Đế Vương Tiền Truyện

Chương 64: Nhân là đạo, nhẫn cũng là đạo.




Lưu Kim đón chờ điệu bộ của những kẻ trên kia, chúng hoàn toàn không thương tiếc, thậm chí còn có một kẻ hô lớn:

“ Đồ đệ ta nhận tồi quá, thật nhục nhã !!!”

“ Đó, hỡi các vị người ứng tuyển, các ngươi hẳn cũng đã thấy chết nhục nhã ra sao, cũng nên cẩn thận, khinh địch là không nên, giờ hãy bổ sung thêm 100 nô lệ nữa !!!” Lão râu xồm nói tiếp.

Đám người lại được dẫn ra, vị thanh niên tráo với Lưu Kim, vốn là một kẻ giả vờ câm để không bị nát họng, hắn lại xuống, nói với đồng bào về tình huống này, hảo hảo thuyết phục hãy theo Lưu Kim mà hành động.

Hắn nhớ lại…

“ Ngươi, có phải là một kẻ giả câm không ??” Lưu Kim gặng hỏi vị thanh niên này.

“ Ú, ớ, ú, ớ…” Vị thanh niên đáp lại.

“ Đừng vờ nữa, vị đại thúc này đã ra hiệu cho ta rồi, ta không trách ngươi là kẻ hèn, ngươi làm như vậy, chính là bảo vệ lời khai để tương lai cứu lấy đồng bào, mưu trí lắm, cứng cỏi lắm !!” Lưu Kim vỗ vai.

Đúng vậy, giết người diệt khẩu, Bee võ phái vì muốn tận dụng nên chỉ phế đi thanh quản, đảm bảo không bao giờ lộ chuyện này ra ngoài.

“ Ngài, ngài cao danh quý tính là gì, thật sự cảm tạ đã tới đây cứu giúp chúng ta !!” Vị thanh niên nghe Lưu Kim khen, nước mắt trào ra, nói chuyện lắp bắp, vẻ mặt hết sức vui mừng.

“ Ta là Lưu Kim, tương lai ta muốn trở thành vua, vì vậy ta tới đây để cứu lấy các ngươi, hỡi thần dân của ta.” Lưu Kim một bộ hết sức thân thiện cùng đức hạnh nói ra.

“ Ta có thể làm gì để giúp ngài không ??” Vị thanh niên hỏi.

“ Ngươi có thể chứ, hãy làm như này…”

….

Trên đài im phăng phắc, từng tiếng còng tay rơi xuống đều vang rõ ràng, in vào tiềm thức. Vị thang niên kia xong việc, liền hét lớn:

“ Đã chuẩn bị xong !!!”

“ Hằn, mời người ứng tuyển tiếp theo, Thái Đồng !!!!”

Lại một lần nữa, Lưu Kim cổ vũ nô lệ, nô lệ theo hắn nhào lên dẫm đạp Thái Đồng, khiến đối phương chết tan xác, liên tiếp như vậy, đã qua đến chục kẻ Bee võ phái bỏ mạng.

“ Hằn, các trưởng lão đều là phế vật, đồ đệ ngay cả một kẻ cũng không thi qua !!!” Râu xồm lão già nói.

Lưu Kim càng đánh, càng nghe liền càng hiểu, Bee võ phái bị cấm vì luyện tập đến mất đi nhân tính, mất đi thông tuệ, xử sự cục cằn thô lỗ không khác gì tiền sử nhân loại. Hắn cũng đã rõ vì sao sát thủ Bee võ phái đến ám sát Đào Hải Bảo lại không sợ chết, đơn thuần vì đã bị tước đi khả năng nhận thức.

Noz Á Quốc mạnh về số lượng…

Tử Sắc Giáo Phái mạnh về thủ đoạn…

Bata Thất Tộc mạnh về kế hoạch…

Kim Lân Chiến Đoàn mạnh về dị năng…

Bee Võ Phái, còn trụ vững đến giờ, mạnh về không sợ chết !

Lưu Kim trao đổi với vị thanh niên kia, liền được thông báo bên trong còn khoảng 3 nghìn người, cũng coi là có hi vọng.

“ Lưu Kim gọi từ bộ đàm, nghe rõ trả lời.” Hắn gõ gõ tai nghe nói.

“ Đạo sư, ta nghe được.” Louisa đáp.

“ Ca ca, ta nghe được.” Lưu Ngân Sa giọng cũng xuất hiện.

“ Lưu huynh, ta cùng Anh Túc nghe được.” Đào Hải Bảo trả lời, liền nghe thấy lao xao tiếng chửi nhau.

“ Lưu trưởng môn, ta nghe được…” Quản Tống Hiên thều thào nói.

“ Rồi, tất cả men theo tín hiệu Louisa phát ra, đến đó tìm cách đột nhập vào, mở khoá tất cả nô lệ, đến khi có hiệu lệnh của ta, liền kết nối với loa lớn trên đài điều khiển, cho ta một chút thời gian để hịch tướng sĩ !!” Lưu Kim lớn giọng.

“ Rõ !!” Bên kia bộ đàm truyền lại một loạt tiếng đồng tình.

