Đêm Ấy Tôi Rơi Vào

Chương 118: Chap-119




CHƯƠNG 119: HƠN NỮA ANH RẤT LỚN

CHƯƠNG 119: HƠN NỮA ANH RẤT LỚN

Không thể nghi ngờ, tối nay là đau khổ lại hạnh phúc sung sướng đối với Tiểu Thúy.

Nhưng đối với tôi, tối nay chính là sự giày vò lớn hơn nữa.

Sau hai lần cô ta thăng hoa, tôi thấy miệng vết thương của cô ta có tơ máu, nên đành từ bỏ chuyện tiếp tục hành động, xuống giường thu dọn sạch sẽ cho cô ta, sau đó lại lấy thuốc bôi lên vết thương.

Về phần bản thân tôi... chỉ có thể cố nhịn.

Cô ta đề nghị dùng cái miệng nhỏ nhắn giải quyết giúp tôi nhưng tôi từ chối, chỉ ôm cô ta ngủ chứ không có động tác hoặc hành vi nào khác.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì đã là hơn mười giờ.

"Tiểu Thúy, nếu chưa nấu cơm thì không cần nấu nữa, chúng ta thu dọn, lát nữa ra ngoài ăn trưa."

Tôi rời giường và kêu lên, kết quả lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Tôi tìm khắp nơi, kể cả phòng vệ sinh và sân thượng cũng tìm, vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Thúy đâu.

Tôi tìm điện thoại đang tính gọi cho cô ta, sau đó chỉ thấy có một tin nhắn, người gử tin nhắn chính là Tiểu Thúy.

Trong tin nhắn nói, cô ta cân nhắc suốt một đêm cuối cùng cảm thấy không thích hợp. Tôi đã giúp cô ta quá nhiều rồi, nên cô không muốn lại làm phiền tôi nữa. Cô ta đã nói rõ mọi chuyện cho người bên nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ sẽ đi cùng cô ta tới đòi đứa trẻ. Cô ta bảo tôi không cần gọi điện thoại cho cô ta, chờ có tin tức cô ta tất nhiên sẽ lập tức nói cho tôi biết.

Tôi hơi lo lắng, cho nên gọi điện thoại cho Tiểu Thúy, lại thấy đã tắt máy.

Tôi rời khỏi giường và rửa mặt, mặc quần áo, ra ngoài ăn mà trong lòng vẫn còn nhớ chuyện của Tiểu Thúy ở bên kia, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể chờ đợi.

Thật may là gần bốn giờ, Tiểu Thúy cuối cùng gọi điện thoại cho tôi.

Cô ta nói không bế đứa trẻ về được vì người nhà chồng không chịu cho đứa trẻ đi, cho nên cô ta quyết định kiện ra tòa.

"Cô cần giúp gì thì cứ nói với tôi."

Tiểu Thúy cảm ơn tôi. Sau đó tôi lại nói chuyện với cô ta một lúc mới cúp máy.

Thật may mắn là người nhà mẹ đẻ cô ta không khuyên bọn họ quay lại với nhau, cũng không để Tiểu Thúy ở lại chỗ đó, cho nên thật ra cũng không cần lo lắng cô ta sẽ phải chịu khổ chịu tội, điều này làm cho tôi thấy an tâm hơn rất nhiều.

Sau khi ăn tối xong, tôi đi tới phòng tắm Đế Vương.

Một đêm không có chuyện gì, đánh bài, nghịch chút tiền xu lại cũng qua. Không còn hàng đêm kích tình như khi làm thợ massage như trước.

Khuya về nhà, sau khi rửa mặt tôi lên giường ngủ. Không có Tiểu Thúy bên cạnh, ban đầu tôi còn tưởng tối nay có thể ngủ rất thoải mái, nhưng sự thật chứng minh thứ này gây nghiện, không có ai mò mẫn trong lúc ngủ còn thật sự ngủ không được.

Thật vất vả lật qua lật lại như cá chạch tới hơn bốn giờ, lúc này tôi mới ngủ được.

