Đế Vương Sủng Thần

Chương 92: Hiệp ước một năm hòa bình




“Vậy thì thử một chút...” Thủy Thu Hương tăng sức lực trong tay, sắc mặt Hoa Huyên Lãnh biến đổi.

“Coi như bây giờ ngươi giết hắn, đối với chúng ta mà nói, cũng chẳng có tổn thất nào….” Cô Độc Úy nhìn ra, lần này Thủy Thu Hương thực sự nổi sát tâm, nếu Hoa Huyên Lãnh không đồng ý, có lẽ đầu của hắn sẽ thuận lợi rơi xuống đất.

“Vị phu nhân này, ngươi xuống tay có thể nhẹ hơn một chút hay không?” Hoa Huyên Lãnh ngượng ngùng cười, hoàn toàn không có giác ngộ rằng mình sắp chết trong tay người khác.

“Ừ….” Thủy Thu Hương lôi Hoa Huyên Lãnh về phía cỗ kiệu, hắn bất đắc dĩ nhìn hồng y nữ tử cậy mạnh trước mặt mình, không hề có chút phản kháng.

Thủy Thu Hương ấn đầu hắn vào trong kiệu, hung tợn nói: “Cứu hắn, không cứu được hắn ngươi cũng phải chết….”

Đáng thương cho Hoa Huyên Lãnh chỉ có thể khoát tay, “Vị phu nhân này, ngươi buông phải tại hạ ra thì mới xác định kĩ có cứu hay không…...”

“Ngươi dám!” Thủy Thu Hương lạnh lùng nói, ở La Sát Môn không có một ai dám phản kháng mệnh lệnh của nàng, mà thần y trước mặt này khiến cho nàng hầu như không còn kiên nhẫn.

“Ai!” Hoa Huyên Lãnh khẽ thở dài, “Vị phu nhân này, coi như tại hạ sợ ngươi, phiền ngươi buông tay, nếu người bên trong không kịp thời cứu có lẽ sẽ mất mạng, cho dù ngươi dùng thuốc cũng không khá hơn được.”

Thủy Thu Hương nghe vậy vội vàng buông ra, “Cứu người!”

Hoa Huyên Lãnh bất đắc dĩ, chỉ đành vén rèm lên, Hoa Huyên Lãnh biến sắc, “Là hắn!”

Thủy Thu Hương lạnh lùng nhướn mày, “Cứu người, ai cho ngươi nhiều lời như vậy?”

Hắn từ trong cơn chấn kinh hoàn hồn, bất đắc dĩ cười nói: “Nghe nói Thánh hoàng đế bị chính người mình yêu đâm chết, thì ra là thật.”

Thủ Thu Hương biến sắc, “Tiểu tử thối!”

“Ta biết rõ nên làm thế nào, kính xin phu nhân dời kiệu đến nhà trọ, chỗ này không có cách nào làm vì đồ của tại hạ để ở đó.”

Thấy người này, Hoa Huyên Lãnh đã quyết định cứu hay không cứu, cứu giúp thiên hạ tránh được đại loạn, không cứu thiên hạ tất loạn, nữ nhân này là tiền hoàng hậu, nếu thật sự để nàng đánh Thánh Hoàng triều, thiên hạ sẽ không có ngày an bình.

“Được!” Thủy Thu Hương lập tức bảo thị nữ nâng kiệu trở về.

Hoa Huyên Lãnh quay đầu lại cười với Thấm Lan, “Giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ đi Thánh Hoàng tìm nàng, Hoàng đế Thánh Triều chắc không để ý việc có thêm một người nữa phải không?”

Vế sau đúng là nói cho Cô Độc Úy nghe. Cô Độc Úy nhếch môi cười, “Trẫm không ngại có thêm một thần y!” Ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

Người đó là Cô Thiên Quyết, bọn họ cũng đoán được, người đó còn lưu lại một hơi thở, năm năm trước, Thủy Thu Hương không hạ tử chiêu, đâm lệch kiếm một chút.

“Nhớ kĩ lời ngươi nói, nếu hắn tỉnh, các ngươi phải biến mất.” Vân Thiển nhắc nhở.

