Đế Vương Tiền Truyện

Chương 70: Sương sương 2307 tuổi.




Liền cứ như vậy mà phi hành, Lưu Kim hắn ta chân tay cảm giác như sắp nứt, từng thớ cơ đều có thể nhận thấy sự gượng ép.

Một nhún, liền băng qua một tầng nhà…

Một đạp, liền lao lên chục mét…

Hắn ta càng chạy càng nhanh, cũng như càng lúc càng lo lắng, nếu nàng có mệnh hệ gì, hắn chắc… Không nói xui như thế, phỉ phui cái mồm nhà ngươi !

Cửa bệnh viện quân y dần dần hiện ra trước mắt, Lưu Kim đạp lên một nóc phi cơ gần đó, lấy đà nhảy, trực tiếp tới được tầng hai.

“Tầng…Tầng năm…” Lưu Kim hổn hển nói.

Hắn vóng tay qua lan can, kéo mạnh một hơi, phóng như một mũi cuồng tiễn rời cung, cứ thế theo phương thẳng đứng lên đến tầng trên.

-Phịch !!!-

Lưu Kim đáp xuống tầng năm, thoáng lướt đồng hồ, mới có năm phút trôi qua, vẫn như cũ vội vàng tìm phòng bệnh.

“ Linh Linh !!!” Hắn xô cửa lao vào.

Dương Liễu đang cắm cúi xử lý thông tin, giật mình nghe giọng hắn liền quay ra giảng giải:

“ Nàng ở nhà, không biết vì lý do gì mà hôn mê, mạch đập cực yếu, may có Tiểu Nhiên Nhiên về nhà phát hiện, chuyển tới đây.”

Giọng Dương Liễu run run, thực mang một vẻ rất bi quan, Lưu Kim cũng nhận ra điều đó, nhanh chóng tiến gần giường bệnh, nhìn Linh Linh trán đẫm mồ hôi, lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Mới hôm qua thôi, nàng vẫn còn tốt, tuy có chút lao lực do việc ở công ti, nhưng chí út không đến mức suy kiệt này.

Màu da trắng như tuyết, không có lấy một điểm hồng hào, thân nhiệt giảm sâu, tuy vậy mồ hôi vẫn tuôn ra như tắm.

“ N-Ngươi chuẩn đoán được gì ???” Lưu Kim trầm giọng hỏi.

“ Không có mấy thông tin, mạch đập càng lúc càng yếu, nếu không xử lý kịp thời, e rằng phải đoạn mất tứ chi mới có thể cứu vãn…” Dương Liễu nói, chen vào một chút nước mắt rưng rưng.

Lưu Kim hắn ta không thể để mình Dương Liễu ta chiếm dụng được, hắn tương lai làm vương, cần có một vĩ đại quân sư để điều binh khiển tướng…

Hắn…cần Linh Linh !!!

Dương Liễu tuy cùng Linh Linh cạnh tranh, nhưng nàng đồng dạng hiểu rõ, Lưu Kim không thể vì một người mà rời bỏ người kia, chính bởi vậy, miếng bánh này chia ra liền tốt…

Dương Liễu chấp nhận Linh Linh làm đại tỉ, dù gì nàng cũng không muốn vì một chút hão danh dự mà bỏ hắn.

Đại tỉ lâm nguy, không cứu chính là tội !

“ Ta nghĩ ta biết triệu chứng này… Ngươi có cái máy gì quét toàn thân không ??” Lưu Kim nói.

“ Đây !!” Dương Liễu hớt hải chạy ra, bấm bấm một chút, đáp.

Nàng sửng sốt nhìn bản quét X quang vừa lấy ra, run run hỏi:

“ Trên thành mạch, bám cái gì đây ???”

“ Ta hiểu rồi, ngươi xét nghiệm máu không có kết quả, đều bởi nó bám hết lên thành mạch máu, nàng hiện tại, chính là đang mang quá nhiều kim loại trong máu dẫn đến vón cục !!” Lưu Kim cắn răng nói.

Hắn là kẻ dũng mãnh, có thể lao đầu vào nắm đấm của Alex để tự đánh nát kim loại bám trên thành mạch…

Nhưng, nghĩ xem, Linh Linh liệu có chịu nổi !!

“ Mật độ quá dày đặc, trong y khoa mà nói, ca này…không thể cứu…” Dương Liễu sắp xếp thông tin liền hồi đáp.

“ Có thể, có thể, chắc chắn có cách, nghĩ đi, làm sao để đập nát kim loại đó ra !!!” Lưu Kim gào lên.

Hắn không thể nào chịu nổi cái suy nghĩ chính hắn sẽ đẩy Linh Linh vào trước một đòn đánh, cho dù đó có thể đánh nát kim loại, nhưng, thân thể của nàng, tính mạng của nàng sẽ…

“ Lưu trang chủ, thứ lỗi cho ta…” Một âm thanh mị quyến pha thêm chút sát khi từ đâu truyền đến.

-Phập !-

-Phập !-

-Phập !-

Lưu Kim, Dương Liễu, Lưu Y Nhiên đồng loạt cảm thấy người nhẹ bẫng, chân tay rã rời, ngã gục ra sàn.

