Đế Vương Chiến Ký

Chương 22: 22: Đối Chiến Thần Thi




"Haha, đại sư đùa ta sao?"

Takeru nghe thấy vị hòa thượng nói thế cũng có chút buồn cười.

Hắn, bỏ mạng? Đùa gì chứ, với một kẻ vượt qua sinh tử luân hồi thì bỏ cái nỗi gì...

"Thí chủ cũng hiểu hoàn cảnh bây giờ mà, ta hạ giới bỏ ra đại giá dù cảnh giới vẫn còn những năng lực không còn bao nhiêu cả.

So với thí chủ ta cũng chỉ tương đương với thí chủ hiện tại mà thôi."

"Hahaha..."

"Ông có lẽ sợ nhưng trong mắt ta thì đám tạp chủng này không khác gì những con kiến cả.

Còn cái chết ư? Nghe thật xa vời, cũng thật buồn cười."

Takeru thoáng trầm tư cùng chút hoài niệm.

Kẻ từng tồn tại vô số năm tháng như hắn, đã từng chinh chiến muôn lần, đứng giữa ranh giới sinh – tử bao nhiêu lần, vậy mà đi sợ thứ này.

Còn ở bên kia, vị đại sư kia còn đang nghĩ hắn bị dọa đến mức hỏng đầu, nhưng không thể nào.

Trong thời gian này ông đã bí mật quan sát Takeru và chắc chắn hắn không phải kẻ hành động thiếu suy nghĩ.

"Thí chủ nắm chắc bao nhiêu phần trăm chiến thắng được 3 thi vương và 1 thần thi."

"Tuyệt đối.

Nhưng ta cần thời gian để thực hiện nó, đại sư giúp ta giữ chân chúng trong vòng năm hơi thở là đủ."

"Năm hơi thở sao? Được bần tăng sẽ cố hết sức."

"Được, lên!"

Trong nháy mắt, xung quanh bóng tối cùng tử khí bị bao trùm được vô số kim quang của Phật giáng lâm và mang theo thanh tịnh chi ý.

Cả cơ thể của vị hòa thượng kia đều được bao bọc trong một vầng kim sắc chói lọi, lúc này hắn thậm chí còn thiêu đốt cả bản mệnh tinh huyết để kéo dài thời gian cho Takeru.

Tuy thời gian chỉ năm hơi thở nhưng mang đến cho hắn quá nhiều thương tổn.

"Khặc khặc...!Ngươi và hắn đừng nghĩ có thể thoát khỏi đây."

Lúc này 3 thi vương kia đột ngột lui về đằng sau nhường cho tên thi thần kia trước.

Nồng đậm thi khí hình thành trên cánh tay hóa thành một quyền mang theo uy thế kinh khủng hướng về vị hòa thượng.

Sau lưng hắn cũng xuất hiện những chiếc đuôi như những xúc tu bạch tuộc, ve vẩy tạo nhiều công kích khác.

Xẹt!

Một chiếc xúc tu không biết từ bao giờ đã xuyên thủng ngực phải của vị hòa thượng, máu tươi từ đó chảy ra hầu như đều bị chiếc xúc tu kia hấp thu.

"Aaa! Thí chủ chưa xong à?"

Bịch

Ném tên hòa thượng qua một bên, thi thần tiến về chỗ của Takeru, trong suy nghĩ hắn rất có hứng thú với thiếu niên này.

"Thiếu niên, ta thấy ngươi rất mạnh, nếu ngươi đồng ý đầu quân cho ta thì ta có thể suy xét tha cho ngươi.

Thậm chí ban cho ngươi tạo hóa mà ngươi không thể nào hiểu được."

Nhưng dù đối diện với lời mời gọi như thế Takeru vẫn không nhúc nhích, như cả thân thể hắn đều bị đông cứng lại vậy.

Cái này nhìn qua rõ ràng chỉ có mười mấy hai mươi tuổi thanh niên, toàn thân cao thấp cũng không có tỏa ra chút nào khí tức, nhưng hắn vẫn không nhịn được sinh ra một cảm giác vô cùng nguy hiểm mãnh liệt.

