Editor: nhamy111
************************************************
Vân Thiển nhẹ nhàng buông nam nhân đang ngủ say, đứng dậy, ôn nhu đã không còn tồn tại, chỉ còn lại vẻ mặt thị huyết đầy sát khí, “Các ngươi dám làm tổn thương hắn...” Cho dù nàng chết, nàng cũng không thừa nhận nam nhân dưới chân này đã chết đi.
Tuyết tung bay, đáy lòng còn lạnh hơn tuyết
Cô Độc Úy ngã xuống làm cho chiến trường này càng thêm băng hàn, giống như bông tuyết đẹp đẽ kia trực tiếp rơi vào lòng bọn họ, hóa hư không
“Thiển nhi, hắn đã sắp chết rồi, theo ta đi...” Cô Độc Hồng không để ý đến vết thương trên người mình, thật cẩn thận đến gần Vân Thiển.
Vẻ mặt bình tĩnh, cũng là một thân sát khí, làm cho người ta tự dưng cảm thấy sợ hãi vô cùng. Khi hắn nhìn thấy Vân Thiển, cái loại cảm giác Vân Thiển gần như hỏng mất làm cho người ta thấy đau lòng không thôi.
“Hắn không chết!!!” Lời nói thanh nhã nhưng mang theo nồng đậm sát khí.
Cô Độc Hồng biết Cô Độc Úy chết sẽ làm nàng rất khó chịu, nhưng mà, hắn cũng không muồn nhìn bộ dạng thương tâm đến khổ sở này của nàng, hắn tình nguyện mình không sống sót trên chiến trường này, như vậy sẽ không nhìn thấy Vân Thiển đáng sợ như vậy, so với năm năm trước nàng còn muốn đáng sợ hơn.
“Nếu hắn chết, người trên trận này đừng nghĩ sẽ đào thoát...” Bao gồm cả chính nàng trong đó. Âm thanh không nhanh không chậm của Vân Thiển tràn ra bên môi, không có mùi vị gì nhưng lại làm cho người ta phát lạnh.
“Hắn đã chết, trong ba người chúng ta, ngươi có thể lựa chọn....” Thích Uẩn Cẩm bỏ qua vẻ mặt bi thống của Vân Thiển, lãnh khốc nói.
Lạc Song nén bi thương trong lòng, vượt qua tầng tầng thi thể đi đến bên cạnh Cô Độc Úy, nàng không có chạm vào người hắn, bởi vì nàng biết, nếu nàng chạm vào, nhất định nữ nhi của nàng sẽ nổi điên, ngay cả nàng cũng sẽ giết chết.
Hô hấp dồn dập, trong bóng tối không thể nhìn rõ, nhưng chỗ nơi ngực hơi hơi di động đã chứng minh Cô Độc Úy đang bị trọng thương, nhưng vẫn chưa mất đi tính mạng.
“Khi các ngươi làm hắn bị thương thì cũng nên biết chính mình cũng sẽ không sống bao lâu....” Hung hăn giương tay, tháo nút thắt mặt nạ, hung hăn ném mặt nạ vào vũng máu.
Thiên nhan do quỷ thần điêu khắc, làn da trắng trong suốt như tuyết trong bóng tối không thể nhìn rõ, hơn nữa trên mặt còn vết máu, làm cho da mặt nàng thập phần không đúng.
Nhưng mà một thân phẫn nộ, khí thế phát cuồng làm cho người ta không thể bỏ qua, Vân Thiển một phen lau đi vết máu trên mặt, lộ ra dung nhan chân chính, đây là lần đầu tiên Vân Thiển chân chân chính chính để lộ thiên nhan của mình.
Thiên nhan của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, người nhìn người si, bông tuyết rơi, bọn họ đều có một loại hoảng hốt, người trước mắt như thần tiên giáng thế!
Thế gian này còn có người tuyệt thế như vậy, lớn lên xinh đẹp như vậy, quả nhiên là nghịch thiên.