Thủy Thu Hương cẩn thận dò xét nam tử bạch y đứng bên cạnh Cô Độc Úy, hai người là một đôi trời sinh, không khỏi khiến nàng ta nhíu mày.

Con trai mình lại đứng bên cạnh bọn họ, nhớ ngày đại chiến đó, Cô Độc Hồng quyết tuyệt ra đi, khiến cho người mẫu thân như nàng hết sức đau lòng.

Cô Độc Hồng không đổi sắc nhìn Thủy Thu Hương, nó từng nói qua, nàng không phải mẹ nó, từ khi nó sinh ra, nàng chưa một lần làm hết chức trách của người mẫu thân, nàng không có tư cách.

“Chỉ cần hắn tỉnh lại, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình!” Thủy Thu Hương nói được làm được.

“Như vậy thì tốt!” Vân Thiển cong môi mỏng, như vậy lúc Độc Cô Quyết tỉnh lại, Thủy Thu Hương sẽ biến mất khỏi thế giới của bọn họ, không lưu lại dấu vết, hắn vĩnh viễn cũng không nhớ lại.

“Vân đại nhân, mặc dù thân thể ngươi không đáng ngại, nhưng nếu ngươi lại sử dụng nội công, sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.” Hoa Huyễn Lãnh thật lòng nói, lần này cũng không phải lừa gạt.

Vân Thiển nhướn mày, nàng tất nhiên biết, cho nên, đứa bé còn chưa ra đời, huyết chiến tốt nhất không nên xảy ra, nếu không sẽ một xác hai mạng.

“Đứa bé?”

Người không biết đều khiếp sợ nhìn bụng Vân Thiển….

“Ngươi là nữ nhân?” Vẫn là Thủy Thu Hương phản ứng nhanh, tầm mắt lạnh lẽo dừng trên người Vân Thiển.

Vân Thiển không nói, Cô Độc Úy càng mím chặt môi.

“Hừ, không ngờ tiểu sư muội vì để cho lão gia an tâm, lại dám che dấu chân tướng lâu như vậy, khá lắm tiểu sư muội.” Thủy Thu Hương nói lời này không biết khen hay là cười nhạo.

“Đây là ta tự nguyện, nếu ta không muốn, những năm gần đây không phải che giấu như thế!”

Vân Thiển biết nàng ta nghĩ gì, nàng một thân áo trắng đứng trong gió, tuyên bố sự thực với bọn họ, bí mật này sớm muộn cũng bị vạch trần, bây giờ nói ra cũng không sao.

“Ngươi là nữ nhân cũng được, nam nhân cũng chẳng sao, đều không liên quan đến ta.” Thủy Thu Hương vung tay lên, mười thị nữ nâng kiệu theo Hoa Huyên Lãnh.

Vân Thiển nhìn bọn họ đi xa, trong lòng có gì đó lặng lẽ buông xuống.

Cô Độc Úy lẳng lặng đan chặt tay cùng nàng, Vân Thiển ngước mắt, dịu dàng như nước.

“Ngươi là nữ…..” Không biết qua bao lâu, Cô Độc Hồng mới tìm được thanh âm của chính mình, thân thể run rẩy nhìn vào đôi mắt dưới mặt nạ của Vân Thiển, hắn vẫn cho rằng mình hiểu nàng, nhưng không ngờ, đến cuối cùng, lại không phải.

Vân Thiển trịnh trọng gật đầu.

“A!” Cô Độc Hồng cười tự giễu.

Thấy nét mặt đau đớn của hắn, Vân Thiển không dám nhìn, có một số việc nàng thân bất do kỉ.

Tây Lâu Mạch và Thích Uẩn Cẩm cũng quên phản ứng, nam nhân mà bọn họ khổ sở theo đuổi thì ra là nữ tử, hơn nữa còn mang thai đứa bé của người khác, đây thật sự quá buồn cười, quá châm chọc.

Hoa Huyên Lãnh nói qua, Vân Thiển mang thai không được chém giết, nếu không sẽ một xác hai mạng, đây tuyệt đối không phải nói giỡn, Cô Độc Úy ôm nàng càng chặt hơn.

Dưới tình huống này, chỉ sợ bọn họ mất khống chế, không cần để ý mà cướp đoạt Vân Thiển.

