Đêm Ấy Tôi Rơi Vào

Chương 137: Chap-138




CHƯƠNG 138: GẦN ĐÂY KHÔNG YÊN BÌNH

CHƯƠNG 138: GẦN ĐÂY KHÔNG YÊN BÌNH

Tôi rời khỏi thành phố B trong sự quyến luyến của Lục Tiểu Nham bằng tàu cao cốc như khi đến.

Trong lúc tìm chỗ ngồi của mình, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang dựa vào cửa sổ.

Mái tóc dài bồng bềnh, áo khoác rộng dài màu trắng, một chiếc quần dài màu đen, đôi giày cao gót màu bạc sáng bóng, thậm chí đến cả đôi tất màu da kia tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ có điều tôi không cách nào nhìn ra được câu chuyện đang ẩn dưới khuôn mặt xinh đẹp bị che mất một nửa bởi mái tóc dài của cô ấy..

Vì vậy tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy lại ghé sát về phía cửa sổ hơn một chút.

“Chân dài, đẹp như vậy, cho tôi nhìn một chút thì sao chứ?”

Cô ấy đột nhiên quay đầu qua, gương mặt lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao lại là anh, tối nay tôi còn tính đi tìm anh…”

Nói đến đây, cô ấy không nói nữa, hiển nhiên là lỡ nói nhiều quá, để lộ rồi.

“Vậy thì không cần tìm nữa, không phải gặp được rồi đó sao, duyên phận.”

Cô ấy cũng cười: “Quả thực là duyên phận.”

Người bị che nửa mặt là Cố Diệu Hà.

Tôi đang định nói gì đó với cô ấy, nhưng lại có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước đến trước mặt tôi: “Đây là chỗ ngồi của tôi, anh tránh ra.”

Tôi đứng dậy cười nói: “Anh à, tôi gặp được bạn, đổi chỗ đi, cảm ơn!”

“Dựa vào đâu? Tránh ra?”

Anh ta rất không lịch sự, hơn nữa ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Diệu Hà, đại khái tôi cũng đoán được anh ta đang nghĩ gì rồi.

Tuy chỉ là muốn nhìn cho đã con mắt nhưng tôi cũng không muốn để anh ta thực hiện được.

Vì vậy tôi đưa vé cho Cố Diệu Hà, bảo cô ấy ra ngồi chỗ của tôi trước, sau đó tôi mượn chứng minh thư của cô ấy, tìm nhân viên trên tàu, đổi vé qua sự hướng dẫn của nhân viên.

“Đúng là đồ đốt tiền.”

Lúc bước qua người đàn ông hơn bốn mươi tuổi kia, anh ta đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Đây đúng là rảnh rỗi muốn kiếm chuyện mà.

Vì vậy tôi cười “haha”, ghé vào tai anh ta nói: “Tôi lấy tiền từ chỗ mẹ anh đó, sau đó đốt cho ba anh.”

Anh ta lập tức bật dậy, muốn đấm cho tôi một đấm.

Tiếc là tôi đã sớm có phòng bị, anh ta không thể làm gì được.

“Bảo vệ, tôi nói đạo lí với anh ta, anh ta không nghe, còn muốn đánh người!”

“Giảng đạo lí con mẹ cậu, ĐM…”

Anh ta chửi rất khó nghe, bảo vệ đến cũng không ngăn được anh ta lại, nhân lúc không ai chú ý tôi giẫm một cái thật mạnh lên chân anh ta, rồi còn dùng sứng nghiến nó xuống, lúc đó anh ta rất tức giận, nắm chặt tay lại muốn đánh tôi, sau đó tôi đã kéo bảo vệ ra đứng trước mặt mình.

“Bịch” một tiếng, mũi của bảo vệ bị đấm, sau đó chuyện này chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Bảo vệ gọi đồng nghiệp đến, rồi vài người họ giữ anh ta lại, đưa đến phòng bảo vệ. Còn về việc sau đó xảy ra chuyện gì, thì không còn liên quan đến tôi nữa.

Này thì tại cái mồm ngu xuẩn này!

Sau khi kéo Cố Diệu Hà ngồi vào hàng phía ghế sau, cô ấy cười nói.

“Anh xấu thật đó, mượn tay bảo vệ trả thù anh ta.”

“Cũng không phải là trả thù, đây là đãi ngộ mà anh ta có được nhờ cái miệng của mình.”

Cố Diệu Hà lại cười, cô nhận ra khi không ở trong cửa hàng, cô ấy rất thích cười. Quan trọng hơn là, cô ấy cười lên rất xinh, có một cảm giác như đang ngắm hoa nở, đẹp vô cùng.

“Cô đi đâu thế?”

“Không đi đâu cả, tâm trạng không tốt, ra ngoài thư giãn chút thôi.”

Tôi khẽ nắm bàn tay của cô ấy, cô ấy cũng không từ chối.

“Dường như tôi chưa từng thấy tâm trạng cô tốt bao giờ, mấy lần hỏi cô, nhưng cô chẳng chịu nói.”

“Chỉ còn nửa gương mặt, sao mà mở miệng nói thành lời được.”

Cô ấy hiểu ý của tôi, tôi cũng hiểu ý cô ấy, vì vậy chủ đề này đã bị tạm dừng, không tiếp tục nữa.

Khẽ vuốt ve bàn tay mềm mại thon dài của cô ấy, không có chút da chết, móng tay cũng rất sáng bóng, có thể nhìn ra được là cô ấy thường xuyên chăm sóc, hơn nữa chăm sóc rất kỹ.