Bọn họ đều bị khuôn mặt kia hấp dẫn thật sâu, hoàn toàn bỏ qua cặp mắt nổi lên thị huyết, cùng ý cười khó bỏ qua trên cánh môi kia.
Đây là Vân Thiển chân chính.
Vân Thiển vung nhuyễn kiếm, thẳng tiến đến trước mặt Thích Uẩn Cẩm đứng gần nhất, âm phong dày đặc, làm cho khi Thích Uẩn Cẩm phản ứng lại thì kiếm Vân Thiển đã ở trước mặt, mũi nhọn lạnh giá đã ngay phía trước.
Thích Uẩn Cẩm hoảng hốt, chỉ thấy trên ngực vô cùng đau đớn, thân hình di chuyển rất nhanh, nhưng mũi kiếm đã đâm vào ngực của hắn, huyết nhục vẩy ra...
Vốn là đang chịu nhiều vết thương nhưng lại bị người tiếp tục đâm trúng một kiếm, sắc mặt Thích Uẩn Cẩm lập tức trở nên tái nhợt. Sắc mặt Vân Thiển ngoan độc, lại đâm xuống.
“Phốc!” Ngón tay đánh lên nhuyễn kiếm Vân Thiển, thân hình lảo đảo một cái té thật mạnh trên mặt đấy, trước ngực không chỉ mang vết thương này, nhưng đây là vết thương nặng nhất, hắn không nghĩ Vân Thiển sẽ ra tay.
Thiên nhan vừa chuyển, kiếm trong tay không chút do dự chống lại Tây Lâu Mạch.
Tây Lâu Mạch từ trong mờ mịt hồi tỉnh lại, thân hình đột nhiên nhảy lên tránh được kiếm thứ nhất của Vân Thiển. Mà Vân Thiển cũng không như ý của hắn, nhuyễn kiếm hướng về phía trước, sử dụng lại kiếm chiêu đã sử dụng đêm hôm đó.
Hiện đại kết hợp cùng cổ đại, hiển nhiên sẽ càng tốt hơn.
Vân Thiển sắc bén công kích làm cho Tây Lâu Mạch muốn tránh cũng không thể tránh, bên chân vẫn bị nhuyễn kiếm của nàng làm bị thương.
Thân thủ kết hợp cùng thiên nhan, cho dù mấy người bọn họ đồng loạt kết hợp tấn công cũng là chuyện tình không có khả năng, huống chi mới vừa rồi bọn họ còn bị Cô Độc Úy đánh trọng thương, hiện tại lại đối mặt với người bọn họ không muốn tổn thương, tự nhiên một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Trong vòng vài giây, Vân Thiển đã làm bị thương thủ lãnh của hai quốc gia, thấy chủ nhân bị người khác đả thương, tất nhiên binh lính sẽ cảm thấy bối rối, nhìn chủ soái bị đả thương thành như vậy, đại quân bắt đầu trở nên phân tán.
Bông tuyết rơi xuống chiến trường, tất cả đều dừng lại, nhìn chủ soái của bọn họ.
Đã không có chủ soái, tướng sĩ bọn họ làm sao có thể làm ra phản ứng gì.
Tây Lâu Mạch lui về phía sau vài bước, trên người lại trúng thêm vài chưởng của Vân Thiển, thân thể chống đỡ không được quỳ một gối xuống trong máu loãng, một kiếm của Vân Thiển vô cùng chuẩn xác đánh thẳng vào gân chân của hắn, nếu hắn mạnh mẽ dùng võ công, chân này của hắn xem như có thể phế bỏ.
Vân Thiển cũng sẽ không cho kẻ làm Cô Độc Úy bị thương có cơ hội thở dốc, tuyệt thế thiên nhan hoành chuyển, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Cô Độc Hồn ở một bên.
