Đế Vương Sủng Ái

Chương 15




Bọn họ vừa đi được mấy mét thì đằng sau lại vang lên một tiếng “két”, mấy người họ hơi giật mình, hoá ra là cửa đá tự động đóng lại.

 Như này thì hay rồi, chỉ có thể tiến về phía trước chứ không thể lùi sau được nữa. Có điều lùi về sau cũng chẳng có đường, cũng không thể cứ ở mãi trên phía đá đó không ăn không uống chờ chết.

 Trầm Sát không dừng lại, bọn họ tất nhiên cũng phải tiếp tục đi theo về phía trước.

 Đỉnh động cao khoảng hai mét, chiều rộng chỉ vừa cho hai người cùng đi, ánh sáng tăm tối đến mức giơ năm ngón tay ra nhìn cũng chẳng thấy được. Cảm giác dưới chân thì có thể phán đoán ra là được phủ lên bởi mặt đá, đi trên đó tiếng bước chân nghe rất rõ. Bầu không khí đầy sự ẩm ướt, có luồng gió cứ thổi từ chỗ sâu hun hút tới, u ám lạnh lẽo khiến cho người ta có cảm giác không tốt lành gì.

 “Phía trước nhất định có nước.” Ưng nói.

 Nhưng lời anh ta vừa dứt bèn lập tức nghe tiếng vọng nặng nề bên tai.

 “Định có nước..có nước... nướcccc”

 Trước mắt bỗng nhiên có một phiến đá mở ra, bọn họ đã đi ra ngoài thông đạo đó nhưng vẫn không có ánh sáng, chỉ dựa vào cảm giác mà biết được chỗ đứng hiện tại vô cùng rộng rãi.

 “Sao lại có tiếng vọng lại quỷ quái như vậy chứ?” Ưng lại chau mày, tiếng vọng vừa rồi, âm thanh dường như biến thành một thanh điệu vậy, rít lên, khiến cho bọn họ nghe thấy đều không thoải mái, nhưng câu này lại chẳng dẫn ra động tĩnh nào nữa.

 Bọn họ lập tức trở nên phòng bị, nơi này nhất định có gì đó cổ quái.

 “Rắc” một tiếng, phiến đá tối đen trước mặt họ bỗng nhiên sang bừng lên bởi hai ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lửa đỏ ở trong bóng tối hiện lên sáng rực, nhưng kỳ quái ở chỗ là chẳng hề chiếu sánh được mấy,bốn bề quanh hai ngọn đèn vẫn tối đen như mực.

 “Tạm thời không quản tiếng vọng đó nữa, lồng đèn đó có phải là cách chúng ta quá xa không, chúng ta phải tới để lấy nó.” Lâu Thất không thích đi ở trong nơi tối tắm như vậy.

 Nàng vừa bước một bước thì cô tay bỗng nhiên bị Trầm Sát nắm lại, chàng khẽ dùng lực, nàng liền bị kéo vào trong lòng chàng: “Có lẽ đó không phải đèn lồng.” Giọng Trầm Sát lãnh đạm cất lên.

 “Không phải đèn lồng?” Không phải đèn lồng thì là cái gì? Lâu Thất cảm thấy khó hiểu, hai ngọn đèn lồng đó bỗng nhiên động đậy, sau đó thổi một làn gió từ phía đó về, giống như là đang hà ra một hơi vậy, mùi tanh nồng khiến người ta thấy buồn nôn.

 “Là dã thú.” Dạ dày Lâu Thất bỗng thấy quay cuồng, nàng lập tức tóm lấy tay của Trầm Sát bịt lỗ mùi của mình. Bàn tay lớn của chàng trước đây từng chặt cây lấy gỗ, Lâu Thất nhớ rõ đó là loại cây có thể toả ra mùi hương của gỗ, vì vậy mà bàn tay chàng bây giờ vẫn còn lưu lại mùi hương thanh mát của loại cây đó.

