Đế Vương

Chương 53: Phá thành




Từ ngày Yến tướng quân nhận được sự đồng ý của Yến Quy, ông không dò xem gian tình của bệ hạ và Yến Quy nữa. Mặc kệ Yến Quy có bị triệu kiến một mình hay không, hay trắng đêm không về, ông chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Yến Quy cũng nói với yêu cầu của phụ thân cho Kỳ Huyên biết, Kỳ Huyên nghe xong, cười hỏi: “Ngươi có nói là ngươi sẽ đi với ta được không.”

“Ta không muốn dọa phụ thân” Yến Quy liếc xéo Kỳ Huyên, dừng một chút mới nói: “Huống hồ ngươi có đi được hay không, vẫn là vấn đề.”

“Ngươi không tin ta sao?” Kỳ Huyên kéo người qua, nghiêm túc hỏi, Yến Quy cười cười, vuốt đôi mày đang nhăn lại của hắn, “Thái tử còn nhỏ, tả tướng sao có thể đồng ý chuyện ngươi rời vương thành.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ ta lại?” Kỳ Huyên bất mãn hỏi, Yến Quy ôn nhu khuyên nhủ: “Không phải bỏ lại, là chờ ngươi, chờ ngươi trong nhà của chúng ta.”

Lời này Kỳ Huyên thích nghe, hắn định hôn nhẹ lên môi Yến Quy, bất quá vẫn có chút bất mãn, “Thật muốn cùng ngươi rời đi, chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thật sự là khó chịu.”

“Nếu để người ta thấy bộ dáng của bệ hạ, chắc sẽ cười rụng răng mất.” Yến Quy bật cười, áp mình trong lòng Kỳ Huyên, quý trọng mỗi một khắc ở chung hiện tại.

“Ai, không được đề cập đến mấy chuyện mất hứng đấy, ngày mai đã xuất binh rồi, ngươi phải cẩn thận chút.” Kỳ Huyên thu hồi khuôn mặt đàm tiếu, có chút lo lắng dặn dò.

“Ta biết, ngươi đừng lo lắng, chỉ cần Thư Tử Kỳ có thể kiềm chế quân địch ở Nam Hà quan, không để bọn họ đến trợ giúp, ta sẽ có biện pháp đánh bại Vân Thương.” Yến Quy cười nói, trên mặt thần thái sáng rực, tự tin làm mê lòng người.

Kỳ Huyên nhịn không được trong lòng nóng lên, lấy tay giữ ót Yến Quy lại, áp người về phía mình, mạnh mẽ hôn y. Yến Quy chói mắt như vậy, là của hắn.

Yến Quy ghé vào trong lòng Kỳ Huyên, hai tay vòng qua cổ đối phương, ngửa đầu thừa nhận nhiệt tình từ đối phương. Nụ hôn của Kỳ Huyên thật sự dùng lực, mang theo sự bá đạo như muốn nuốt Yến Quy vào bụng, muốn Yến Quy mở miệng đón lấy hắn.

Hắn đưa đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng Yến Quy, câu dẫn đầu lưỡi đối phương cùng hắn cùng múa, trong nụ hôn kịch liệt ấy, khóe môi Yến Quy chảy xuống một đường chỉ bạc không kịp nuốt xuống mà lược đạo dâm my ở cần cổ.

Đợi đến khi Yến Quy nhịn không được phát ra một tiếng ưm, Kỳ Huyên mới thả lỏng lực đạo, nhưng không chịu rời đi cánh môi y, một lúc thì hôn nhẹ, một lúc lại vươn đầu lưỡi ra liếm.

Yến Quy đỏ bừng mặt vì bị khiêu khích, hai tay vốn đang vòng qua đối phương đã đặt trên lồng ngực, nhưng lại không dùng chút lực nào, lại có chút hương vị dục cự còn nghênh.

“Đừng…… Ngày mai còn phải xuất binh……” Yến Quy trốn tránh đụng chạm của Kỳ Huyên, có chút xấu hổ nói.

Kỳ Huyên hít sâu một hơi, đầu gục bên cần cổ của Yến Quy, phiền muộn không thôi: “Khó chịu.” Trong giọng nói khó được có chút ủy khuất khiến Yến Quy run lên, bởi vì hai người đang rất gần, nên y cảm nhận được lửa nóng của đối phương đang đặt trên bụng mình.

