Lưu Kim rõ ràng, nghi ngờ dành cho người không bị hẳn là rất lớn, hắn trong đầu nhanh chóng cân nhắc vài kế hoạch, cuối cùng xác định như sau...
Hắn, thân làm Huyết Long Phái kế nhiệm trưởng môn, mang trong mình kĩ năng Huyết Ngưng, ngăn chặn máu chảy, giờ đây dù có nhiễm, cũng phải lấy khí phách bản thân ra địch lại, thử xem Huyết Ngưng mạnh hay máu không đông kinh khủng.
Lưu Kim miết cánh tay vào cửa, chạm vào một đường mỏng kim loại lỗi, cứa nên một nét thanh thanh, hắn chưa vận Huyết Ngưng ngay, cố ý chờ xem máu có chảy nhiều không ....
Máu trào ra, vồng lên trên miệng vết thương, tạo thành một đường cong cong đỏ sẫm óng ả cũng rất đẹp mắt, Lưu Kim chăm chú quan sát, không biết qua bao lâu rút ra kết luận.
Không vận Huyết Ngưng, máu cũng không chảy !!!!
Hắn nhanh chóng đi tới đám người chính quyền mặc áo đen kia, nói lớn:
" Ta cũng như nàng, máu vẫn có khả năng đông !!!"
Mấy tên kia quay lại cùng lúc, thấy mặt Lưu Kim có chút sững người khi nhận ra cái khủng bố thiếu niên trên báo, một nam tử trẻ tuổi nói:
" Ngươi hẳn là Lưu Kim, nói chung ta tin ngươi không phải người của Noz Á Quốc, không chảy máu như vậy có thể bởi cơ thể có đề kháng cao, ngăn dịch xâm nhập, tránh được bạo bệnh !!!"
Ngay lập tức một kẻ khác gàn lại:
" Hắn chưa chắc đã là đuổi được Noz Á Quốc, có khi đấy chính là bọn chúng thông đồng với nhau, diễn kịch để khiến chúng ta tin hắn, ta đề nghị tạm giam !!!"
Lưu Kim nhìn thoáng thấy cũng nhiều kẻ ủng hộ tạm giam, liền kẽ đến đứng cạnh Linh Linh, an ủi nàng một chút rồi hét:
" Các ngươi giờ gọi điện cho Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đi, nói với hắn xem hắn có tin ta không !!!"
Đám kia vốn toàn tiến sĩ bột, nghe Lưu Kim bá khí giọng lớn như sấm giật, sợ đến sởn da gà, cũng mất đi mấy phần ý định phản bác, nhanh chóng nối máy bộ trưởng.
Không biết qua bao lâu, mấy tên kia quay lại nói với Linh Linh và Lưu Kim:
" Mời hai vị theo chúng tôi."
Lưu Kim gật đầu, vẫn cứ nắm tay nàng, đi theo đám nhân viên chính quyền. Trên đường, liên tục những tiếng thét, những tiếng khóc, tiếng hô hào cứu thương, tiếng gót giày nên xuống đẩy cáng đi ra. Hắn nhìn cái cảnh mạng người qua đi dễ dàng đến vậy, nén phẫn nộ rồi hỏi:
" Noz Á Quốc kế hoạch là sao, vì lý nào lại tàn nhẫn vậy...."
" Tàn nhẫn, tội phạm luôn luôn vậy, Noz Á Quốc là lũ sống bằng nghề cướp khoáng mỏ, chính phủ cũng buộc phải giao thương với chúng do tài nguyên khan hiếm, nơi Nam Hà này mới có hai cái khoáng mỏ mới liền bị chúng nhắm đến !!!" Một nam tử giọng khá đậm giận dữ nói.
" Chính là cướp của ca ca ta, cướp của dân ta, ta sẽ không tha!!!" Lưu Kim hồi đáp.
Lúc này, cả bọn đã tới trước cửa một cái xe tải lớn, trẻ tuổi chính quyền nhân viên lúc trước mở cửa mời hai người vào trước rồi mấy tên áo đen còn lại cũng lũ lượt kéo vào.
Trẻ tuổi nhân viên ấy nói:
" Lúc nãy thất lễ, còn chưa giới thiệu, ta là Á Thao, là thành viên trẻ nhất đội đặc nhiệm này. "
Á Thao nói, mặt lộ rõ vẻ tự hào, cùng lúc đó mở tủ lấy ra hai cái ống tiêm.