Vào mười một giờ trưa chợt có tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức tôi ra khỏi giấc mộng.

Tôi rời giường mở cửa, sau đó chỉ thấy Tiểu Thúy đến.

Trên mặt cô ta đầy vẻ tươi cười, nói cho tôi biết đã đòi được đứa trẻ.

"Không phải là muốn ra tòa à?!"

Chiều hôm qua còn nói phải ra tòa án, sáng nay lại nói cho tôi biết đã đòi được đứa trẻ về, chuyển hướng này cũng quá lớn đi.

Tiểu Thúy giải thích với tôi, đối phương muốn một tỷ rưỡi kia, hơn nữa về sau cũng không cho phí sinh hoạt, cô ta đồng ý rồi.

Đó là một tin tức tốt, có tiền hay không cũng không sao. Có đứa con ở bên cạnh mình lại là chuyện tốt.

Sau khi trò chuyện một lát, hỏi Tiểu Thúy buổi trưa có bận gì không, cô ta nói không có. Sau đó tôi lại lái xe chở cô ta ra ngoài cùng ăn cơm, chúc mừng đứa con của cô ta sắp được đón về.

Tiểu Thúy trước sau có vẻ rất vui mừng. Cái này thì tôi hiểu, cô ta hưng phấn vì đứa trẻ sắp trở lại bên cạnh. Nhưng tôi không hiểu chính là vì sao trong sự vui mừng của cô ta cứ luôn mơ hồ xen lẫn một tâm trạng khác, hình như là mất mát?

Vì vậy sau khi ăn cơm xong, trên đường trở về, tôi nói với cô ta: “Nếu có việc gì cần tiền, cho dù nhiều cũng cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô."

Tiểu Thúy cảm ơn tôi nhưng đồng thời cũng nói tạm thời cô ta không cần tiền.

Không phải là tiền, vậy tôi lại càng không đoán ra được nguyên nhân mất mát của cô ta, cũng không thể là vì ly hôn mà ra.

Sau khi mở cửa phòng, vào cửa, tôi vừa đóng cửa lại cảm nhận được đôi tay mịn màng như ngọc ôm lấy tôi từ đằng sau, còn có đôi môi ấm áp đang hôn lên má và cổ tôi.

Hai phần no đủ ép lên trên lưng làm cho tôi cảm nhận đặc biệt rõ ràng, cho nên phản ứng nào đó cũng muốn đặc biệt mãnh liệt.

Tôi xoay người ôm lấy Tiểu Thúy, bế cô ta lên trên giường lớn trong phòng ngủ.

Tôi si mê hôn sâu với cô ta, ngay sau đó lại có một cái lưỡi thơm tho thò vào trong miệng tôi. Cho dù động tác của cái lưỡi thơm tho kia có hơi trúc trắc nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới cảm giác quyến rũ mà cô ta mang tới cho tôi.

Trong chớp mắt tiếp theo, quần áo của Tiểu Thúy đã bị cô ta cởi ra, toàn người từ trên xuống dưới chỉ còn lại chiếc áo lót màu tím và chiếc quần lót màu đen.

Rất gợi cảm, cũng rất mê hồn.

Cô ta lại một lần nữa lấy tôi làm ống thép, khoe cơ thể mềm mại lại tuyệt đẹp.

Lúc lần đầu tiên lấy tôi làm ống thép là khi cô ta bị Sơn Tử đổ thuốc, là ở dưới vẻ mặt mê mẩn.

Mà lần này lấy tôi làm ống thép, rõ ràng là do ý thức chủ động của cô ta gây nên, cô ta đang dụ dỗ tôi, trêu chọc tôi.

Ở trong sự trêu chọc tuyệt vời đó, áo lót và quần lót đều bị cô ta cởi ra, cả người trên dưới trần như nhộng, để lộ ra cơ thể mê người trong tầm mắt của tôi.

"Trần Cẩn Phong, buổi chiều nay chúng ta đừng đi đâu, chỉ ở nhà thôi, được không?"

