Đế Vương Sủng Ái

Chương 297




Không hề yếu đuối như trong tưởng tưởng, nữ tử đó vóc dáng cao ráo, cao hơn nam tử bình thường một chút. Tay áo rộng chạm đất, đầm dài màu tím móng như cánh ve, bên trong là một lớp màu trắng thoáng ẩn thoáng hiện.

Xiêm y của nàng ta khác với xiêm y của các nữ tử thông thường, phần ngực được che bởi một chiếc nơ lụa rất to, không hề lộ liễu.

Nói đây không phải lầu xanh thì khác biệt duy nhất chính là vị hoa chủ này ăn vận rất kín đáo, thậm chí phong cách y phục cũng có phần thận trọng. Điều khiến Lâu Thật cạn lời là, khi mỹ nhân bay xuống vẫn dùng tay áo rộng để che mặt, căn bản không nhìn thấy diện mạo. Có điều như vậy cũng không hề cản trở những người khách kia hào hứng hoan hô, có người còn lấy vàng, bạc ném lên đài hoa.

Mỹ nhân nhẹ nhàng hạ xuống đài hoa, buông tay áo che mặt xuống, lúc này mọi người mới nhìn rõ diện mạo của nàng. Lông mày khẽ nhướng cao, đuôi mắt hơi hướng lên, nhữ thể khẽ móc nhẹ trái tim của mọi người. Môi đỏ rực rỡ, trên khóe môi có vẻ một đóa hoa mai nhỏ xinh gồm có hai màu đỏ vàng, khiến người khác không thể rời mắt.

Bên dưới, mọi người đều đã xôn xao.

"Hoa chủ hút hồn hơn hẳn các hoa chủ lần trước, ông không chịu nổi nữa rồi."

"Hoa chủ có thể sửa quy tắc một chút không, cho chúng ta một cơ hội được thơm người đẹp!" Một gã trung niên tai to mặt lớn ánh mắt ánh lên vẻ tham lam, nhìn chằm chặp vào đôi môi đỏ của hoa chủ, một nam nhân bên cạnh gã ta xoa miệng, cũng kêu lên: "Thơm một cái sao đủ chứ? Không muốn có một đêm xuân mặn nồng sao?"

"Ha ha ha, lão đệ quả nhiên hiểu ta, nếu như có thể hai huynh đệ chúng ta cùng chơi."

Hai người ha ha cười lớn.

Tiếng cười của họ còn chưa ngớt, bốn bóng người bất ngờ xuất hiện bên cạnh hoa, nhấc họ lên, không nói lời gì, bước ra ngoài cửa.

Mỹ nhân trên đài hoa mỉm cười rạng rỡ: "Đừng thô lỗ như vậy, điểm huyệt tê rồi vứt xuống hồ là được rồi."

"Vâng!" Bốn người cung kính đáp một tiếng, sau đó dẫn người ra ngoài. Một lát sau liền nghe thấy hai tiếng rơi xuống nước. Âm thanh có thể truyền vào tới đây chứng tỏ hai người đó đã bị ném mạnh xuống hồ, tuyệt đối không thể nào lại gần thả đại xuống.

Đây mà con gọi là không thô lỗ? Điểm huyệt tê, cho dù biết bơi cũng vô dụng.

Mỹ nhân này rõ ràng là muốn lấy mạng của hai kẻ đó.

Tới lúc này, đại sảnh lập tức yên tĩnh hơn hẳn, mỹ nhân đưa mắt nhìn khẽ mỉm cười: "Làm các vị sợ hãi rồi?"

Bên dưới lập tức có tiếng trả lời.

"Đâu có, chúng ta đâu có dễ bị dọa tới vậy."

"Đúng vậy đúng vậy. Hội Hoa Lầu đã có quy định, không được phép nói lời thiếu lễ độ với các hoa chủ, hai người đó chắc là lần đầu tiên tới đây."