Nghĩ nghĩ, Yến Quy run rẩy vươn tay, giữ lấy lửa nóng cú đối phương, làm cho Kỳ Huyên thoải mái thở ra một tiếng. Yến Quy nhỏ giọng nói: “Ta lấy tay giúp ngươi.”

Kỳ Huyên không nói hai lời, ôm người bước đến giường, đến bên giường thì nhấc vạt áo, gấp gáp rút tiết khố, kéo tay Yến Quy lại.

Yến Quy đỏ mặt, cầm lấy lửa nóng của đối phương, tay y hơi rát, tựa hồ như bị thiêu đốt. Cho dù y đã từng không ít lần thân mật với Kỳ Huyên, y cũng rất ít khi trực tiếp cầm lấy đối phương.

Thường thì Yến Quy không giúp Kỳ Huyên được, vì mỗi lần có chút động tác hơi thân mật là y đã đỏ mặt không thôi. Kỳ Huyên lại thích bộ dáng thẹn thùng của y, cho nên thường cố tình khiêu khích y.

Bất quá Kỳ Huyên cũng muốn vui vẻ, nên cũng không muốn nhẫn tâm chọc cho y nóng nảy, bởi vậy rất ít khi hắn để Yến Quy lấy tay giúp hắn, trước đến nay cũng chưa từng yêu cầu đối phương dùng miệng.

Chính hắn đã hầu hạ Yến Quy vài lần, khiến Yến Quy vừa sợ vừa thẹn, hận không thể ngất đi mới tốt. Cho nên giờ Yến Quy chủ động như thế, thật sự khiến cả lòng lẫn thân thể đều thỏa mãn.

Yến Quy tựa vào Kỳ Huyên, bắt đầu chậm rãi di chuyển tay phải. Y cố hồi tưởng lại cách Kỳ Huyên giúp mình, sau đó dùng ngón tay mang đến khoái cảm cho đối phương.

Nghe hô hấp nặng nhọc của Kỳ Huyên bên tai, thỉnh thoảng lại rên rỉ vài câu, thân nhiệt của Yến Quy cứ thế cũng tăng lên. Y từ từ nhắm hai mắt giúp Kỳ Huyên thoải mái, tay còn lại cũng bất giác hướng về giữa hai chân mình.

Kỳ Huyên thấy động tác của y, ánh mắt trầm xuống, phía dưới lại lớn hơn vài phần, nhìn hai gò má phiếm hồng của Yến Quy trước mắt mình, khóe mắt hắn phát lên mị ý.

Hắn nhịn không được vươn tay, cởi bỏ vạt áo Yến Quy, đưa tay tham nhập lồng ngực đối phương, xoa bóp hai điểm mẫn cảm trước ngực đối phương. Yến Quy kinh suyễn một tiếng, Kỳ Huyên đột nhiên kéo tay y ra, đồng thời cởi luôn tiết khố của y.

Không chờ cho Yến Quy có phản ứng, Kỳ Huyên đã đặt y lên giường, quần áo nửa trên của cả hai đã có chút hỗn động, nửa người dưới đã trở nên trần trụi.

Kỳ Huyên kéo lửa nóng của mình và Yến Quy về nắm lại một chỗ, chọc cho toàn thân Yến Quy run rẩy một chút. Hắn hung hăng hôn Yến Quy, động tác trên tay cũng không ngừng, lập tức cuốn cả hai vào bể dục.

Bởi vì Yến Quy còn băn khoăn chuyện xuất chinh ngày mai, Kỳ Huyên cũng không tiến vào, cũng không dám dây dưa đến khuya, sau khi cả hai đều phóng ra thì tha cho Yến Quy.

Yến Quy thở dốc cạnh nằm cạnh Kỳ Huyên, thần trí còn chưa tỉnh táo lại, đôi mắt mờ mịt khiến Kỳ Huyên suýt chút nữa lại quật khởi, Kỳ Huyên áp chế dục niệm đang rục rịch, gọi người mang nước ấm đến.

Hai người nhanh chóng thanh lí thân mình, sau đó Yến Quy rời doanh trướng của Kỳ Huyên trở về doanh trướng của mình. Lúc trở về doanh trướng thì thấy Yến tướng quân đã chờ bên trong.

