Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 59: Vợ chồng bá đạo (2)




Trong suốt một năm giằng co của Tiêu Trọng Nghĩa và Tam Tam, nó vô cùng rối rắm. Hậu quả của việc Tam Tam buồn phiền bực dọc là: “Hiệu Hiệu, chúng ta đi ăn cái gì ngon đi”; “Hiệu Hiệu, chúng ta đi dạo phố đi”; “Hiệu Hiệu, cuối tuần này chúng ta đi đâu đó chơi đi”;…

Đối với việc thời gian của tôi cứ bị chiếm dụng như thế, Cố Nguỵ không hài lòng chút nào, cộng thêm việc lúc nào Tam Tam cũng có thái độ nghi ngờ với anh. Thế nên, ban đầu, cứ mỗi khi Cố Nguỵ và Tam Tam chạm mặt, y như rằng bầu không khí lại căng thẳng.

Có một lần, tôi bị Tam Tam lôi đi uống cafe ở một quán nghe nói là rất ngon. Từ trước đến nay tôi chẳng có cảm giác gì với cafe cả, thế nên tỏ ra rất bình thường. Sau khi giao ca Cố Nguỵ liền tới thẳng đấy đó.

Nhìn thấy tâm trạng tôi sau khi Cố Nguỵ đến rõ ràng hưng phấn hơn nhiều, Tam Tam bĩu môi: “Sao anh lúc nào cũng tranh phụ nữ với tôi thế?”

Cố Nguỵ rất bình thản: “Yên tâm, tôi tuyệt đối không tranh đàn ông với cô đâu.”

Tôi suýt nữa thì phun cả nước ra ngoài.

Tam Tam lại oán giận tôi: “Con gái lớn đúng là không giữ được. Buổi cafe hôm nay mày mời đi!” Sau đó hất tóc rời đi, chỉ để lại một bóng lưng vô cùng phong tình quyến rũ…

Thân là người bạn thân thiết nhất của tôi, Tam Tam đã gánh vác trách nhiệm kiểm nghiệm Cố Nguỵ. Thân là bạn bè thân thiết nhất của Tam Tam, tôi cũng gánh vác trách nhiệm kiểm duyệt Tiêu Trọng Nghĩa. Sau này, Ấn Tỉ đã kết luận, kiểu quan hệ loạn xị ngậu như thế chỉ có một kiểu kết quả duy nhất, đó là cả tôi và Tam Tam sẽ có đôi có cặp.

Về Tiêu Trọng Nghĩa, chỉ có một từ có thể hình dung anh ta: Boss!

Tam Tam quen anh ta khi vừa đăng kí thi bằng lái xe, nhưng vì một số lí do mà nó học chậm, thi cũng chậm, suýt chút nữa là đăng kí kết hôn trước cả thi bằng lái xe. Cô nương vô cùng bi phẫn vì đều này: “Con đường đời tao đã đủ trúc trắc lắm rồi, đột nhiên lại phải cua gấp, còn chưa kịp dẫm phanh đã lao vào oan gia ngõ hẹp.”

Với mớ lí luận, ông chủ Tiêu thản nhiên đáp: “Đã lao vào rồi làm sao để em thoát ra được?”

Tiêu Trọng Nghĩa là con người nhạy bén, Tam Tam có bất kì thay đổi nhỏ nào anh ta cũng có thể phát hiện ra đầu tiên và ngăn chặn tất cả. Có anh ta bao bọc che chở, cơ hội cho Tam Tam chịu thiệt thòi lại càng ngày càng ít ỏi.

Có một lần hai người họ mân thuẫn với nhau, Tam Tam nói: “Đàn ông các anh đều không đáng tin.” Sau đó liền bỏ đi.

Tiêu Trọng Nghĩa: “Em đi đâu?”

Tam Tam: “Em đi tìm Hiệu Hiệu.”

Tiêu Trọng Nghĩa: “Có lẽ bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh một người đàn ông không đáng tin rồi.”