Cô Độc Hồng cười thảm một tiếng, nhìn Vân Thiển hoàn toàn mất đi lý trí, hắn biết chính mình đã thua hoàn toàn, “Cho dù ta lại cố gắng như thế nào cũng vĩnh viễn không chiếm được tâm của ngươi, hiện ta cuối cùng xem như ta đã hiểu được. Nếu có thể chết dưới kiếm Thiển nhi cũng là một chuyện tốt...” Cô Độc Hồng nở nụ cười, người băng lãnh kia lần đầu tiên nở nụ cười trước mặt Vân Thiển, chân thành như vậy, mê người như vậy.
Con người lạnh lùng chợt lóe qua tia không đành lòng, “Ngươi đáng chết...”
“Đúng vậy, ta đáng chết” Không ngờ Cô Độc Hồng lại trả lời như thế, hắn thật là đáng chết, không nên sống để chịu thống khổ như vậy.
“Hừ” tiếng hừ lạnh vừa lên, Vân Thiển đã muốn gần ngay trước mắt, nhuyễn kiếm sửa lại vị trí, nàng vẫn như cũ không nhẫn tâm hạ sát hắn, Vân Thiển thật hận chính mình yếu đuối.
Trơ mắt nhìn kiếm đâm thẳng chính mình, Cô Độc Hồng bất động không hề né tránh, tùy ý để kiếm của nàng đi lên. Vết thương bị đâm còn chưa kịp đau thì lòng đã đau như cắt, nhưng mà Cô Độc Hồng lại càng cười đến tâm người cũng thấy đau.
Tối thiểu Vân Thiển vẫn không nhẫn tâm lấy mạng của hắn, có phải đại biểu cho việc hắn cũng có một vị trí nhất định trong lòng nàng? Cô Độc Hồng an ủi chính mình, như vậy là đủ rồi, chỉ cần làm cho Vân Thiển trọn đời đều nhớ đến hắn là đủ rồi.
Nhìn một màn này, động tác trong tay bọn họ đều đình chỉ.
Nghe tiếng cười bên tai, Vân Thiển cắn môi, ngoan độc nhấn mạnh kiếm vào, máu nóng bỏng chảy xuôi thân kiếm đến ngón tay nàng, như lửa...
Vân Thiển rút mạnh kiếm ra, máu, bắn tung tóe trên mặt nàng, có chút dữ tợn, “Cô Độc Hồng, ngươi sắp chết...” trong lòng ta ngươi đã được xem như người đã chết, cho nên, từ nay về sau trong lòng Vân Thiển không hề có bóng dáng Cô Độc Hồng.
Cô Độc Hồng lại khụ, vừa cười vừa đơn độc quỳ gối trong vũng máu, bông tuyết vẫn như cũ nở rộ đầy xinh đẹp, phiêu đãng tại đây, cười cho chuyện buồn thế gian.
Các ngươi không nên làm như vậy, lực lượng tam quốc hợp lại cùng một chỗ, không có thắng bại, chỉ có thiên hạ đại loạn.
Trên sườn núi...
Thủy Thu Tích nở nụ cười.
“Ta nói rồi, con ta đã chết, con của ngươi cũng không sống được bao lâu...” Bởi vì Cô Độc Hồng sẽ không đối phó Vân Thiển, Vân Thiển đều là điểm yếu của bọn hắn, mấy nam nhân xuất sắc này không một tên nào có thể chống cự được.
“Xú tiểu tử...” Thủy Thu Liên không biết vì sao thân nam tử như Vân Thiển có thể làm cho các nam nhân xuất sắc mê muội vì nàng, ngay cả tánh mạng cũng không cần.
Hồng y của Thủy Thu Liên xoay tròn, dẫm lên đầu người phía dưới đi quan, dừng bên cạnh Cô Độc Hồng, “Hồng nhi!” Thủy Thu Liên đau lòng muốn đỡ Cô Độc Hồng
Cô Độc Hồng bỏ tay Thủy Thu Liên ra, lạnh giọng nói: “Ta không có người thân, xin đừng gọi ta như vậy...” Từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ, đều chưa cảm thụ được tình yêu của cha mẹ, trong trí nhớ của hắn chỉ có tòa Chính Hoa cung lạnh lẽo cùng Trương Vĩnh không nở được nụ cười.