“Quy nhi, ngày mai chinh chiến, cần phải cẩn thận.” Yến tướng quân cũng không muốn hỏi Yến Quy ban nãy đi đâu, chỉ đi thẳng vào vấn đề.

“Cha yên tâm, hài nhi biết được.” Yến Quy gật gật đầu, thay Yến tướng quân châm một chén trà.

“Quy nhi, nếu Vân Thương không trúng kế thì phải làm thế nào?” Yến tướng quân không phải không có lo lắng, tuy rằng Yến Quy quả thật có thực hiện mưu kế này, nhưng nếu Vân Thương thật sự cẩn thận, không trúng kế thì sao?

“Vân Thương không có đường lui, chỉ cần chúng ta không lộ ra dấu vết, hắn nhất định trúng kế.” Yến Quy nói như đang thề thốt, Kỳ Huyên nói cho y biết, Vân vương đã hạ lệnh với Vân Thương, giờ phút này Vân Thương đang cực kỳ nôn nóng muốn đánh Vạn Hà quan.

Hơn nữa Thư Triết cũng không nghe lời hắn an bài, làm cho tình huống càng ác liệt hơn, kể từ đó, hắn càng nôn nóng hơn, phán đoán cũng sẽ bị ảnh hưởng. Yến Quy và Kỳ Huyên đang canh chuẩn thời cơ, muốn thừa dịp Vân Thương tâm trạng thất thường mà một lần tiêu diệt đại quân của hắn.

Yến tướng quân dặn dò xong cũng định đứng dậy rời đi, ánh mắt thoáng nhìn thấy cổ áo mở rộng của Yến Quy, gần xương quai xanh in dấu một vết đỏ sẫm.

Ánh mắt ông tối sầm lại, trong lòng có chút khó chịu, tuy rằng ông tự lừa mình dối người không mở miệng hỏi hành tung của Yến Quy, nhưng sâu trong nội tâm làm sao lại không biết, Yến Quy chắc chắn là ở cùng với bệ hạ.

Yến Quy xem thấy cảm xúc phụ thân tự nhiên trở nên không tốt, khẽ chuyển tròng mắt thì đoán được ngay suy nghĩ của đối phương. Y thanh thanh yết hầu, thấp giọng nói: “Giờ đã không còn sớm, cha đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Yến tướng quân nhìn y, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi doanh trướng. Yến Quy nhìn bóng dáng phụ thân, tự nhiên cũng thở dài thật sâu.

Hôm sau, cửa thành Vạn Hà quan rốt cuộc cũng mở ra. Thiết kỵ binh của Đại Kỳ vương triều chia làm thượng trung hạ ba đội quân, hướng tới biên giới, Vân Thương thu tin từ lính gác thì nhanh chóng chuẩn bị ứng chiến.

Hai quân giao chiến, không nghĩ tới thiết kỵ binh của Đại Kỳ vương triều lại không chịu đánh, đánh không bao lâu đã lui lại. Vân Thương ra lệnh cho thủ hạ toàn lực truy kích, chỉ là đối phương chỉ lo chạy, thật sự rất phiền phức.

Hắn cảm thấy có chút nghi hoặc, thủ hạ binh lính lại càng được thể mà sĩ khí ngẩng cao. Trong quân có người bắt đầu cho rằng, thiết kỵ binh của Đại Kỳ vương triều chỉ là hư danh, trước nghe nói dũng mãnh thiện chiến lắm, hôm nay giao thủ mới biết, đối phương chỉ là thủ hạ bại tướng mà thôi.

Lòng tự tin được bành trướng dễ dàng sinh lòng khinh địch,  Vân Thương nghiêm khắc răn dặn binh lính, cho mọi người không được khinh thường. Nhưng sau vài lần giao chiến, thiết kỵ binh đều chỉ biết lui lại.

Song phương cứ như vậy ngươi tới ta đi, đánh hơn mười ngày. Một ngày nọ, lúc thiết kỵ binh Đại Kỳ vương triều đến lại tiếp tục lui bước, nhưng lại không lui về Vạn Hà quan.

Vân Thương rùng mình, trong đầu chợt lóe một tia không thích hợp, còn chưa kịp suy nghĩ thì binh lính đã đuổi theo truy kích. Bọn họ đuổi theo thiết kỵ binh đến một hạp cốc, mắt thấy thiết kỵ binh hốt hoảng chạy vào hạp cốc, Vân Thương lập tức kêu dừng.

