Đế Vương Chiến Ký

Chương 14: 14: Em Là Nữ Nhân Của Ta




Tiếp những ngày sau đó một cô gái vẫn kiên nhẫn đứng dưới sân trường để mà tỏ tình với Takeru, tới mức độ mọi người đã không còn bất ngờ như những ngày đầu, dần coi như đây là một việc theo thường lệ xảy ra, nàng ta tỏ tình với Takeru, như bình thường hắn sẽ từ chối thẳng thừng.

"Takeru, tao cảm thấy cô nàng kia cũng xinh đẹp lắm mà? Hơn nữa còn chung tình như vậy, nếu là người khác hẳn đã chán nản mà bỏ rồi, mày đồng ý một chút có chết ai sao?"

Takeru đẩy khuôn mặt đáng ghét của Higo cách xa mình một chút, nói.

"Tại sao tao phải chấp nhận?"

Giọng điệu lạnh lùng kèm theo một chút chế giễu, đối với hắn việc cô nàng kia đang làm chỉ như một tên hề nhảy nhót mà thôi.

Cô ta chẳng có thứ gì mang lại lợi ích cho hắn hay đơn giản rằng với Takeru cô ta tồn tại hay không tồn tại cũng như nhau mà thôi.

Chưa kể...

Takeru nhìn ra ngoài cửa lớp, nơi đó có hai cặp mắt u oán đang nhìn hắn, hiển nhiên cơn hờn dỗi, ghen tuông không nhẹ.

Có cảm giác như nếu cô gái kia kiên trì mấy ngày nữa, Takeru thực sự sẽ chấp nhận, mà hai người tuyệt đối không muốn chia sẻ nam nhân của mình cho một ai khác, tới cả hai nàng trông thân thiết như vậy còn thường xuyên đấu đá nhau vì hắn kia mà?

"Haizzzzz..."

Sau này mà họ trở lại điều gì sẽ xảy ra nhỉ?

Takeru cười nhạt, lẩm bẩm nói.

Buổi học kết thúc, Takeru quay trở về nhà, vừa vào căn phòng của mình, hắn đã bắt gặp hai chị em ngồi trên giường chờ đợi mình, hiển nhiên tâm tình của hai người không mấy dễ chịu.

Lý do là gì không nói ra cũng có thể đoán được, còn không phải do cô gái sớm ngày vác loa đứng trước sân trường tỏ tình với hắn hay sao?

Takeru vừa đóng lại cửa phòng, Lunar và Seira đã không nhịn được đồng loạt tiến lên kéo lấy tay hắn mà thẩm vấn.

"Cô gái kia là ai? Tại sao lại năm lần bảy lượt mặt dày đứng giữa thanh thiên bạch nhật để tỏ tình với em (anh)?"

"Anh không biết cô ta..."

"Nói dối! Người ta gọi một câu Takeru hai câu cũng là Takeru ngọt như vậy, một câu nói không quen là không quen sao?"

Seira ghen tức nói, hận không thể đi tới đánh cô gái kia một trận, Takeru là cái tên chỉ nàng mới có quyền gọi mà thôi.

Hơn nữa bản thân nàng và cả Lunar là tình nhân của hắn còn nữ nhân kia là gì mà có thể gọi thẳng tên hắn như vậy? Không được! Mặc dù Takeru hắn luôn từ chối nhưng cả hai người đã bắt đầu cảm nhận được sự uy hiếp tới từ cô gái kia...

"Takeru..."

"Hử?"

Seira lập tức cầm lấy cà vạt kéo cổ hắn thấp xuống ngang khuôn mặt mình, dâng lên cho hắn một nụ hôn ngọt ngào, thắm thiết.

Takeru đưa tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn, thon gọn của cô, cả người thả lỏng để mặc cho Seira đẩy mình ngã xuống giường.

Nằm tại ngực Takeru, trong lòng cô gái nhỏ nổi lên từng đợt cảm giác hạnh phúc vô cùng, cái thứ cảm giác uy hiếp kia dần bị thay thế bởi từng đợt ngọt ngào say đắm.

Hai má nàng dần trở lên đỏ hồng diễm lệ, hơi thở đứt quãng theo từng đợt hôn nồng cháy, cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn luồn vào trong miệng Takeru đùa nghịch với lưỡi hắn, chốc chốc lại cắn nhẹ lên đầu lưỡi hắn, giống như để tuyên bố rằng hắn đã là của nàng bởi có dấu tích của nàng trên cơ thể hắn.