Lưu Kim cũng không căng thẳng, cười rồi đáp lại:
" Ha, vậy ta với ngươi giống nhau, ta cũng là thành viên trẻ nhất của một đội đặc nhiệm. " Hắn cũng không ngại lắm, đều là cao tầng, đều là đặc nhiệm, tiết lộ tí thông tin cũng là ổn.
" Đội nào đấy ??" Á Thao hỏi, đồng thời vén tay áo Lưu Kim lên, làm một chút vệ sinh động tác rồi cắm ống tiêm vào bắt đầu trích lấy chút huyết.
" Đội Nghĩa Dạ !!" Lưu Kim giọng có hơi to, cũng bởi cái nhói nhói ở tay.
" Ghê nha, nhưng ta thích đội Nghĩa Dương hơn." Á Thao đáp, chăm chú nhìn ống tiêm xem huyết của Lưu Kim được lấy ra.
Cái thứ huyết này rất lạ, Thao chưa thấy bao giờ, nó màu hơi sẫm, bên trong liên tục loé cái sắc bạc, sắc vàng lên, nhìn như một dải tinh vân lấp lánh trên nền huyết sắc, hết sức ưa nhìn.
Lưu Kim nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tất cả người nơi này, liền từ từ mà nói:
" Cái thứ màu bạc, ấy là Thánh Kim siêu cấp dẫn điện, cho ta khả năng chịu đưng lôi điện, còn cả phóng điện, cái thứ màu vàng, gọi là Hoàng Kim, mang từ trường cực mạnh, làm nên ta khả năng kim khiển. Ta máu bất thường, đề kháng tốt hơn không phải chứ ??"
Á Thao há hốc, thất thần một chút trước khả năng của tên quái nhân này rồi thở dài:
" Đúng, giờ ta thích đội Nghĩa Dạ hơn..."
" Haha...." Lưu Kim cười, hắn rõ chứ, song song làm nhiệm vụ với Nghĩa Dạ là Nghĩa Dương, không cùng nhau sát cánh, nhiều hơn là đối chọi thành tích, có thâm niên không tốt gì. Hắn nghe Dạ Minh Ưng kể, bên Nghĩa Dương có mấy kẻ bàn giấy không, toàn dùng mưu kế, không đánh sảng khoái, không xứng quân tử !!
Á Thao cho ống huyết Lưu Kim vào máy, máy chạy rất nhanh thôi, đẩy sang màn hình một đống thông số, hắn lao đến đánh máy giải quyết, rồi hô vang một tiếng đánh dấu xong việc, lại quay sang lấy máu Linh Linh.
Lưu Kim nắm tay nàng, lúc này càng siết chặt hơn, mong sao nàng không thấy đau đớn...
Á Thao rút huyết Linh Linh xong, tròn mắt nhìn chút, đưa ngay sang mấy tiền bối bên kia, rồi đưa ra chuẩn đoán:
" Nàng bẩm sinh đa hồng cầu biến dị, cũng sẽ có đề kháng hơn người, chắc là do đó không nhiễm bệnh, cả hai ngươi có hay không khi nãy trải qua cảm giác sốc phản vệ ???"
" Có, khi tập trung nghe quy chế thi bọn ta đều có cảm giác choáng váng khinh khủng !!" Lưu Kim hồi tưởng nói.
" Mốc thời gian cùng trích xuất camera khớp, vậy là loại được hoàn toàn hoài nghi." Á Thao sau một hồi kiểm tra thông tin liền nói.
Lưu Kim gật đầu, quay sang nhìn Linh Linh huyết, màu ngả sang đậm như mật ong đỏ, chỉ chờ giải đáp, nàng nói:
" Một hồng cầu thường chỉ có một lõm, nhưng ta có tận ba lõm, oxi cùng dưỡng chất đưa vào cơ thể gấp ba, khiến cho sức ta hơn người, đề kháng hơn người, cả khả năng hồi phục cũng vậy. "
" Ngươi không nhận ra gì khác, cũng bởi ngươi quá cường đại, so ra ta cũng chỉ yếu như người thường. " Linh Linh bụm má, phụng phịu nhìn cái tên vô ý này mà nói.
" Không, không, Linh tỉ, đối với ta, ngươi vẫn vô cùng đáng sợ, có rất lớn ảnh hưởng a !!!" Lưu Kim cười cười sửa lỗi.
Bỗng, thiết bị thợ săn của hắn vang lên:
"Long Tử, ta lúc nãy nghe bộ trưởng nói lại tình huống của ngươi, hẳn giờ ngươi đang rảnh, tới biên khu phía Bắc hỗ trợ bộ trưởng mau. "
Đó là tin nhắn Phụng Tử gửi, Lưu Kim liền nhờ mấy kẻ này đưa Linh Linh đi trú nạn, mau chóng tới địa điểm kia.