Hạp cốc địa thế nhỏ hẹp, nếu địch quân có mai phục, bọn họ sẽ không dễ dàng chiếm lợi thế. Bở vậy hắn triệu tập tướng lãnh, chuẩn bị lui về doanh địa.

Chỉ là bọn hắn còn không kịp quay đầu thì phía sau đột nhiên trào ra rất nhiều thiết kỵ binh, đại quân Vân Thương sửng sốt, bị địch nhân đánh trở tay không kịp. Bọn họ vừa đánh vừa lui, càng tiến sâu vào hạp cốc, thì đột nhiên các huynh đệ bắt đầu kêu gào thảm thiết.

Chỉ thấy trên vách đá hai bên hạp cốc đều là thiết kỵ binh, bọn họ tay cầm cung tiễn, đang bắn tên không ngớt. Binh lính của Vân Thương gặp phải tiền hậu giáp kích, lúc đó hắn mới biết, mình đã trúng kế của Yến Quy rồi.

Mấy ngày trước đây lúc thiết kỵ binh lui lại, một bộ phận thiết kỵ binh không trở lại Vạn Hà quan, mà trốn ở hạp cốc này, đợi đến khi hạp cốc đủ binh lính rồi Yến Quy mới lĩnh thiết kỵ binh dẫn Vân Thương đến đây.

Y cũng biết Vân Thương sẽ không tiến vào hạp cốc, bất quá y còn có hậu chiêu; Kỳ Huyên mang nhập vạn binh mã đến, lúc Yến Quy bị Vân Thương truy kích đã âm thầm xuất quan dẫn quân đến hạp cốc, chặn đường lui của quân địch.

Đại quân của Vân Thương bị nhốt trong hạp cốc, không thể động đậy. Nhập vạn đại quân phía trước thế công mãnh liệt, thiết kỵ binh phía sau như hổ rình mồi, trận chiến này, Vân Thương triệt để đại bại.

Hắn quá coi thường Yến Quy, vốn tưởng rằng so với Thư Tử Kỳ, Yến Quy còn kém xa lắm. Nhưng hôm nay sự thật đã chứng minh, năng lực vận dụng binh pháp và hành quân bày trận của Yến Quy cũng thật đáng gờm.

Thân tín hộ vệ bên người hắn muốn mở ra đường máu đào thoát, nhưng chờ bọn hắn là tầng tầng lớp lớp vây quanh, tiền phương còn có Yến Quy và ám vệ của Đại Kỳ vương triều đang chờ bọn họ.

“Vân tướng quân, biệt lai vô dạng.” Yến Quy tay cầm trường đao, thản nhiên chào hỏi.

Vân Thương giờ phút này cực kỳ chật vật, trên khôi giáp đều là vết máu, không chỉ có máu của địch nhân, của thân tín, mà còn của bản thân hắn. Hắn nhìn khôi giáp và khuôn mặt sạch sẽ của Yến Quy, đột nhiên có chút xấu hổ.

Yến Quy cũng không đợi hắn đáp lại, giơ lên trường đao troy tay giục ngựa vọt qua, Vân Thương phục hồi tinh thần, vung trường kích ngăn cản công kích của Yến Quy. Hai người qua lại vài chiêu, ngựa dưới thân đều bị thương, bởi vậy đều xuống ngựa tiếp tục.

Luận về năng lực cá nhân, Vân Thương cao hơn Yến Quy nhiều, nhưng giờ Vân Thương đang bị thương, công lực phát ra không đủ mười phần, Yến Quy toàn lực ứng phó, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể đánh ngang tay. Huống hồ phía sau Yến Quy còn có một đội ám vệ, nếu Yến Quy đánh không lại, thì Vân Thương cũng trốn không thoát.

Có lẽ Vân Thương cũng lý giải điểm này, cho nên tuy rằng phát huy không đủ mười phần công lực, hắn vẫn cứng rắn đối kháng, chỉ vì một tia hy vọng cuối cùng, rằng kỳ tích sẽ xuất hiện, để hắn chạy thoát khỏi thần chết.

Có thể là cầu sinh ý chí chống đỡ của Vân Thương, trường kích trong tay hắn nhanh hơn vài phần. Yến Quy bắt đầu rơi vào thế hạ phong, Vân Thương vui vẻ, trong đầu bắt đầu có chủ ý xấu, muốn bắt Yến Quy làm con tin.