Nhất là ánh mắt của thiếu niên kia, không có lăng lệ, không có ngạo mạn, càng không có bất kỳ cái gì thuộc về thanh niên non trẻ, có chăng chỉ là một loại như băng lạnh lùng.

Một loại như đối mặt với cỏ rác lạnh lùng.

Tên thần thi kia không có ý định chờ lâu, những xúc tu sau lưng hắn xé gió lao thẳng về phía Takeru.

"Cam tâm trở thành một trong số chúng ta đi."

Nhưng lúc này biến dị thật sự đến.

Những xúc tu kia chưa kịp chạm vào người Takeru đã vỡ tan tành như thủy tinh bị búa tạ đập vỡ.

Từ sau lưng hắn một hư ảnh mờ ảo toát ra hơi thở thần bí dần dần xuất hiện.

Dị biến khiến thần thi không dự dị trước mà đánh bật ra sau.

Chỉ trong chớp mắt khi những xúc tu kia tiếp xúc gần với Takeru.

Một cảm giác cực kỳ khủng bố truyền đến hắn...

Đó là một loại Đế Vương giáng lâm, một loại áp lực mạnh khiến người ta không thể hấp thụ được, khiến hắn không ngừng run cầm cập.

Mà lúc này đang dùng các dược liệu và phật khí để chưa lành vết thương của mình, vị hòa thượng lại lần nữa nắm chặt trái tim của mình.

Từ khi có được lực lượng đến nay, phải nói từ trước đến nay đây là lần đầu hắn cảm giác được khủng bố rét lạnh.

Cảm giác rét lạnh này không phải xuất hiện ở trên thân thể, mà đến từ tận sâu trong linh hồn rét lạnh.

"Đây là hắn lực lượng sao?"

Đại sư nắm chặt chính mình trái tim, đồng thời thân thể cũng không run rẩy lên.

Trên thực tế là càng cường đại người, càng có thể cảm giác được cỗ lực lượng này đến tuột cùng đại biểu đáng sợ cỡ nào.

Lúc này không gian ầm ầm vỡ vụn, thời gian lưu động không ngừng.

Một thanh bàng bạc thu thủy trường đao, bị hắn từ vô tận trường hà trung lôi ra.

Đao ra thời khắc đó, toàn bộ hư không như bị đóng băng lại, không khác bất động là mấy.

Đại Thần Thuật – Tuế Nguyệt hiện

Ở bên kia vị hòa thượng như không tin vào mắt mình, là một người tới từ cao tầng nhất thế giới, hắn hiểu rõ sự đáng sợ của tuế nguyệt và độ khó của thần thông này.

Việc có một thiếu niên chưa đến 18 tuổi dùng nó làm hắn không tin vào mắt mình thậm chí có chút hoài nghi nhân sinh quan của mình.

"Chẳng lẽ hắn chính là kẻ trong lời nói của ba vị Giác Ngộ?"

Cuồn cuộn kiếm khí giống như phô thiên cái địa hướng chính thần thi đánh tới, uy áp cường đại, quá mức cường đại, căn bản không thể địch nổi.

Mà lúc này thanh kiếm kia thẳng tắp hướng thần thi chém tới!

Đây là như thế nào một kiếm, không cách nào né tránh, không cách nào phòng ngự, càng không cách nào ngang hàng, đây là Tử Vong Chi Kiếm!

Đoạn Nhân Quả

Răng Rắc!

Trước ánh mắt trợn tròn của vị hòa thượng bên kia, hư không thần bí bị cắt thành hai nửa...!Cùng với đó là thân thể đã quay về cát bụi của thần thi cùng với tam vương phía sau hắn.

Chém ra một đao kia đến bản thân Takeru cũng có chút không chịu nổi với tình trạng hiện giờ.

Từ ngoài nhìn vào có lẽ hắn vẫn bình thường không có gì thay đổi nhưng Takeru biết hiện tại cơ thể hắn rơi vào trạng thái yếu đến như nào.