Lão râu xồm Bee võ phái nghiêng người, nhìn đám nô lệ còn lại trong lồng, ánh mắt sòng sọc như quỷ đói một dạng, hắn gáy lên một hồi rợn sống lưng rồi nói:

“ Hằn, hôm nay thế hệ mới không thể diệt sâu bọ, chúng ta sẽ được diệt sâu bọ !!!”

Từ trên vách, nghe vô sống tiếng hò reo đồng tình, chúng vây thành từng vòng, nhìn chăm chú mấy trăm người trong lồng, liền thoáng cảm giác như rơi vào địa ngục, ám ảnh đến đau đầu.

“ Hỡi các vị, ta cùng các vị sát cánh nãy giờ, tuy không thể đảm bảo toàn bộ thoát, nhưng chúng ta sẽ chiến đấu, một vì uất hận, hai vì tự do. Tuy rằng nhẫn nhịn là đạo lý, nhưng, nhân quyền cũng là đạo lý. Hôm nay, chúng ta quyết tử với chúng !!!” Lưu Kim giọng nói qua loa phóng thanh vang lên, truyền vào từng đôi tai ở đây.

Lạc lối đôi tai của nô lệ, vì nghe được mà sôi sục…

Dã thú đôi tai của Bee võ phái, vì nghe được mà run sợ hoang mang…

“ Máu sẽ đổ, đầu sẽ rơi, nhưng sau tất cả, tự do là điều chúng ta sẽ đạt được !!! Nếu các vị muốn than thân, liền hãy ngồi đó làm đi, sau đó sẽ chết một cách tức tưởi vô cùng, chết một cách xúc phạm những người đã từng hi sinh vì các vị !!!

Các vị từng được cứu sống đúng không !!!

Các vị từng được tự do đúng không !!!!

Các vị có gia đình đúng không !!!

Nhân danh những điều đó, hãy trút uất hận lên đầu bè lũ Bee súc vật này, trút lên đó bằng niềm hi vọng của các vị, niềm vui của các vị, tình yêu cuộc sống của các vị !!!!

Chết ư !!!

Ai cũng rồi cũng phải chết !!!

Nhưng không phải hôm nay !!!

Không phải chết trong tù túng nhục nhã thế này !!!

Mà là ta cùng các vị sẽ đắm mình trong hào quang đến phút cuối cùng !!!

Hãy lao tới như những mũi tên của công lý, những ngọn phi tiễn của tự do, những cơn cuồn cuộn sôi trào hi vọng thuỷ triều !!!

Hãy cho chúng thấy, cái cảm giác bị đè bẹp ra sao !!

Diệt sạch Bee Võ Phái !!!”

Lưu Kim dứt lời, nhảy lên nóc lồng, xé tung áo nô lệ, lộ ra một thân đồng sắt đúc nên đẹp đẽ vô cùng, hắn giương mũi Thiên Hoàng Kim Bổng vào phía lũ dã nhân Bee võ phái kia, hét lớn một lần nữa.

Người nô lệ tuy không thể hét, nhưng tiếng rầm rập bước chân đều nghe rất rõ, từ trong góc túa ra một đoàn mấy nghìn người, họ trên tay là thô sơ vũ khí, đều đứng phía sau Lưu Kim hùng dũng kia.

Họ nghe rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị săn giết…

Nhưng, như hắn nói đó, họ sẽ không chết một cách nhục nhã !!

Đào Hải Bảo, Dương Túc, Luna, Louisa, Lưu Ngân Sa đồng loạt xuất hiện trên nóc lồng, trang phục lung linh kinh diễm, hết sức uy phong, cho người ta cảm giác không thể khinh nhờn.

“ Giọt nước cuối cùng của ly nước đầy này, ta giao cho đệ…” Lưu Kim nói khẽ với Dương Túc.

Hắn cảm nhận được chiến ý bừng bừng, căm phẫn tột cùng của những người nơi đây, tựa như một đồng bạt ngàn cỏ khô, cần một mồi lửa liền cháy lên dữ dội.

Dương Túc gật đầu, thân thủ nhanh như cắt, bắn hạ 5 tên Bee võ phái, chúng trước khi chết kêu lên như lợn chọc tiết, sắc mặt hoàn toàn không ra con người.

“ Xông lên !!!” Dương Túc hô lớn.

Đoàn người lao tới, hoàn toàn phủ trong nhiệt huyết, ánh mắt kiên định hết sức, dù cho có phải đồng quy vu tận cũng cam lòng.

“ Chỉ cần tung đòn, đánh rơi được kẻ nào xuống, kẻ ấy liền sẽ bị họ phán xử !!” Lưu Kim nói với mấy người này.

Hắn khai cuộc, tuy không thể đơn đả độc đấu, nhưng chỉ cần đánh cho đối phương còng lưng xuống, ngã xuống, nhân dân nô lệ sẽ dẫm cho hoá thanh bùn nhão.

“ Lưu huynh, đệ lo tên lùn tịt !!” Đào Hải Bảo hướng phía nô lệ đang lớp lớp bị đáng tung lên mà tới, qua bộ đàm nói.

“ Lưu Kim, ta sẽ lo mấy tên già, có vẻ bọn chúng không quá nhanh nhạy !!” Luna cũng nhận mục tiêu.

“ Vậy thì Túc Túc cứ việc tỉa những kẻ nguy hiểm, Louisa bảo hộ nhân dân, ta sẽ tới xem kẻ râu xồm kia thực lực thế nào!!” Lưu

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.