Chỉ là hắn còn chưa kịp hành động thì Yến Quy đã biết địch không lại nên cũng không ham chiến, hô to một tiếng, “Ẩn nhất!” rồi nhanh chóng lui về sau, trường kích của Vân Thương đánh vào hư không, nháy mắt sau đó, một bóng người đánh về phía hắn.

Hắn vội vàng huy động trường kích ngăn cản, nhìn lên mới phát hiện đối phương là ám vệ khó chơi lúc trước. Vân Thương nhớ rõ đã từng giao thủ với hắn, biết công lực đối phương không thấp, trong lòng càng thấp thỏm hơn.

Ẩn nhất giơ trường đao sắc bén bổ về phía Vân Thương, lần trước khiến đối phương chạy thoát, lúc này hắn nhất định lấy đầu đối phương trở về dâng cho bệ hạ.

Trước lúc xuất phát bệ hạ có nói, nếu không lấy được đầu Vân Thương, thì ám vệ tự đề đầu đến gặp mình. Cho nên Ẩn nhất dùng toàn lực, dùng mười phần công lực, rất nhanh đã để lại vài vết thương trên người Vân Thương.

Vân Thương hoảng sợ, công lực lần này của đối phương, quả thật cao hơn lần trước rất nhiều, hắn không khỏi có một loại cảm giác, hôm nay sợ sẽ là ngày an táng của mình.

Không đợi hắn nghĩ ra biện pháp thoát thân, Ẩn nhất đã vung trường đao lên, ngắm chuẩn cổ hắn, hắn thoát được, nhưng bị lưỡi dao xẹt qua cổ, để lại một đường máu thật dài.

Ẩn nhất không cho hắn cơ hội thở dốc, đao tiếp theo tới gần trước mắt, Vân Thương rùng mình, trường kích trong tay phản kích, tránh được điểm yếu hại.

Chiêu này phi thường mạo hiểm, nhưng nếu đối phương lại gần mình, trường kích của hắn có thể đâm xuyên tâm đối phương. Nhưng hắn không nghĩ tới, cổ tay Ẩn nhất chợt chuyển hướng, vặn eo, trường đao lợi dụng góc độ phi thường hiểm hóc bổ về cổ hắn.

Hắn căn bản không kịp phòng ngự, giây tiếp theo cảm thấy cổ đau xót, sau đó không có cảm giác gì nữa. Ẩn nhất thu đao vào vỏ, xoay người nhặt đầu người kia lên, sau đó quay về leo lên ngựa của mình.

“Vương gia, xin cho phép thuộc hạ đi trước phục mệnh bệ hạ.” Ẩn nhất thản nhiên nói, Yến Quy gật gật đầu, Ẩn nhất liền mang theo ám vệ chạy trước về Vạn Hà quan.

Ngay sau khi Ẩn nhất giết được Vân Thương, đại quân của Vân Thương cũng đã được thu thập sắp xong. Trận chieestn này, đại quân Vân Thương toàn diệt, liên quân của Thư quốc và Vân quốc, giờ còn lại mỗi Thư Triết.

Vân Thương phái một vạn tinh binh đến Hoành Thủy quan, cũng bị Yến gia quân ở Hoành Thủy quan cùng với thiết kỵ binh từ Ly quốc về tiêu diệt. Thư Triết sau khi thu được tin tức thì trở nên kinh hoảng.

Không nghĩ tới bọn họ mấy chục vạn đại quân, thế nhưng chỉ còn lại có mình hắn. Trước đây hắn cũng đã tổn thất không ít, chỉ còn lại không đến nhập vạn, hắn làm sao có thể dùng chừng ấy binh lực để đánh hạ Nam Hà quan? Lúc này hắn bắt đầu có chút hối hận lúc trước đã không nghe lời Vân Thương đánh lén Hoành Thủy quan.

Chỉ là hiện tại nói ra thì cũng muộn rồi, thiết kỵ binh của Đại Kỳ vương triều đã trên đường hướng tới Nam Hà quan. Thư Triết giờ cũng bất chấp phân cao thấp với Thư Tử Kỳ, mang theo binh lực còn sót lại, xám xịt rút về Thư quốc.