Takeru cũng không để cho nàng dễ dàng nắm quyền điều khiển mình, hai tay càng ôm chặt lấy cô nàng hơn, bắt đầu trêu đùa cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng.

Seira chỉ cảm thấy lưỡi mình bị hắn nghịch ngợm tê rần nhưng cũng không có phản kháng, trái lại còn có chút cảm giác yêu thích khi hắn làm như vậy.

Từng đợt sóng kích theo nụ hôn truyền đến dây thần kinh của cô, khiến cả cơ thể cô gái nhỏ rạo rực, giống như có hàng vạn con kiến bò trong máu mình, khiến nó sôi lên, cả người mẫn cảm vô cùng.

Cho đến lúc cả hai hết dưỡng khí mới bắt đầu buông nhau ra, tại miệng còn lấp lánh một sợi tơ bạc mỏng bị cắt đứt.

Seira thở hổn hển, hạnh phúc tới nỗi hận không thể lập tức dâng hiến trinh tiết cho hắn.

Quay trở lại Lunar, cô từ mấy phút đứng nhìn hai người âu yếm hôn hít đã không thể chịu nổi.

Gạt cơ thể Seira sang một bên, cố gắng tỏ ra mình là một người đầy uy quyền ngồi lên đùi Takeru tay vòng ra sau ôm lấy cổ hắn.

Khác với hương sữa tươi trên cơ thể Seira khiến cả cơ thể được thả lỏng thì tại khắp nơi trên thân thể quyến rũ của Lunar toát ra mùi hương nước hoa dụ hoặc, dễ dàng đắm chìm nam nhân vào dục vọng bất tận.

Takeru cười nhẹ, hai tay ôm lấy vòng eo cô, khuôn mặt đưa gần tới thưởng thức hương tóc mềm.

Sau đó hai người nhìn nhau, đắm đuối trao nhau một nụ hôn nồng thắm nhưng không kém phần hoang dại, mê mẩn trí óc.

Cũng giống như cảm giác của Seira, Lunar toàn thân nóng rực, giống như một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt để cho hương thơm trên cơ thể bị nung lên càng phát ra giống như một liều thuốc kích dục hơn nữa.

Lưỡi của hai người quấn lấy nhau, từng đợt từng đợt trêu đùa khiêu khích.

Cảm giác ngọt ngào giống như mật ong bao phủ hoàn toàn khoang miệng Takeru.

Mỹ nữ mỗi người mỗi kiểu cách, môi mềm ai nấy đều một vị, nếu như hương thơm từ cơ thể Seira là sữa, vậy bờ môi nàng có vị ngọt ngào thanh thanh, còn Lunar lại là một liều thuốc kích dục cực đại, bất kể nơi nào trong khoang miệng của nàng đều có thể biến thành mật ngọt chết người, dụ dỗ lấy hắn thưởng thức không ngừng, không ngừng.

Hai người rất nhanh tách môi ra khỏi nhau, thở dốc cảm nhận âm thanh thình thịch trong lồng ngực.

Lunar nở một nụ cười đầy vũ mị, cái lưỡi hồng nhạt đưa ra liếm lấy bờ môi của Takeru.

Cả hai quả nhiên đều như nhau, đều là một đám yêu tinh câu dẫn hồn người mà...

"Chúng ta...tắm chung đi..."

Seira từ đằng sau ép bộ ngực đang phát triển vào lưng Takeru, thở từng hơi thở thơm tho vào tai hắn nói.

"Em không được từ chối...chị cũng muốn mà, phải không Lunar?"

Lunar bẽn lẽn gật đầu, trong lòng có một chút sợ hãi những cũng mong chờ một điều gì đó xảy ra.

Nếu như nàng, Seira cùng hắn vượt rào thì...nàng không dám nghĩ tới!

"...Ừmmmmm"

Takeru suy nghĩ vài giây sau đó gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn hiển nhiên cũng không có ý định phá xử hai nàng vào lúc này.

Để hai chị em nhà này bước ra từ phòng Takeru với từng bước chân khập khiễng không biết người hầu, người nhà sẽ nghĩ đến điều gì.