Lưu Kim bất ngờ quy về bất ngờ, lúc này ngay cả mở miệng đều không nổi, chỉ đành nhìn cái bóng người kia đi đến.

Mờ mờ ảo ảo, một đôi tai mèo hiện ra, tiếp đến liền là toàn bộ kẻ kia nhân diện, không, thế này có chút…không phải nhân loại.

“ Tại hạ là Nguyệt Vĩ Hồ, chuyện của phu nhân trang chủ, hãy cứ để cho tại hạ…” Kẻ kia mở lời lần nữa.

Nàng, đúng vậy, chính xác là một nữ nhân, trên đầu có đôi tai mèo trắng muốt, viền mắt tô đỏ lên, vành môi liền cũng một dạng. Nàng y phục quả thực tính rất là kì lạ, tựa như mấy bộ truyền thống phục từ xa xưa.

Toàn thân Nguyệt Vĩ Hồ đều có một vẻ giống tiên tử, nhẹ bước mà lướt đi, dung nhan cũng vượt trội vô cùng vượt trội.

Nguyệt Vĩ Hồ tiến sát đến bệnh giường bệnh, mở ra cặp nhỏ bên người, khẽ một câu cảm thán:

“ Mấy nghìn năm trôi qua, ta quả thực thấy…hơi tự ti về nhan sắc của mình rồi…”

Cặp nhỏ ấy mở thành một hình vòng cung, khẽ loảng xoảng mấy tiếng, liền to lớn lên không biết bao nhiêu lần, hoá thành một cái lồng sắt. Nguyệt Vĩ Hồ chụp lồng sắt bao quanh Linh Linh, tay liên tục thao tác.

-Zít!!!!!-

Một tiếng như vậy vang lên, nghe vù vù động cơ quay chuyển, Lưu Kim cũng cảm thấy mấy phần khác lạ bên trong cơ thể mình.

Hắn cũng không tin tưởng được con người bí ẩn này, gắng hết sức để gượng dậy, cảm giác như chân tay như bị bóp méo đi, xương cốt lại như bị xoắn lên từng hồi.

Hắn cắn răng đau đớn, cuối cùng cũng đứng thẳng dây được, cảm nhận rõ ràng cái vù vù gió thổi từ giường bệnh phả ra.

Một bước…

Hai bước…

Ba bước…

Lưu Kim mỗi bước đều như cực hạn đau đớn.

Nhưng, những thứ này so với viễn cảnh mất Linh Linh, hoàn toàn không đáng một phần.

Hắn chậm rãi kêu gọi Hắc Kim, chuyển thành một thanh Hắc Kiếm, chém xuống vị trí của Nguyệt Vĩ Hồ.

“ Lưu trang chủ, ngươi đúng là kẻ si tình…” Nguyệt Vĩ Hồ như cũ cười cợt, nhún người tránh đi.

Nàng áp sát hắn, tóm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh, đem hắn vật ngã ra sàn.

“…chỉ là không đủ mạnh thôi…”

“ …nương tử của ngươi, sắp tới còn sẽ cường đại hơn…”

Lồng sắt đúng lúc ấy vang lên, lại kéo sụt về thành cặp nhỏ, mọi thứ tựa hồ như không có gì xảy ra.

“L-Lưu Kim !!!” Linh Linh choàng tỉnh, hét lên.

Lưu Kim ngay lập tức chồm dậy, đến sát cạnh nàng, ôm chặt lấy, hỏi:

“ Ổn chứ…”

“ Ta ổn, ngoài ra, ta còn cảm nhận được bên trong huyết mạch có gì đó khác lạ.” Nàng nhìn hắn hoảng hốt như vậy, đưa tay lên má hắn vỗ vỗ, cười khả ái đáp lại.

“ Hừ, cảm ơn ta chưa ???” Nguyệt Vĩ Hồ đứng một bên châm chọc.

“ Ta chịu ơn các hạ, thành thực xin lỗi về lỗ mãng vừa rồi…” Lưu Kim cúi đầu đáp lại.

“ Ta cũng chỉ là thấy tình hình nguy cấp nên mới dùng phản vật chất để khoá các ngươi lại, đau đớn có thể có, xin thứ lỗi.” Nguyệt Vĩ Hồ xua tay đáp.

“ Vậy… các hạ từ đâu đến, vì sao gọi ta như vậy ??”

“ Ta là nhà giả kim các ngươi đang tìm kiếm, lần này xuống núi, cũng bởi muốn theo phò tá ngươi, ta rất ưa thích hành động của ngươi đối với Linh Quang Trang nhân dân đó…” Nguyệt Vĩ Hồ đáp lại.

Lưu Kim sửng sốt một lúc, đánh giá lại, hoàn toàn thấy người trước mắt giống một nữ tử ưa thích cosplay hơn, hắn cũng là nghi vấn…

“ Khụ khụ, thứ lỗi cho ta vô lễ, các hạ giờ…bao nhiêu tuổi ??”

“ Ta ẩn dật cũng đã được hơn 2000 năm, đắm mình dưới đây hồ Xuân Hương xem nhân thế đã vượt mấy trăm năm…giờ đây…chắc 2307 tuổi…” Nguyệt Vĩ Hồ chăm chú suy tư liền đáp.

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.