Thư vương cùng Vân vương giận dữ, nhưng còn chưa kịp trách cứ đã nghe được tin tức, binh mã của Đại Kỳ vương triều chia làm hai, đang hướng về Thư quốc và Vân quốc.

Thiết kỵ binh của Đại Kỳ vương triều rất nhanh đã giành được vài thành trì của Thư quốc và Vân quốc, sau đó hướng về vương thành. Thư vương cùng Vân vương kinh hoảng, lần lượt phái sứ giả đầu hàng.

Bất quá Kỳ Huyên không tỏ thái độ, thiết kỵ binh công kích cũng không đình chỉ, lúc Thư vương và Vân Vương sắp tuyệt vọng thì Ly quốc phái binh đến Vân quốc. Tin tức vừa truyền ra đều khiến các quốc gia ồ lên, Ly quốc xuất binh lúc này, thật sự không sáng suốt.

Ly quốc chỉ là tiểu quốc gia, binh mã của họ đối với thiết kỵ binh mà nói, chỉ như châu chấu đá xe. Vân vương tuy rằng cảm tạ Ly vương xuất binh, bất quá trong lòng hắn cũng không cho rằng Ly quốc có thể cứu được Vân quốc.

Chỉ là đại gia đều đã đoán sai, Ly quốc xuất binh hiển nhiên không phải giúp Vân quốc, mà là giúp Đại Kỳ vương triều tấn công Vân quốc. Vân vương biết được thành trị bị thiết kỵ binh chiếm lĩnh thật ra là bị Ly quốc quân đội chiếm lĩnh thì tức giận đến muốn nôn ra máu…

Kỳ Huyên tự mình lĩnh thiết kỵ binh, hướng đến Thư quốc. Trừ việc này ra, hắn còn đặc biệt điều Thư Tử Kỳ đi, phái tướng lãnh khác thủ Nam Hà quan.

Thư Tử Kỳ đi theo phía sau Kỳ Huyên, suất lĩnh thiết kỵ binh, một đường hướng đến Thư quốc Vương Thành. Tin tức Thư Tử Kỳ mang theo binh tấn công Thư quốc, rất nhanh cũng truyền đến tai Thư vương.

Chúng thần trong triều nghị luận không dứt, Thư vương sắc mặt xanh mét, phát tiết lên người của Thư gia, mệnh cho Thư Triết dẫn binh xuất chiến, nếu không ngăn được Thư Tử Kỳ, thì cũng không cần phải trở lại.

Thư triết khổ không thôi, cảm giác lần này mà tiến lên thì chỉ có chịu chết, nhưng mà quân muốn thần tử, thần không thể không tử, tâm tình hắn trầm trọng dẫn binh rời khỏi vương thành.

Kỳ Huyên cùng Thư Tử Kỳ đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh đã đến thành trì lân cận vương thành, biết được Thư Triết dẫn binh xuất chiến, Thư Tử Kỳ nhanh chóng thỉnh mệnh muốn ra nghênh địch.

Kỳ Huyên biết Thư Tử Kỳ cùng Thư Triết có ân oán, hào phóng chuẩn tấu, Thư Tử Kỳ mang theo mười vạn tinh binh, nghênh chiến hơn mười vạn binh mã của Thư Triết. Hai phương nhân mã giao chiến ngoài vương thành, lúc này Thư vương đã chuẩn bị chạy trốn khỏi cung thành, lui đến nơi an toàn.

Thư vương mang theo vài sủng ái, thần tử trung tâm, một đội hộ vệ, định rời khỏi trước khi vương thành bị công phá. Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp ra khỏi cung thì đã bị người ngăn cản.

Thư vương nhìn cấm vệ quân trước mắt, không thể tin quát: “Ngươi cũng dám phản bội trẫm.” Thủ lĩnh cấm vệ quân suất lĩnh cấm vệ quân vây quanh đoàn người của Thư vương.

“Bắt bọn hắn.” Thủ lĩnh không nói lời vô nghĩa với Thư vương, chỉ ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân liền động thủ chuẩn bị bắt giữ Thư vương. Hộ vệ của Thư vương liều mạng hộ chủ, chỉ là một thần tử bên cạnh Thư vương đột nhiên rút đoản đao trong tay áo ra kề vào cổ Thư vương.