Tam Tam lập tức lôi điện thoại ra: “Chọn một trong hai, tao hay là Cố Nguỵ?!”

Lúc đó tôi đang cất quần áo, bèn nhờ Cố Nguỵ nghe điện thoại.

Cố Nguỵ: “Tôi.”

Đầu bên kia, Tiêu Trọng Nghĩa nhanh chóng giật điện thoại: “Cố Nguỵ, có bận gì không?”

Cố Nguỵ: “À, đang bận nghe điện thoại của hai người.”

Tiêu Trọng Nghĩa: “Vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa, cúp máy nhé.” Sau đó nhanh chóng dập điện thoại.

Sau chuyện đó, anh ta dạy dỗ Tam Tam rằng, con người Cố Nguỵ này, chỉ có thể thầm nguyền rủa trong lòng, tuyệt đối không được chọc tức ra mặt, đương nhiên tốt nhất là cũng đừng chọc tức sau lưng.

Có một hôm ra ngoài cùng Tam Tam, chúng tôi gặp một đôi ăn mày ở bến tàu điện ngầm. Người phụ nữ dáng vẻ ốm yếu đang nằm, người đàn ông bưng một bát cháo rau hay gì đó đút cho người phụ nữ. Tam Tam cảm thán, đôi vợ chồng cho dù nghèo hèn đến mấy cũng không bao giờ rời xa nhau. Sau khi về, nó liền hỏi Tiêu Trọng Nghĩa: “Nếu hai chúng ta sắp chết đói, chỉ còn lại một bát cháo duy nhất, anh sẽ để cho ai ăn?”

Tiêu Trọng Nghĩa: “Mỗi người một nửa.”

Tam Tam: “Lừa em một câu “cho em hết” thì anh sẽ chết sao?!”

Sau đó, Tam Tam cũng hỏi Cố Nguỵ câu đó. Cố Nguỵ đáp: “Đưa cho Lâm Chi Hiệu, xem xem cô ấy để lại bao nhiêu cho tôi.”

Tôi nghe xong: “Chẹp, đùn đẩy.”

Tiêu Trọng Nghĩa nghe xong: “Nham hiểm.”

Sau đó, chúng tôi lại cùng với Ấn Tỉ nghiêm túc phân tích lại vấn đề này.

Nếu một đôi ăn mày sắp chết đói chỉ còn lại một bát cháo, người phụ nữ ngu xuẩn sẽ cho rằng người đàn ông cho cô ấy hết bát cháo mới thật sự là người yêu cô ấy. Người phụ nữ ngu xuẩn hơn sẽ cho rằng, mình cho người đàn ông hết bát cháo mới thật sự là yêu anh ta. Người phụ nữ lí trí sẽ chia đều cho cả hai người. Người phụ nữ thông minh sẽ chia cho người đàn ông phần nhiều hơn một chút, đồng thời vẫn phải để bản thân duy trì sự sống, chờ đợi bát cháo tiếp theo.

Nếu một đôi ăn mày sắp chết đói chỉ còn lại một bát cháo, người đang ông đưa hết báo cháo ấy cho người phụ nữ là người si tình nhưng ngu xuẩn. Người đàn ông độc chiếm cả bát cháo cho riêng mình, hoặc cho rằng khi gặp khó khăn đường ai nấy đi, hoặc cho rằng mình có thể duy trì sự sống đi câu một con cái lớn hơn về cho người phụ nữ, nếu là vế trước, đó chính là một tên khốn, nếu là vế sau thì đó là một người có trách nhiệm hoặc càng là một tên khốn. Người đàn ông lí trí sẽ chia đều bát cháo cho cả hai người. Người đàn ông thông minh sẽ chia cho mình nhiều hơn một chút, bởi vì anh ta cần nhiều năng lượng hơn để gánh vác những trách nhiệm cao cả hơn.

Chợt phát hiện, chúng tôi quả là vô vị…

- -------------------------------

Tam Tam: “Tìm một bác sĩ sẽ gặp phải một vấn đề: Anh ta … ukm, liệu có bị lãnh cảm không?”