Cô Độc Hồng như vậy có bao nhiêu cô độc a...
Thủ Thu Liên tự biết mình thiếu đứa con trai này nhiều lắm, nàng cũng không cầu hắn nhận mình, chỉ cầu hắn sống tốt. Nhưng hắn hiện nay lại bị một nam nhân hành hạ thành như vậy, nàng làm sao có thể không lo tới.
Khụ... Cô Độc Hồng cường ngạnh đứng dậy, xuyên thấu qua bông tuyết đứng nhìn người đang cầm kiếm trước mặt hắn.
Đáy mắt hai người truyền đến một tia bi thương, nhưng không có ai mở miệng, bọn họ đều biết, bây giờ nói cái gì cũng đều phí công vô ích, bọn họ đã chặt đứt tia níu kéo cuối cùng rồi.
“Hồng nhi, ngươi làm vậy, không đáng...” Thủy Thu Liên chưa bao giờ biết con mình lại si tình như vậy, mắt nàng ứa lệ nhìn nam tử thiên nhan toàn thân đầy máu
Thì ra là vậy, khó trách nam nhân trong thiên hạ đều yêu thích lam nhan (nam nhi đó mà) mà không thích hồng nhan. Thủy Thu Liên tự giễu nở nụ cười, nam tử như vậy, nếu mình sinh trễ chắc cũng sẽ yêu thương người này như vậy.
“Song nhi, ngươi sinh con thật tốt...”
Lạc Song nhìn sư tỷ ngày xưa cũng không có gì ngoài ý muốn, chính là lúc này đây, nàng không hề nói xen vào, chỉ là thản nhiên nhìn Thủy Thu Liên.
“Thiển nhi, hy vọng có một ngày chúng ta có thể gặp lại...” Gương mặt kiên cường của Cô Độc Hồng xẹt qua giọt lệ, xoay người, đây là lần đầu tiên Cô Độc Hồng thương tâm rơi lệ.
Bởi vì, hắn kiên trì từ rất lâu rồi, lần đầu tiên hắn buông tay, loại tâm tình này như cắn nát thân thể hắn, loại cảm giác thống khổ hung hăng dày xéo tâm hắn.
Vân Thiển lạnh lùng lau đi vết máu trên kiếm, không liếc mắt nhìn Cô Độc Hồng dù chỉ một cái
Cô độc, bi thương, thống khổ... càng có sự buông tay quyết tiệt...
Cô Độc Hồng như vậy làm cho Vân Thiển không thể liếc mắt dù chỉ một cái, huống chi một cái liếc mắt này có thể làm cho nàng mềm lòng, đối với nàng, đối với Cô Độc Úy cũng không phải một chuyện tốt.
Nhìn Vân Thiển nhẫn tâm, tâm Thủy Thu Liên gắt gao siết chặt, người này vậy mà tuyệt tình làm con trai nàng bị thương như thế.
“Hồng nhi...”
Nếu yêu, vì sao không buông tay.
Khuynh tẫn thiên hạ chỉ vì một người, vì sao kết quả vẫn là phải lựa chọn buông tay
Cô Độc Hồng luôn luôn bá đạo, thế nhưng lúc này chấp nhận buông tay cho tình yêu của mình, có chút làm cho người ta không thể tiếp nhận được.
“Hồng nhi, nếu ngươi muốn, nương sẽ hết sức giúp ngươi, ngươi không cần phải như thế...” nếu muốn người nam nhân trước mắt, nàng sẽ không tiếc hết thảy đại giới để giúp Cô Độc Hồng đạt được.
Màn đêm bao trùm, chỉ nghe được tiếng hít thở
Huyết nhiễm thiên hạ, nguyên lai chỉ vì một người...