Với thủ đoạn hiện nay cường hành thi triển đại thần thông Tuế Nguyệt Takeru đã phải trả một giá cao, hắn biết mình còn chưa nằm ngay tức khắc là do năng lượng nơi đây tẩm bổ nhưng việc nằm xuống chỉ là vấn đế thời gian.

Nhưng chưa kịp nghĩ được bao nhiêu thì trung tâm của tế đàn, đóa U Minh Bà La Hoa dần dần nở rộ.

một cánh, hai cánh, ba cánh,...!mười một cánh,...

"Hết thảy mười hai cánh hoa...!Hahaha rốt cuộc vẫn phải bỏ mạng sao?"

Tiếng cười bất lực của vị hòa thượng vang vọng khắp cả tế đàn, việc U Minh Bà La Hoa mở ra mười hai cánh đã nằm ngoài dự đoán của hắn rồi.

Thực tế đại đa số những bông hoa này chỉ nở đến tám cánh trong suốt cuộc đời của mình, mười cánh khó gặp nhưng cũng không quá hiếm, còn mười hai cánh trong vô số năm tháng số lần nó xuất hiện vô cùng ít ỏi.

Nó là chí âm chí cường chi vật mà các tà tu hay các đại thế lực tranh cướp không thôi, thậm chí có thể mở ra Trường Sinh Chiến chỉ vì bông hoa này.

"Thí chủ...!thí chủ tính làm gì vậy?"

Đột nhiên hắn nhìn thấy Takeru đi chầm chậm đến bên cạnh bông hoa đó không ngần ngại ngồi xuống bên cạnh.

Takeru khẽ đưa tay chạm vào cánh hoa...

"Thí chủ mau bỏ tay ra, nếu không sẽ bị ma hóa đến ch...!cái...!cái gì?"

Cảnh tượng trước mắt làm vị hòa thượng thật sự nghi ngờ bản thân mình nhìn lầm.

Từng dòng năng lượng hắc ám đi vào người hắn mà không gây ra bất cứ dị biến gì, chưa kể việc năng lượng trong hang động này cũng liên tục bị rút đi.

Lão sống không biết bao nhiêu năm tháng, chứng kiến thương hải tang điền nhưng cũng chưa từng thấy điều này.

Dựa vào thân thể phàm nhân, không có một đại năng nào hỗ trợ cũng không thông qua bí pháp nào mà trực tiếp hấp thu lượng lớn âm tà chi khí vào thân thể, đã như vậy mà không có bất cứ phản ứng nào.

Phía bên Takeru thì không thấy vậy, bản thân hắn khi thức tỉnh dù linh hồn yếu đến mức nào thì vẫn là linh hồn của Đại Đế, thông qua một biện pháp đặc biệt linh hồn sẽ dần tự cải tạo thân thể, tăng cường thể chất để có thể đưa hắn trở về trạng thái ban đầu.

Còn với hắn hấp thu bất cứ năng lượng nào cũng được đơn giản vì không có thứ năng lượng nào xung đột với bản thân hết.

Dựa vào năng lượng của U Minh Bà La Hoa, Takeru có thể cảm nhận được cơ bản hắn đã khôi phục khá nhiều, linh hồn cũng đã gắn liền trở lại, các vết nứt của linh hồn đã mờ nhạt đi rất nhiều.

"Đi thôi đại sư, nơi này không nên tồn tại."

"Đ...!Được!"

Nói rồi hai người cùng nhau tiến về phía cửa động, trước khi bước đi Takeru còn quay lại nhìn lần nữa.

Từ bàn tay hắn một đóa sen mang theo hỏa diễm cùng lôi đình lực lượng hình thành.

"Đi đi."

Nhẹ nhàng ném bông sen về phía tế đàn, nhìn cũng không nhìn lại, hắn trực tiếp rời đi trước khi thứ đó phát nổ.

Quay trở lại căn nhà của vị hòa thượng, Takeru ngồi xuống tận hưởng sự yên bình bên cạnh việc đợi vị hòa thượng tẩy trần.

Nhưng cũng không để hắn đợi lâu, ngay sau đó vị hòa thượng đã quay lại.

"Lần này phải cảm ơn thí chủ rồi.