 Trầm Sát hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của nàng, bàn tay chàng bịt vào mũi nàng thì lòng bàn tay cũng chạm vào đôi môi của nàng, chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại lại nóng ấm, khẽ ấn vào lòng bàn tay. Chàng nhíu mày nhưng lại không bỏ tay ra, tay còn lại ôm lấy nàng, người đứng nghiêng sang một bên.

 Ưng và thị vệ tất nhiên lập tức theo lên.

 Ở chỗ đèn lồng đột nhiên loé lên một tia sáng mặt trời, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để bọn họ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

 Vừa nhìn, cả mấy người họ đồng loạt thất kinh.

 Một con rắn màu đỏ thẫm to lớn đang quấn thân mình trên một phiến đá khổng lồ, đầu nó ngẩng cao, hai con mắt tròn như miệng bát đang toát lên tia nhìn màu đỏ, rõ ràng vừa rồi hai ngọn đèn mà họ nhìn thấy chính là hai lỗ hổng được ánh mặt trời chiếu vào nên mới rực sáng lên, lúc này có lẽ là do cái đầu của nó đã lấp đi cái lỗ đó nên trong này mới tốn đen như vậy.

 Ở phía sau thân của con rắn khổng lồ đang cuộn lại như một ngọn núi nhỏ, một dòng suối tối ở trong núi đang chảy lặng lẽ.

 “Trầm Sát, ngài mau nhìn kìa.” Lâu Thất đột nhiên chỉ vào bờ suối tối đen đó, giọng nàng khẽ nói nhưng không nén nổi sự hưng phấn.

  Ở dòng suối tối tăm đó, một bông hoa nhỏ đang yên tĩnh khoe sắc, ở giữa vô số những lá nhỏ xanh mướt chỉ có một bông hoa duy nhất nở rộ, cánh hoa trắng muốt như tuyết đem theo chút ánh sáng lấp lánh nhẹ càng nổi bật lên dòng nước trong của con suối tăm tối, mang lại một bầu khó âm u lạnh lẽo.

  Con ngươi trong đôi mắt Trầm Sát loé lên một tia u tối.

  Ưng đã không kiềm chế nổi khẽ lên tiếng: “Mê Hồn Hoa.”

  Đúng vậy, chính là Mê Hồn Hoa, chỉ cần nhìn thấy sẽ biết ngay chính là nó.

  Lâu Thất trong phút chốc trở nên kiêu ngạo, nàng ló mặt ra từ lòng Trầm Sát làm mặt xấu với Ưng: “Chẳng phải bảo ta đưa các ngươi vào con đường cùng sao? Chẳng phải hận một nỗi không giết được ta sao? Nếu không phải ta dẫn đường thì các người vĩnh viễn sẽ chẳng tìm được Mê Hồn Hoa.” Ai mà biết được Mê Hồn Hoa lại mọc ở chốn này, nếu không phải dòng đời xô đẩy thì quả thật chẳng ai có thể tìm được nơi này. “Bây giờ có phải là nên cảm ơn ta không hả hả hả hả? Mau nói vài câu nịnh bợ bản cô nương đi nào!”

  Ưng nhìn bộ dạng đắc ý huyênh hoang của nàng, hắn cũng hết lời. Nhưng hắn không thể không thừa nhận là lần này Lâu Thất chính là phúc tinh, là quý nhân của họ.

  Phải biết là Mê Hồn Hoa này quan trọng với chủ tử đến mức nào.

  Nhưng hắn không muốn để Lâu Thất đắc ý như vậy, mặt hắn gườm gườm nói: “Không biết nên nói là ngươi to gan hay là nói ngươi ngu ngốc, Xà Vương sờ sờ ở đó mà ngươi không nhìn ra sao”

  Hắn không thế không nhắc nhở nàng, Xà Vương với tấm thân còn to hơn cả người nàng đang ở phía đối diện nhăm nhe hằm hừ nhìn họ, nó đã coi mấy người họ là con mồi trong miệng rồi, chả trách mà Mê Hồn Cốc này có lắm rắn như vậy, hoá ra ở đây có Xà Vương.