.....
Lưu Kim đến nơi, thấy ngay đầu tiên chính là gay gắt ở sống mũi, mùi máu nơi đây đâm đặc vô cùng, thây lính Noz Á Quốc chất thành đống, chỉ thấy phía xa có một nam tử mặc quân phục đang giao chiến với vô số kẻ địch.
Hắn ta dũng mãnh, nhưng lại rất quỷ dị trong di chuyển, lắm lúc tưởng rằng đã bị mũi giáo của kẻ địch ghim vào nhưng lại thoát ra đầy kì diệu.
Lưu Kim rất nhanh lao tới giết đến, cuối cùng cũng sát cạnh nam tử đó, giờ mới thấy hắn đeo mặt nạ. Lưu Kim hỏi:
" Ngài hẳn là người nãy đã cứu ta ??"
" Ngươi là Lưu Kim hả, ừ, Phụng Tử là bạn chí cốt của ta, hắn nói ngươi có thể tin tưởng toàn phần, chắc hẳn không sai. "
Nói cũng đến vậy, Bộ trưởng lao vào giết, cứ uyển chuyển mà tung đòn, ngược lại bên này Lưu Kim đòn nào cũng rõ ràng, còn hô lớn để thông báo, đánh địch quân tan tác không biết bao nhiêu.
Bộ trưởng Nguyễn Nam, lặng lẽ, mạnh mẽ, uy lực ẩn tàng trong từng chiêu thức....
Lưu Kim, nhiệt huyết, khoa trương, từ nhãn quan đến cảm quan đều khiến người ta bái phục....
Hai kẻ cứ đánh như vậy, nửa ngày trời không hết địch, thây chất dưới chân đã cao mấy mét, tuy mệt, nhưng càng đánh càng thân thiết !!!!
Lưu Kim cầm Thiên Hoàng Kim Bổng quăng xuống một chiêu, lấy đầu chục tên gần đó, lớn giọng nói:
" Nguyễn Nam bộ trưởng, cớ vì sao Noz Á Quốc lại rải bệnh máu không đông ??"
Nguyễn Nam lia lịa múa tay, hạ gục cũng một đám, vừa thở dốc vừa đáp:
" Chúng hôm trước liều chết lao vào, cũng chỉ mục đích để vài tên lọt, ẩn mình rải độc khắp thành phố, bệnh này binh sĩ mắc phải, có khi chưa ra trận đã xước tay mà chết, bọn chúng qua đó mà vô hiệu hoá toàn bộ hệ thống phòng ngự, chỉ còn ta cùng đội Nghĩa Dạ, Nghĩa Dương, vốn ở phòng có bảo hộ, không hít phải khói độc nên còn vô sự.
Chúng không giết người, đơn thuần để người ta yếu ớt đến cực điểm, giữ làm con tin uy hiếp chính quyền !!"
" Nay Nghĩa Dạ chặn hướng Đông, Nghĩa Dương chặn hướng Tây, một mình Phụng Tử chặn hướng Nam, ta cần ngươi hỗ trợ cũng vì nơi đây nhiều nhất, trại bọn chúng gần cửa Bắc nhất !!" Nguyễn Nam nói liền một hơi.
.....
Trời cũng đã ngả hoàng hôn, bóng hai nam tử áo đỏ ngồi trên một cái gò càng lúc càng mờ....
Gò ấy, là xác lính Noz Á Quốc....
Nam tử áo nhuộm huyết đỏ quân thù, khắp người dính kim bụi màu vàng là Lưu Kim ...
Nam tử đeo mặt nạ phòng độc, đang thở hồng hộc, ấy là Nguyễn Nam...
Noz Á Quốc rút rồi, cũng bởi chúng ở hướng Đông đánh bay đội Nghĩa Dạ, chiếm được một mỏ, nhanh chóng dựng trại cùng mấy cái súng năng lượng cỡ lớn làm tường bảo vệ...
Lưu Kim toan về, bị Nguyễn Nam giữ lại, hắn nói:
" Long Tử, ngươi hôm nay đánh rất tốt, rất sảng khoái, nên về quân khu, tại đó dưỡng thương tốt hơn..."
Nguyễn Nam nói cũng hơi nhỏ bởi rằng đánh đến hết hơi, tuy vậy Lưu Kim vẫn cùng hắn bước chầm chậm về trụ sở quân khu ....
......
đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...