"Hoa chủ dạy bảo như vậy là đúng lắm."

Mỹ nhân che miệng cười: "Đa tạ các vị đã thông cảm. Vậy ta cũng không dài dòng nữa, sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Đề mục đầu tiên chuẩn bị cho các nữ quý khách tới đây hôm nay, nữ quý khách có hứng thú có thể tham gia, đáp án nào ta thấy hay người đó sẽ là đề chủ, Hội Hoa Lầu sẽ đồng ý một yêu cầu của nàng ấy."

Nghe thấy đề mục đầu tiên là chuẩn bị cho nữ khách, những nam nhân kia có phần thất vọng, nhưng chả mấy chốc lại bắt đầu thì thầm suy đoán.

Lúc này, Trầm Sát và mọi người cũng bước tới bên cạnh Lâu Thất, Tố Lưu Vân nhìn thấy hoa chủ kia, sắc mặt hơi cứng đơ.

Mặc dù cô ta nhanh chóng hồi phục nhưng Lâu Thất đã phát hiện ra.

"Nghe nói lần này Bích Tiên Sơn, Trầm Vân Sơn, đại công chủ Bắc Thương đều tới Hội Hoa Lâu, đã mang thêm không ít sắc màu cho Hội Hoa Lầu."

Hoa chủ vừa dứt lời, ánh mắt của rất nhiều nam nhân có mặt ở đây đều lập tức phát sáng. Thực ra lần này họ không chỉ muốn tới chiêm ngưỡng hoa chủ hỏa Hội Hoa Lầu, còn có một điểm nữa là tới vì các nữ tử nổi tiếng thiên hạ.

Mấy vị này đều là những nhân vật tiêu biểu của nữ tử thiên hạ, Bắc Phù Dung, Tố Lưu Vân, Mộng Bích tiên tử, người thường bình thường không thể nào nói gặp là có thể gặp được.

Đặc biệt là đại công chúa và Lưu Vân tiên tử, mặc dù tương truyền đại công tử sẽ liên hôn với Ngọc thái tử, nhưng sự việc chưa định, ai mà biết được? Còn có cả Lưu Vân tiên tử, đó là người nổi tiếng xinh đẹp, cho dù được nhìn dù chỉ một lần, họ chết cũng cam lòng. Tiếp tới là Mộng Bích tiên tử, mặc dù lớn tuổi một chút nhưng vẫn là nữ tử chưa chồng, còn một điểm này, những người này xuất hiện sẽ không chỉ có một mình, người như Cảnh Dao, Tố Vân Tâm thân phận cũng không thấp.

Mọi người đều đưa mắt nhìn quanh, muốn xem những nữ tử bất phàm kia ở đâu.

Tố Vân Tâm bật cười một tiếng: "Những người này đúng là suy nghĩ viển vông, tỷ tỷ của ta là người như thế nào, sao có thể để họ có thể tùy tiện nhìn thấy được?"

"Vân Tâm, ta nói với muội bao nhiêu lần rồi, đừng không biết trời cao đất dày như vậy chứ, tại sao muội cứ không nghe?" Tố Lưu Vân rầu rĩ nói: "Còn nữa, lần này không để muội tới, muốn cứ dẫn theo Xuân Hương tới, lại còn đắc tội với cao thủ, bây giờ Xuân Hương nhiễm phong hàn, muội lại không hề cảm thấy áy náy."

Tố Vân Tâm bĩu môi không nói gì.

Lâu Thất mặc dù nhìn lên đài hoa, nhưng cũng nghe thấy hết những lời Tố Lưu Vân nói. Từ khi xuất hiện, Tố Lưu Tâm vẫn luôn tỏ ra rộng lượng dịu dàng, hoàn toàn không có sự cuồng ngạo, kiêu căng của người nổi tiếng, hoàn toàn khác hẳn với Nạp Lan Họa Tâm.