Tiểu Thúy khẽ hôn tôi với ánh mắt mơ màng, bên trong hiện ra dục vọng.

Ngay sau đó, hai bàn tay nhỏ bé trắng mịn còn cởi quần áo của tôi ra. Cô ta cởi hết quần áo của tôi, chỉ để lại cho tôi một cái quần cộc ở trên người.

Trong chớp mắt tiếp theo, không chờ câu trả lời của tôi, Tiểu Thúy đã ngồi xổm xuống dưới chân, trong khi bàn tay nhỏ bé trắng mịn xoa nắn, cô ta dùng cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ ngậm vào quần lót của tôi, sau đó kéo dần xuống dưới, mặc cho tồn lại rất lớn đè lên gương mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô ta.

Cô ra sức ngửi mùi của tôi, tiếng ngửi rõ ràng này, loại cảm giác mịn màng và ấm áp này đã gây kích thích cực mạnh trên hai tầng cảm nhận cơ thể và tâm hồn của tôi.

Cố nén ngọn lửa dục vọng đang tăng cao, tôi cắn răng nói: "Tiểu Thúy, cô không chịu nổi tôi đâu, chờ chỗ đó của cô lành rồi nói sau!"

Tiểu Thúy không trả lời mà giơ hai tay ra sờ ngực tôi rồi chợt đẩy tôi ngã xuống giường, ngay sau đó còn nằm ở trên thân tôi, để đôi bầu ngực rất no tròn ở trên mặt tôi.

Cảm giác ấm áp, no đủ này lại đè ép với mức độ dàn hồi cực kỳ phong phú này làm cho tôi mê say, không nhịn được mở miệng ra.

Từ trong lồng ngực của Tiểu Thúy phát ra một tiếng “ưm”, bên trong đầy dục vọng.

Trong tiếng “ưm”, tôi cảm nhận được rõ ràng sự ướt át trên đùi, đó là một loại chất lỏng đặc dính đang bôi trơn. Mà nơi nó trơn chính là vị trí đang chứa đựng ngọn lửa dục vọng mạnh mẽ của Tiểu Thúy lúc này.

"Trần Cẩn Phong, không cần chơi đùa tôi, tôi không cần màn dạo đầu, tôi chỉ cần anh yêu tôi, ra sức yêu tôi."

Tiểu Thúy vừa nói vừa lùi người xuống.

Trong chớp mắt tiếp theo, tôi cũng cảm giác được có một bàn tay nhỏ bé, ấm áp cầm lấy tôi, sau đó gian nan cắm vào cơ thể mềm mại đáng yêu của cô ta, mang đến một tiếng rên rỉ đau đớn lại thỏa mãn...

Hơn một giờ sau, cơ thể mềm mại trước người tôi đã hoàn toàn đỏ bừng, ga trải giường còn ướt sũng.

Tiểu Thúy ở bên cạnh tôi thở gấp, cho dù đã kết thúc chiến đấu một phút, nhưng đôi chân thon dài tuyệt đẹp kia vẫn thỉnh thoảng co giật, ngay sau đó có chất lỏng đặc dính chảy ra, tưới ướt rừng rậm.

Tôi xoa bóp bầu ngực rất tròn kia, hỏi Tiểu Thúy với gương mặt ửng hồng bên cạnh.

"Cô từng sinh con, sao nơi đó còn có thể khít chặt như thế? Cắm vào lại giống như dùng bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy tôi vậy."

Tiểu Thúy hơi e thẹn nhưng vẫn trả lời tôi.

Cô ta giơ bàn tay trắng mịn chỉ vào vết sẹo dưới bụng: “Đây là vết mổ khi sinh. Tôi không sinh tự nhiên nên sẽ không gây ảnh hưởng. Hơn nữa, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Cô ta ngượng ngùng rúc đầu vào trong ngực tôi: “Hơn nữa anh rất lớn, cho nên mới có cảm giác chặt như vậy..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.