Tôi: “Anh! Ấy! Không! Làm! Ở! Khoa! Sản!!!”

Tam Tam: “Suốt ngày ở trên bàn mổ cũng ngắm đủ rồi.”

Tôi thấy cơ mặt mình co giật luôn rồi: “Tình yêu à, sao lúc nào mày cũng phát hiện ra đủ loại vấn đề… thô bỉ thế?”

Tam Tam: “Tình yêu à, tao chỉ sợ mày chóng hợp chóng tan thôi.”

Cố Nguỵ vô cùng bất lực nhìn Tiêu Trọng Nghĩa: “Cậu mau nhanh chóng mang cái cô Tiêu San này về đi.”

Ông chủ Tiêu liền đe doạ Tam Tam một câu: “So với việc em suốt ngày tìm cách đối phó Cố Nguỵ, chi bằng em dồn tâm sức đối phó với anh đi.”

Từ đó, mối quan hệ giữa Tam Tam với Cố Nguỵ mới dần trở nên hoà hợp hơn.

Tiêu Trọng Nghĩa có nuôi một con Husky, nghe nói nó đã từng có một cái tên rất Tây, đó là Philip, nhưng bởi vì công việc của lão Tiêu rất bận rộn, thường xuyên phải đi công tác, nên thời gian Philip sống ở tiệm thú cưng cũng ngang ngửa thời gian ở nhà. Hơn nữa, bình thường lão Tiêu cũng không phải người hay chơi với thú cưng, thế nên Philip không hề thân thiết với chủ của mình, cũng chẳng thân thuộc với cái tên của mình nữa.

Về sau nó rơi vào tay Tam Tam. Người ta thường nói “Chủ nào chó nấy”. Từ đó về sau, Philip thường chạy điên cuồng trên mọi ngõ ngách nẻo đường, càng ngày càng xa cách cuộc sống lạnh lùng trước đây.

Lần đầu tôi thấy Philip, nếu không phải vì mặt nó, tôi hoàn toàn không nhận ra đây là một con Husky, nhìn từ đằng sau, rõ ràng đây là một con Bichon phiên bản tăng cân. Ôi, đây là chuyện khó gặp tới nhường nào…

Tôi hỏi: “Lão Tiêu, rốt cuộc anh cho nó ăn gì thế?”

Tiêu Trọng Nghĩa: “Thức ăn cho chó.”

Tôi: “Thương hiệu nào? Không có chất kích thích đấy chứ?” Sao mà béo thế…

Tiêu Trọng Nghĩa: “Thức ăn cho chó không vấn đề gì, nhưng Tiêu San có vấn đề. Một ngày cô ấy cho nó ăn sáu bữa, nó cũng vui vẻ ăn hết sáu bữa, còn chưa kể bữa phụ.”

Tôi: “Tam Tam, mày nuôi heo à?!”

“Hê hê hê.” Tam Tam cười e thẹn, “Nuôi cho béo để còn thịt.”

Cũng chỉ có Tiêu Trọng Nghĩa mới chịu nổi con hâm này.

Sau khi Tam Tam vỗ béo Philip đến độ biến dạng thành công, nó liền đổi tên chú chó này thành Ferrero.

Ferrero quả nhiên là đứa trẻ ngoan, ai có sữa người ấy chính là mẹ, nhanh chóng tiếp nhận cái tên này.

Sau khi biết chuyện, lão Tiêu chê bai: “Đang yên đang lành em đổi tên nó làm gì? Giữ nguyên cũ đi.”

Tam Tam: “Không thể để tên cũ. Anh để tên một con người cho một con chó, anh nghĩ nó có vui không?”

Lão Tiêu: “Còn em lấy tên một loại socola đặt cho một con chó thì đúng?”

Tam Tam: “Dù sao nó cũng là đồ háu ăn, coi như đúng bản chất còn gì.”

Từ đó, mỗi khi lão Tiêu dắt Ferrero ra ngoài đi dạo đều không gọi tên nó, mà chỉ gọi: “Ê”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.