“Bệ hạ, lệnh cho bọn họ lui ra đi.” Thần tử đang cầm đoản đao trong tay là người bệ hạ cực kỳ sủng tín, là Hộ bộ Thượng thư. Thượng Thư đại nhân thình lình hành động như thế, khiến Thư vương kinh ngạc không thôi.

“Ngươi!” Thư vương vừa mới mở miệng, cổ liền cảm thấy đau xót, Thượng Thư đại nhân tăng thêm lực đạo, thản nhiên nói: “Nếu không dừng tay, tính mạng của bệ hạ các ngươi không được bảo toàn nữa đâu.”

Hộ vệ mắt thấy đại thế đã mất, chỉ có thể lần lượt dừng tay, để cấm vệ quân bắt được. Nhóm phi  tử bị dọa choáng váng, có người bắt đầu khóc, có người trực tiếp té xỉu; Các thần tử khác cũng hoảng sợ, bị cấm vệ quân bắt lấy.

Thượng Thư đại nhân ép đoàn người Thư vương vào trong cung trông giữ, sau đó phong tỏa tin tức, giết hết các nội thị và cung nữ không nghe lời, toàn bộ hoàng cung đều bị bọn họ khống chế.

Cung nhân ở bên ngoài còn chưa biết, trong cung đã đại biến rồi…

Bên kia, Kỳ Huyên đứng ở trên tường thành, ngắm nhìn phương xa, trong lòng tưởng niệm Yến Quy đang ở Vân quốc xa xôi. Thiết kỵ binh của Đại Kỳ vương triều chia làm hai đường, Yến Quy cùng Yến tướng quân đi về phía Vân quốc.

Thư quốc đã nằm trong tay hắn, không biết tình hình chiến sự ở Vân quốc thế nào rồi? Hy vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không biết như thế nào, trong lòng Kỳ Huyên tự dưng có cảm giác bất an.

Rõ ràng đều đã an bài tốt, chờ bọn họ cùng thám tử nội ứng ngoại hợp, nay có thể nói là hắn đã đánh bại Thư quốc, Vân quốc cũng nên không có vấn đề mới đúng.

Hắn nhíu mày nhìn về phía Vân quốc, suy nghĩ một phen rồi triệu ám vệ đến, hỏi Ly Phi có truyền tin đến hay không. Ám vệ hồi báo không có, hắn rùng mình, lệnh cho ám vệ lập tức liên hệ với thám tử ở Ly quốc.

Hai ngày sau, ám vệ hồi báo, đã mất liên hệ với thám tử ở Ly quốc, chỉ sợ đã bị địch nhân phát hiện. Kỳ Huyên hít sâu một hơi, lập tức phái một đội ám vệ, cho họ đến Ly quốc tìm cho ra mọi chuyện.

Sau đó hắn lại để người liên hệ với ám vệ bên cạnh Yến Quy, nhắc nhở đối phương trăm ngàn phải cẩn thận, Ly quân khả năng có trá. Nhưng sau đó không lâu, ám vệ đến báo, ngay cả ám vệ bên người Yến Quy cũng liên hệ được.

Kỳ Huyên trong lòng trầm xuống, trong đầu lập tức hiện lên tên một người ── Hình Truy. Lúc trước Ly Phi nói người của ngũ hoàng tử tựa hồ có liên hệ với Hình gia quân, hắn không để trong lòng, nay đúng là Hình Truy.

Hắn nắm chặt hai tay, kiềm chế nôn nóng và nộ khí trong lòng, phái ra một nửa binh mã chạy tới Vân quốc. Thư Tử Kỳ tiếp lệnh, nhanh chóng đánh thắng Thư Triết, đánh vào Vương Thành.

Thư vương đã bị người của hắn chế phục, nay Thư quốc có thể nói là vật trong lòng bàn tay. Nhưng hắn một chút cao hứng cũng không có, bởi vì không liên hệ được với Yến Quy, đồng nghĩa với việc hắn không biết Yến Quy có an toàn hay không.

Hắn nhớ lại lần đó Yến Quy trúng tên, trong lòng càng lo lắng, sợ Yến Quy lại gặp nguy. Đang lúc hắn nôn nóng nan an, tin tức của Yến Quy rốt cuộc truyền trở về.

Nguyên lai là người của Ly Phi mang tin đến giao cho Yến Quy, khiến trước đó Yến Quy đã có chuẩn bị mà đề phòng Hình Truy, mới không để Hình Truy thực hiện được âm mưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.