Tới đây, hắn muốn linh hồn cùng quyền năng của mình thật nhanh trở lại để biến hai người trở thành nữ nhân của mình cùng với mang những ký ức tươi đẹp trong quá khứ trở lại.

Takeru cùng hai cô gái tiến vào phòng tắm, tuy là người đưa ra ý kiến nhưng dường như tính cách thục nữ trong Seira vẫn còn, nàng phải lóng ngóng mãi mới có thể cùng Lunar bước vào trong phòng tắm cùng Takeru.

Hơi nước nóng mờ mờ ảo ảo vờn quanh phòng tắm, không những không che đi hết đường cong chết người trên cơ thể các nàng, lại còn tăng thêm ở các nàng vài phần xinh đẹp.

Cơ thể Seira tuy mới mười sáu tuổi nhưng phát dục nhanh hơn những đứa bạn cùng lứa.

Nước da trắng tựa mỡ đông, với bộ ngực vừa đủ đẹp đẽ, cùng đôi chân thon dài có thể khiến bất kể nam nhân nào cũng phải mê mẩn ngắm nhìn thưởng thức, thêm khí chất tao nhã, tiểu thư của mình, nàng giống như một bức tranh nghệ thuật được vẽ ra bởi người họa sĩ tài năng nhất, là một kiệt tác của tạo hóa.

Về phần Lunar, bởi nàng lớn tuổi hơn, khí chất cũng phải quyến rũ hơn mấy phần.

Cơ thể đã lộ rõ dưới ánh đèn phòng tắm là những đường cong quý phái, quyến rũ, bộ ngực không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, tròn căng mọng nảy lên, nhìn thôi cũng có một thôi thúc muốn sờ thử để cảm nhận được sự mềm mại của nó.

Nước da trắng, bóng loáng dưới ánh đèn vàng, cơ thể uyển chuyển toát ra một loại khí chất băng lãnh nhưng có đủ nóng bỏng, mị hoặc ánh mắt nhìn kể cả người cùng giới.

Seira là kiệt tác nhân loại, còn về Lunar, nàng giống như một tiểu tiên nữ giáng trần, đưa con mắt ngạo mạn của mình quan sát những kẻ tín đồ đang mê mẩn nhìn mình.

Ở góc nhìn này, thậm trí Takeru còn thấy rõ cấm địa của các nàng...rất phát triển...

"Em...đừng nhìn...chị ngại..."

Lunae che đi phần dưới bằng khăn tắm, đôi mắt ngận nước không dám nhìn thẳng, còn Seira to gan hơn đã bỏ qua Lunar tiến tới ôm lấy hắn, cạ con bạch thỏ vào cánh tay hắn, ngọt ngào cười

"Để em kì lưng cho anh nhé!"

"Được!"

Nhưng chưa kịp với tay cầm lấy chiếc khăn, nàng đã bị Lunar đoạt tới trước, cô gái quỳ xuống bắt đầu kì cọ sau lưng hắn với anh mắt đắc thắng khiêu khích nhìn Seira.

Một cỗ tức giận bốc lên khiến cô gái nhỏ nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi, trong đầu bỗng dưng nảy ra một ý kiến.

Không phải nam nhân rất thích kiểu đó sao?

Nàng cởi đi khăn tắm của mình, cầm lấy chai dầu tắm xịt ra ngực mình, nhân lúc Lunar đổi sang kì cánh tay hắn, nàng rất nhanh từ phía sau ập tới, cạ cạ đôi ngực mềm nhuyễn của mình vào lưng Takeru.

"Em.."

Cảm thấy cái khăn hết sức mềm mại, Takeru giật mình khẽ nói, Seira...con bé quá mạnh bạo!

"Thoải mái không anh trai? Kì lưng như vậy chỉ dành riêng cho anh thôi đó"

Hai khỏa anh đào cọ sát với tấm lưng Takeru làm dục hỏa trong cơ thể Seira trỗi dậy, phía dưới có một chút cảm giác lạ kì, nàng muốn rên lên nhưng không thể rên, đôi môi mím chặt lại kiềm chế lại hành vi mình.

Lunar thấy hai khỏa trắng mềm đang đè ép với lưng Takeru đủ hình dạng kia, suýt chút kêu lên.

