đầu xuống, gương mặt phiếm hồng, nhưng lại càng khiến cô trông xinh đẹp hơn.
Cô khẽ nói: “Lần trước cậu khen chân tôi đẹp, vậy thì lúc này tôi sẽ dùng chân giúp cậu giải tỏa một chút!”
Nói xong cô liền cởi giày, để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn quyến rũ được bao bọc bởi đôi tất trong suốt.
Đôi chân đẹp đẽ ấy nhẹ nhàng giơ lên, sau đó được đặt lên chân tôi.
Đôi chân vô cùng gợi cảm quyến rũ lòng người, tôi giơ tay lên, chuẩn bị khám phá dạo chơi một phen, nhưng ngay sau đó trong lúc không đề phòng liền bị Vũ Bích Phượng đạp ra khỏi xe...
Chiếc xe dứt khoát lăn bánh, cửa xe cũng đồng thời đóng lại, thân xe cũng quay đầu đổi hướng: “Vũ Bích Phượng, chị”
Tôi muốn chửi nhưng sau đó lại thấy chiếc xe quay lại.
“Tôi làm sao?”
Tôi vội nói: “Không có gì, chị rất đẹp, nhưng hành động vừa rồi lại khiến tôi thất vọng quá, tâm trạng suy sụp trong nháy mắt”
Vũ Bích Phượng lại cười rất ngọt ngào: “Tôi hình như lại bị cậu lừa rồi, cậu hoàn toàn không hề thành thật như tôi nghĩ, cậu là một tên lừa gạt xấu xa”
Sau đó, không đợi tôi trả lời, cô liền luồn tay vào bên trong áo sơ mi của mình, sau đó mạnh mẽ kéo một phát liền lấy ra một chiếc áo lót hoa ren hoa màu hồng, rồi ném nó lên mặt tôi.
“Nhưng tôi lại thích cái tên lừa gạt xấu xa này thì phải làm sao?”
Nói xong, cô liền tặng tôi một nụ hôn gió rồi phóng xe rời đi, nhưng tốc độ lại không hề nhanh chút nào.
Từ trong xe vọng lại âm thanh: “Lúc cậu “tự xử” thì không được gọi cho tôi, cậu đúng là cái tên lừa gạt xấu xa, khốn kiếp...”
Đến khi Vũ Bích Phượng đi rồi tôi rốt cuộc cũng không có cơ hội làm gì cô.
Nhưng tôi tin là, ngày “khai màn” với Vũ Bích Phượng chắc chắn sẽ không còn xa nữa, tôi sắp có cơ hội được lấp đầy ham muốn trong lòng mà không cần nhờ đến tất với quần lót của cô nữa để đi thỏa mãn nhu cầu cơ thể nữa.
Vào đến nhà, vừa mới mở cửa phòng ra, tôi liền nghe thấy âm thanh “ưm ưm a a” vọng ra từ phòng ngủ của Diêu Mộc Thanh.
Ngay sau đó, tôi liền đưa áo lót Vũ Bích Phượng lên mũi, hít hà mùi hương cơ thể của cô còn vương vấn trên đó, rồi không kiềm chế được mà lén kéo một chiếc ghế đến trước cửa phòng của Diêu Mộc Thanh.
Tôi nhìn vào bên trong thông qua lỗ mắt mèo trên cửa liền trông thấy một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang cật lực, sau đó, tôi phát hiện ra rằng ngoại trừ việc “ưm ưm a a” lấy lệ ra, cô ta đang ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“A, thật thoải mái, a, tôi muốn anh...”
Những lời nói gợi tình quyến rũ này không ngừng thốt lên từ miệng Diêu Mộc Thanh, ánh mắt mơ màng, không ngừng cám dỗ tôi.
Cô ta cố ý, cô ta cố ý quyến rũ tôi!
Cảm giác cơ thể phản ứng mạnh mẽ, tôi sợ mình không kiềm chế được liền không dám nhìn nữa, nhanh chóng tránh khỏi ghế rồi đi thẳng vào nhà tắm dội nước.
Dưới làn nước mát lạnh, ngọn lửa nóng bỏng trong tôi mới từ từ biến mất, nhưng trong đầu vẫn hiện lên cơ thể đẹp đẽ và tiếng ngâm nga yêu kiều của Diêu Mộc Thanh, vẫn còn nhớ đến cô ta, không cam tâm dành lần đầu tiên cho cô ta, đó là điều khiến tôi băn khoăn.
Trong lúc rối bời như vậy, tôi cũng nhanh chóng tắm xong, vừa đẩy cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy Diêu Mộc Thanh đã đứng đợi sẵn ở cửa.
Trên người cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, vô cùng gợi cảm, bên trong không mặc thêm gì cả, ở khoảng cách gần như vậy khiến tôi có thể hoàn thấy nhìn thấy mọi thứ ẩn hiện bên trong, khiến mặt tôi đỏ bừng lên, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.
“Trần Cẩn Phong, mở mắt ra, đừng ngại”
Dứt lời, tôi có cảm giác như hai tay mình bị đôi tay nhỏ bé mềm mại của Diêu Mộc Thanh nắm lấy.
“Gần đây kiểm soát gắt gao, tôi không dám đi đâu cả, cho nên đành phải đưa khách về đây. Làm ồn đến anh rồi, tôi thực sự không cố ý, hơn nữa tôi biết anh cũng kìm nén rất khổ sở, nếu như anh không chê tôi bẩn, vậy thì để tôi dùng nó giải tỏa giúp anh được chứ?”
Giọng nói của Diêu Mộc Thanh rất nhỏ, thậm chí còn có vẻ ngại ngùng.
Sau đó, tôi cảm giác hai tay mình chạm đến bộ ngực đầy đặn căng tròn, mặc dù cách một lớp váy mỏng manh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm áp bên trong, sự săn chắc, sự đàn hồi, khiến tôi mê mang, không kìm được mà nắm chặt hơn, cũng khiến Diêu Mộc Thanh bất giác đau đớn ngâm nga.
Âm thanh này sống như thanh âm của tự nhiên khiến tôi mê đắm.
Tuy nhiên, giây phút đôi tay nhỏ bé mềm mại kia chạm đến phía dưới quần tôi, tôi bỗng dưng tỉnh táo lại.
Vịt cũng có quy tắc danh dự của vịt, tôi không thể để gà chủ động ăn mình như thế được, hơn nữa tôi lại là vịt con. Thêm vào đó, tôi là một chú vịt mục đích sẵn, mục tiêu đầu tiên của tôi là Vũ Bích Phượng, ngay cả Địch Lệ Ba còn nằm ngoài tầm ngắm của tôi chứ đừng nói đến Diêu Mộc Thanh.
Một tiếng “bốp” vang lên bên chiếc hông đầy đặn nở nang của Diêu Mộc Thanh khiến cô ta run lên vì đau đớn.
“Diêu Mộc Thanh, tôi sẽ ăn cô, nhưng không phải bây giờ”