“Tay cô đẹp thật…”

Tôi đang định khen cô ấy thì cô ấy lại đột ngột cắt đứt: “Anh vẫn tiếp tục làm ở đó sao?”

Tôi gật đầu: “Vẫn làm, sao thế?”

Cố Diệu Hà im lặng, một lúc lâu sau, cô ấy nói: “Sau này đừng làm việc ở đó nữa, hơn nữa ngành này tạm thời cũng đừng làm nữa, đợi ổn định lại rồi tính tiếp. Nếu như thiếu tiền sinh hoạt, tôi có thể đưa anh trước một ít.”

Lời cô ấy nói rất kì lạ, không đầu không đuôi, nhất là câu “ổn định lại” đó, tôi không hiểu là có ý gì.

Vì vậy tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói với tôi: “Gần đây không yên bình.”

Tôi không biết không yên bình mà cô ấy nói là có ý gì, nhưng tôi cũng hiểu được đôi chút rồi.

Tôi thử thăm dò, cố ý cười hỏi: “Không thể nào, Trương Ngọc Dung còn ở đó, ai dám gây chuyện.”

“Chính bởi vì cô ấy quản quá nhiều thứ, một đĩa thịt lớn như vậy, kiểu gì cũng sẽ có người muốn ăn thôi.”

Đây là câu cuối cùng mà Cố Diệu Hà nói về chuyện “không yên bình”, tôi có hỏi, cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò tôi tạm thời đừng làm tiếp nghề này nữa.

Suốt dọc đường trong lòng luôn mang tâm sự, vì vậy tôi cũng không tán tỉnh gì cô ấy nữa, chỉ nắm bàn tay mềm mại, trắng nõn của cô ấy khẽ vân vê, thỉnh thoảng lại hôn một cái, không khiến cô ấy có phản ứng quá mạnh mẽ, cũng không khiến cô trầm đi.

Đến trạm dừng chân, cũng đã là hơn bảy giờ tối rồi.

“Vội về nhà không? Nếu không thì tôi mời cô ăn cơm, xem như cảm ơn vì lời khuyên chân thành của cô.”

Cố Diệu Hà gật đầu đồng ý, rồi đến bãi đậu xe lấy xe, tôi đưa cô ấy đến một tiệm cơm không nổi tiếng nhưng hương vị và không gian khá tốt.

“Thật sự rất ngon, không ngờ một nơi yên tĩnh vắng vẻ như vậy lại cất giấu một quán ăn ngon đến thế, sau này có thể đến đây nhiều hơn, tôi thích hương vị ở đây, cũng thích không gian ở đây.”

Cố Diệu Hà dần dần nói nhiều hơn, từ đó có thể thấy được, tâm trạng lúc này của cô quả thực không tệ.

Ăn xong cơm tối, tôi gọi điện cho Hoàng Hương, thông báo với cô ấy là tôi sẽ về muộn chút, rồi tôi đưa Cố Diệu Hà về nơi ở của Lưu Thông, cô ấy cũng không từ chối.

Vào đến phòng, giây phúc cửa phòng đóng lại ấy, tôi ôm vòng eo mảnh khảnh của cô ấy từ phía sau, sau đó nhẹ nhàng hôn lên vành tai và cổ cô ấy.

Ban đầu cô ấy còn có chút cự tuyệt, nhưng sau đó cơ thể trở nên mềm nhũn, cô ấy đã từ bỏ chống cự, bắt đầu hưởng thụ sự say sưa này.

Cách một lớp áo tôi khẽ vân vê nơi tròn đầy của cô ấy, khiến cô ấy bắt đầu phát ra những tiếng rên từ mũi. Tiếng rên đó như một liều xuân dược mạnh nhất trên thế gian, khiến hồn tôi như lìa khỏi xác, cũng khiến ham muốn của tôi trỗi dậy mạnh mẽ hơn, giống như một ngọn núi lửa đang tích tụ sức mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

“Diệu Hà, em đẹp lắm, từ trước đến nay anh chưa từng thấy người phụ nữ nào có nét đẹp giống em, như một đóa hoa nở rộ, khiến mỗi đêm anh đều nằm mơ về em…”

Lời thổ lộ tình cảm động lòng người, trở thành liều thuốc làm gia tăng tình yêu, khiến tiếng kêu của Cố Diệu Hà càng trở nên mạnh mẽ hơn, gương mặt cũng đỏ ửng động lòng người.

Vì vậy, tôi nhẹ nhàng cởi áo của cô ấy ra, sau đó tháo cả chiếc áo giữ nhiệt đang bó chặt lấy bầu ngực của cô ấy, để lộ ra chiếc áo lót màu vàng.

Vì chiếc áo ngực có lớp ren nên trông rất không mịn và rất thô, nhưng bầu ngực căng tròn và đàn hồi trong đó thì lại khiến người khác vô cùng động lòng, trái ngược hoàn toàn với chiếc áo lót thô đó.

Khi chiếc áo lót bị tôi cởi ra, bầu ngực động lòng người đó đã hoàn toàn phơi bày ra ngoài, không hề bị chảy xệ, mà nó căng đầy, thẳng đứng một cách ngạo nghễ, vô cùng quyến rũ, vô cùng gợi cảm.

Vì vậy, tôi bế Cố Diệu Hà lên giường, sau đó đè lên trên cơ thể cô ấy, cúi đầu xuống, tôi dùng tay vuốt ve, xoa nắn bầu ngực bên phải, miệng khẽ ngậm lấy bầu ngực bên trái, hôn hít, mút mát nó, đổi lại là tiếng rên đầy sung sướng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.