  Lâu Thất đâu thể xem thường Xà Vương được, nhưng mà chẳng phải có ba người họ ở đây sao? Ba người giết một con rắn chắc là không thua được đâu nhỉ, đặc biệt là có đại sát khí Trầm Sát này.

  “Ái da ta sợ quá đi mất.” Lâu Thất lập tức núp vào sau lưng Trầm Sát, bàn tay nhỏ nhắn của nàng giật giật ống tay áo của chàng, khẽ ngúng nguẩy, giọng thỏ thẻ yếu ớt: “Chủ tử, ngài phải bảo vệ ta đấy nhé!”

  Ưng bĩu môi, thị vệ không nhịn nổi quay mặt đi chỗ khác, không nhìn cho đỡ bẩn mắt.

  Trầm Sát cúi đầu, chàng nhìn xuống ống tay áo vải màu đen của mình bị mấy ngón tay thuôn dài trắng ngần đang nắm chặt, trong lòng chàng bỗng trào lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

  “Đứng lui sang một bên đi.” Chàng lạnh nhạt nói một tiếng.

  Lâu Thất lập tức nghe lời lùi về sau, nàng lùi thêm nữa, lùi đến tận trong một góc.

  Mắt Trầm Sát liếc qua, khoé miệng bỗng nhiên nhếch lên, chàng đột ngột thay đổi chủ ý: “Ngươi đi hái Mê Hồn Hoa.”

  “Hả?” Lâu Thất đau khổ hét lên: “Đấy là hành động tự tìm đến cái chết đó!” Xà Vương này rõ ràng chính là linh thú bảo hộ của Mê Hồn Hoa, nàng ta mà dám đụng vào Mê Hồn Hoa thì chắc chắn sẽ bị Xà Vương nuốt đầu tiên.

  Lúc này, Xà Vương cũng đã chẳng còn kiên nhẫn, phần thân dài thượt động đậy, cái đầu rắn khổng lồ lao về phía bọn họ, nó há to cái miệng dường như có thể nuốt chửng một người đàn ông to lớn, mấy cái răng độc vừa nhọn vừa dài khiến người ta nhìn mà thấy khiếp vía. Chính bởi sự chuyển động của nó mà đem tới ngọn gió âm u khiến người ta cảm giác như nhiệt độ trong không khí giảm hẳn đi hai độ.

  Trên núi đều là những con rắn phun lửa nhỏ, vốn dĩ nhiệt độ của cơ thể rắn cao nhưng Xà Vương này lại vô cùng âm u lạnh lẽo, điều này cho thấy nó không biết phun lửa, âu cũng là chuyện tốt.

  Lâu Thất giả vờ làm khuôn mặt đáng thương: “Chủ tử, ta sợ lắm, có thể không đi không?”

  “Đây là mệnh lệnh, hái hoa, hoặc là chết, chọn một trong hai.”

  Trầm Sát nói xong, chàng rút cây Phá Sát từ hông ra, chàng bước lên nghênh đón Xà Vương lao tới.

  “Cùng xông lên.” Ưng ra lệnh cho thị vệ, hai người lập tức đứng chắn trước mặt Lâu Thất, họ cùng phát động công kích với Xà Vương. Ba người cùng lúc ra tay, Xà Vương cũng nổi giận, nó trườn từ phiến đá khổng lồ xuống, cái đuôi hung dữ quất về phía Ưng. Nhưng đúng lúc này, Phá Sát trong tay Trầm Sát đột ngột loé sáng chặt phăng hai cái răng độc vừa dài vừa nhọn của nó, trong chớp mắt biến thành vừa ngắn vừa cùn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.