Trên đài hoa, mỹ nhân hoa chủ nói đề mục.

"Các nữ quý khách nó nhìn thấy cái này không?"

Vừa dứt lời, bên cạnh lan can của các lầu bốn phía đều xuất hiện một thị nữ xinh đẹp buộc dây vào một chiếc chuông gió thả xuống.

Bốn chiếc chuông gió giống hệt với chiếc chuông gió treo trên cửa sổ họ đang đứng. Chuông sứ màu trắng, gắn lông vũ cũng màu trắng.

Hoa chủ đột nhiêu xoay người, tay áo rộng tiếp tục lướt về phía chuông gió, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên, âm thanh giống như tiếng nói giòn tan của thiếu nữ, rất êm tai.

Lâu Thất hơi sững người, nàng đột nhiên cảm thấy tiếng chuông gió này nghe rất quen.

Nhưng dù nàng cố cố gắng nhớ cũng không thể nhớ ra rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu. Thính lực của nàng không tồi, với rất nhiều người âm thanh của nhiều loại chuông gió đều gần như nhau, nhưng nàng có thể khẳng định, âm thanh của loại chuông gió này không hề giống với âm thanh chuông gió trước đây nàng từng nghe.

Mọi người đều đang không biết đây là đề mục gì thì nghe hoa chủ nghiêm mặt khẽ nói: "Các nữ quý khách chỉ cần nói với ta, sau khi mọi người nghe thấy tiếng chuông gió này có cảm giác gì là được, mọi nữ quý khách đều có thể tham gia, cuối cùng đề chủ có đưa ra yêu cầu gì đi chăng nữa, Hội Hoa Lầu nhất định cũng sẽ làm được."

Mọi người sững người.

Nhưng hoa chủ của Hội Hoa Lầu trước giờ đều rất thần bí, tương truyền hắn ta lên trời xuống biết không gì là không thể, nếu như có thể được hắn giúp đỡ một lần...

Lập tức, nữ khách của lầu một, lầu hai, lầu ba đều trở nên bận rộn, có thị nữ mang tới giấy viết đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần viết đáp án vào rồi giao cho thị nữ dâng lên hoa chủ là được. Thời gian này Hoa chủ sẽ không đợi trên đài hoa, sớm đã lui xuống, để các thiếu nữ xinh đẹp múa trên đài hoa.

"Trầm thiếu gia, nếu như Lưu Vân may mắn trở thành đề chủ, sẽ nhờ Hội Hoa Lầu giúp thiếu gia giành được thần binh của Tiêu gia có được không?" Tố Lưu Vân nhanh chóng viết xong đáp án giao cho thị nữ, quay đầu lại nhìn Trầm Sát dịu dàng nói: "Mặc dù thiếu gia có Phá Sát, nhưng không thấy dùng, có lẽ bảo kiếm thích hợp hơn."

Trầm Sát lạnh nhạt nói: "Không cần!"

Tố Vân Tâm lẩm bẩm: "Tỷ tỷ thiên vị, bảo kiếm tốt vậy không lấy giúp muội mà lại cho Trầm thiếu gia!"

"Nha đầu muội đâu xứng với thần binh, vào tay muội sẽ phí của trời."

Lâu Thất nghe xong liền bật cười, quay đầu nói với Tố Lưu Vân: "Lưu Vân tiên tử thật rộng lượng! Nhưng tiên tử đứng trước mặt ta chuẩn bị tặng tình nghĩa cho nam nhân của ta, có suy nghĩ tới cảm giác của ta không?"

Triệu Vân bật cười không thành tiếng, nam nhân của nàng ta...

Trầm Sát nắm tay nàng, liếc nhìn nàng: "Ngoài đồ nàng tặng ra, bổn đế quân sẽ không nhận đồ của bất kỳ nữ tử nào khác, hài lòng chứ!"