Nàng biết Cô Độc Úy lo lắng cho mình, nàng khẽ nắm chặt tay an ủi hắn.

Vì Vân Thiển, hôm nay không thể đánh, Cô Độc Úy sẽ bảo vệ nàng, nhưng còn Tây Lâu Mạch và Thích Uẩn Cẩm thì sao đây? Bọn họ có như thế không, không ai biết được đáp án.

Ba người ở thế giằng co, không ai nhường ai, cũng không có ai ra tay trước.

Biết Vân Thiển là nữ nhân, bọn họ có thể buông tay sao, nàng thân là nam nhi đã khiến thiên hạ đại loạn, nếu là nữ nhi, không phải…..

Không người nào dám tưởng tượng khi tam quốc chân chính đối lập nhau như thế nào, có thể không ai chiếm được, mà tất cả đều mất mạng.

Tây Lâu Mạch và Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, lời Hoa Huyên Lãnh nói không phải bọn hắn không nghe thấy, nếu lúc này bọn họ muốn giành nàng, chính là một cỗ thi thể, hơn nữa còn là hai mệnh.

Lấy tính tình của nàng, nếu họ đánh nhau, dưới áp chế của đại quân, Cô Độc Úy chết, nàng cũng chết theo.

Như thế khó có thể quyết định, hiện tại, sống hay chết là do bọn hắn lực chọn, đánh chính là nàng chết, còn rút lui thì mất đi Vân Thiển.

Đột nhiên Vân Thiển tách khỏi người Cô Độc Úy. Hắn biết nàng sẽ không làm loạn, chỉ lẳng lặng nhìn.

“Một năm….” Vân Thiển giơ một ngón tay, thanh âm ôn nhã nói.

Nghe thấy lời của Vân Thiên, mọi người ngưng bặt.

“Một năm này, ta chỉ muốn một năm này, tam quốc kí hòa ước một năm, một năm sau chiến hay không do các ngươi quyết định.”

Một năm sau nàng thuận lợi sinh đứa bé, đến lúc đó không cần lo lắng nữa.

Lời nói của nàng vừa dứt, mấy người liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ đều hiểu ý Vân Thiển, mà nàng cũng không sợ bọn họ biết ý đồ của mình, cái nàng muốn chính là hiệu quả như vậy.

Một năm sau, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ thông suốt, cho dù tam quốc đánh nhau, cũng sẽ bị nước nhỏ nhòm ngó, thiên hạ sẽ đại loạn, ai cũng nghĩ còn sống.

Tây Lâu Mạch khẽ cười, sắc môi tái nhợt, buồn bực họ nhẹ, “Được, một năm.” Chắc như đinh đóng cột, vô cùng sảng khoái, hắn cũng không có ý định hại chết nàng.

Thấy Tây Lâu Mạch đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy, Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, hắn có ý gì đây? Nhưng Thích Uẩn Cẩm cũng không thể làm gì khác, nhìn Vân Thiển, gật đầu.

Giấy và bút đưa lên, có người dùng lưng làm bàn, giấy tuyên thành trắng mà Thấm Lan dùng bồ câu đưa tin, không ngờ lúc này có đất dụng võ.

Nội dung Vân Thiển tự mình nói, sau đó Cô Độc Úy, Thích Uẩn Cẩm, Tây Lâu Mạch kí tên rồng bay phượng múa, không có ai nhìn nội dung bên trong, nhìn bọn họ kí tên, Vân Thiển khẽ cười.

Gió thổi khô vết mực, Vân Thiển thu giấy vào lòng.

Tây Lâu Mạch và Thích Uẩn Cẩm nhìn về phía Vân Thiển, Cô Độc Hồng yên lặng đứng một bên, nhìn bọn họ kí hòa ước, nhìn tà áo trắng của nàng, suy nghĩ bay xa.

“Như vậy, một năm sau gặp trên chiến trường.” Trước khi rời đi, Vân Thiển chắp tay với hai người, môi khẽ cười, rõ ràng tâm tình của nàng rất tốt.

Cô Độc Úy kéo nàng đi, nơi này không thích hợp để Vân Thiển ở lâu.

“Đợi chút!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.