Nếu không có thí chủ ra tay có lẽ bần tăng đã phải bỏ mạng ở đó."

"Đại sư khách khí rồi.

Mà ta vẫn chưa biết rõ tên của đại sư!"

"Lúc quy y cửa phật tục danh đã bỏ từ lâu, bây giờ ta lấy hiệu là Tuệ Giác."

"Còn ta chắc ngài cũng đã tìm hiểu và biết rồi nên cũng không giới thiệu nữa.

Lần này để cảm ơn đại sư ta sẽ cho ông biết cách để độ qua luân hồi đại kiếp, nhập La Hán Chánh Quả."

"Cái này..."

"Ông không tin ta?"

"Nói tin ngài là nói dối thì chủ à, bởi vì việc độ luân hồi làm gì có đường tắt mà đi đâu?"

"Không phải không có đường tắt mà là không ai dám thử con đường này.

Luân hồi đại kiếp có tổng cộng cửu kiếp chia thành đệ nhất lôi kiếp, đệ nhị đến đệ thất kiếp chính là nhập luân hồi trải nghiệm nhân sinh trong đó, đệ bát là tâm ma kiếp, đệ cửu kiếp dễ nhất cũng là khó nhất chính là Phật Kiếp."

"Đúng vậy, bát kiếp đằng trước ta có tự tin vượt qua nhưng Phật Kiếp đưa ra khảo nghiệm ta không nắm chắc được bao nhiêu cả...!Đây cũng chính là lý do ta vào phàm trải nghiệm để tìm phương pháp vượt qua Phật Kiếp."

"Phật Kiếp vốn thuộc về Thượng Cổ Hạo Kiếp mà năm đó những vị kia lập nên pháp tắc, chúng ta chung quy cũng chỉ là sâu kiến, khi đối mặt với thiên địa pháp tắc gần như không có cách nào phản kháng.

Thí chủ chắc cũng nhận ra được hiện trạng của ta, bát kiếp phía trước ta vốn đã đi qua nhưng phật kiếp làm ta vẫn mắc kẹt cho nên đành phải nhờ các đại năng của Thánh Địa đánh tan thiên kiếp để kéo dài thời gian."

"Hay ông đổi kiểu tu hành đi, đừng tu phật nữa, tu tiên, thể tu, võ tu, hồn tu,...!gì gì đó chẳng được."

"Thí chủ đây không khác gì tát vào mặt người khác bao nhiêu đâu...!Nhưng đúng là như vậy, thiên địa không cho phép tồn tại Thần, Ma, Phật một cái cấp bậc cho nên thành đạo phía sau mỗi lần độ kiếp đều giáng xuống thượng cổ hạo kiếp."

"Thần – Ma – Phật chung quy chính là những sinh linh vượt lên rất nhiều.

Nhưng bây giờ Phật Tu có bao nhiêu? Thần thì có chức vụ của mình.

Còn Ma thì sao, vô số Ma sống ở Thiên Ngoại Không Thể Nói Chi Địa bên trong."

"Thiên ngoại không thể nói chi địa? Cái nơi quái quỷ nào thế?"

"Thí chủ không biết nơi đó? Đó chính là Hư Vô."

"Hư vô thì nói thẳng hư vô đi còn thiên ngoại không thể nói nữa, ai đặt ra cái tên rách việc thế?"

"Thí chủ đừng đùa, nơi đó không đùa được đâu, nếu không phải có một vài đại năng xả thân thì có lẽ toàn bộ Tam Thiên Chân Giới đã bị Hư Vô xâm thực và đồng hóa từ lâu rồi."

"À vậy hả? Mà bây giờ cũng muộn rồi, ông cố gắng lắng nghe phương pháp này, ta chỉ nói một lần thôi..."

"Thí chủ chắc chứ, đây không khác nào tìm đường chết cả."

Nghe thấy phương pháp của hắn, vị hòa thượng không kìm được thét lên, nhưng lúc quay sang bên cạnh thì Takeru đã rời đi từ lúc nào.

Trong không trung vẫn còn lại thanh âm hắn vọng lại.

Không thử sao biết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.