Vừa dứt lời, Tố Vân Tâm đã không chịu nổi, tức giận định lên tiếng, Tố Lưu Vân liền giành trước xin lỗi, dịu dàng nói: "Là Lưu Vân suy nghĩ không chu đáo, mong Lâu cô nương tha lỗi."

Lâu Thất nhướng mày, khá bất ngờ. Bị nàng nói vậy cũng không nổi giận? Thái độ của Lưu Vân tiên tử này thật tốt quá, ngược lại khiến nàng giống như người rất nhỏ mọn.

Trầm Sát liếc nhìn nàng, chậm rãi nói: "Thất Thất khá hay ghen, Tố cô nương đừng để bụng."

"Nói như thể chàng không biết ghen vậy." Lâu Thất bật cười, vốn dĩ không định trả lời nhưng bây giờ nàng thay đổi ý định rồi.

Nàng viết nhanh mấy chữ sau đó gửi đi, sau đó quay sang hỏi Tố Lưu Vân về việc của Lâu lão thái quân.

Tố Lưu Vân như thế biết gì nói nấy: "Lâu gia không phải thế gia ẩn thế bình thường, người đời không mấy ai nghe nói về Lâu lão thái quân. Có điều Lâu lão thái quân tới sư phụ của Lưu Vân cũng phải cúi lưng hành lễ, võ công của Lâu cô nương và Trầm thiếu gia rất cao, nhưng trước mặt Lâu lão thái quân chưa chắc đã đi được ba chiêu."

Ánh mắt Lâu Thất vụt lóe sáng.

Tố Lưu Vân lại nói tiếp: "Nói ra, nếu Trầm thiếu gia có thể được Lâu gia giúp đỡ thì sẽ không phải lo lắng gì nữa, đáng tiếc tính cách của Lâu lão thái quân rất... bà không thích gặp người ngoài, có lẽ thấy Lưu Vân nhỏ tuổi, nên có quan tâm tới Lưu Vân."

Lâu Thất mỉm cười, Lưu Vân tiên tử này...

Trầm Sát ánh mắt lạnh lùng nói: "Bổn đế quân có một mình đế phi là đủ rồi." Ái phi hắn bản lĩnh nhiều vô cùng, hơn nữa lại có tác dụng với hắn. Bản lĩnh của người khác có mạnh thế nào đi nữa thì liên quan gì tới hắn?

Tố Lưu Vân lặng im một lát, cười nói: "Tâm tư của Trầm thiếu gia đối với Lâu cô nương thật khiến người ta ngưỡng mộ."

...

Trong một gian phòng đơn giản, một bóng người đứng bên cửa sổ vô cùng lạc lõng, cô đơn.

Trên cửa sổ cũng có treo một chiếc chuông gió màu trắng, tiếng chuông khe khẽ vang lên.

Bốn thị nữ quỳ ở bên cạnh, đang lật xem những tờ giấy đáp án. Một thị nữ lên tiếng: "Thiếu chủ, nếu như trong nhà biết thiếu chủ mặc trang phục nữ nhi tới đây làm hoa chủ sẽ rất phiền phức."

Bóng người đó khẽ cử động, phất nhẹ tay áo màu tím: "Hội Hoa Lầu vốn là của ta, họ biết rồi thì có thể quản tới địa bàn của ta sao?"

Hắn quay người lại, mặc dù mặc trang phục của nữ nhi nhưng phong tình, nét đẹp yêu kiều trên mặt đã không còn, ánh mắt sắc lạnh rõ ràng là một nam tử tướng mạo và khí chất không hề thua kém Vân Phong và Trầm Sát.

Nghe ra sự bất mãn trong lời nói của hắn, thị nữ thở dài lắc đầu: "Nhưng thiếu chủ cứ như vậy, nô tỳ lo rằng..."

"Ta tự biết chừng mực!" Nam tử nói xong, ánh mắt vừa hay nhìn lên một tờ đáp án, ánh mắt hắn lập tức mở tròn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.