Nhưng em gái làm được, lẽ nào nàng lại không làm được hay sao? Lột bỏ khăn tắm trên người, nàng tiến tới phía trước ôm lấy gáy Takeru, dùng hai con thỏ cạ vào lồng ngực hắn.

Takeru không có ý kiến, chỉ biết rằng nó thoải mái hơn khăn gấp bao lần.

Da thịt cọ sát, mềm mại, thư thái không thể tả thành lời...

"Đây...đây cũng chỉ là vì em thôi đó..."

Một hồi sau, cuối cùng cả hai mới chịu buông ra, lần lượt từng người ngồi vào bồn tắm.

Bên trong bồn tắm không nhỏ cũng không quá lớn, để vừa đủ ba người ngồi chung.

Lúc này, hai nữ hạnh phúc ôm lấy thân thể Takeru, tựa vào lồng ngực hắn thủ thỉ.

"Sau em tính thế nào đây?"

"Chuyện gì?"

"chị nghe nói ông giới thiệu cho em một cô gái, phải chứ?"

"Phải...!thì làm sao?"

Cô ta? Tâm địa ác độc, lấy về có khi sẽ có ý định chưởng khống cả gia đình này, loại nữ nhân như vậy hắn không để vào mắt.

"Lẽ nào em định an phận làm em trai mãi sao? Chúng ta không thể cứ mãi như vậy...chị và Seira không muốn mãi mãi làm chị gái hay em gái của em..."

"Đúng vậy...anh sẽ rời bỏ bọn em sao?"

Takeru vuốt nhẹ mái tóc mượt của hai nàng, lắc đầu khẳng định.

"Hai người không cần lo lắng, ngày đó sẽ không còn xa đâu, hai người đều là nữ nhân của ta, bất kể ai ta cũng sẽ không rời bỏ..."

"Cho dù có bị cả thế gian này lên án?"

"Hahaha...!Nực cười..."

"Tại sao em lại cười, đây không phải chuyện đùa!"

"Đúng vậy em đang nghiêm túc đó!"

"Nghe này thế gian này không ai hay thứ gì có quyền lên án ta! Luân thường đạo lý? Quy tắc xã hội? không thể!"

Trong câu nói của Takeru ẩn chưa vô tận sự kiêu ngạo nhưng không vì thế mà 2 cô nàng khinh thường hắn, họ tin hắn dù không hiểu vì sao.

Có lẽ đây là niềm tin mù quáng chăng?

"Vậy tương lai của chị và Seira...dựa vào em...hai người chúng ta tin tưởng em sẽ làm được...cho dù là mười năm...hai mươi năm thậm trí cả thanh xuân...chúng ta sẽ mãi đợi khoảnh khắc đó..."

Cả hai hạnh phúc, nghẹn ngào nức nở.

Không cần mười năm, cũng không cần cả thanh xuân...sẽ sớm thôi, các nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn...sẽ không còn lâu đâu...

Rất nhanh, cả ba người đã tắm xong, trong lúc đang âu yếm, tình tứ cùng Takeru, điện thoại của Seira bỗng vang lên.

Nàng nghe máy, người bên kia nói một chuyện gì đó khiến cả cơ thể Seira dựng đứng lên, nàng quát to.

"Cái gì! Biểu tình đòi người! Được, ta sẽ tới ngay"

Nàng cúp máy, rời khỏi lồng ngực Takeru lo lắng muốn quay trở về phòng thay đồ.

"Có chuyện gì vậy Seira?"

Takeru hỏi

"Tại công ty của em có mấy chục người nói là người nhà nhân viên đến đòi người, nói rằng vì công ty mà con cái, cháu của họ mới bị mất tích"

"Có liên quan sao? Chúng mất tích là mất tích, đâu liên can tới công ty em?"

Lunar cũng phải khó hiểu hỏi lại.

"Em không rõ, đến mới biết được"

"Để anh đi với em, biểu tình hàng chục người cũng không phải con số nhỏ, không tránh được vài thành phần quá khích"

"Đúng đấy, biểu tình không phải chuyện đùa, em có thể bị thương bất cứ lúc nào, chi bằng để Takeru và vài bảo tiêu đi cùng, an toàn là trên hết"

"Được, phiền anh vậy."

Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cô, đây là nam nhân mình chọn a.

"Không có gì"

Cả hai nhanh chóng lên xe tới công ti của Seira, nó cũng không quá xa nhà vậy nên chỉ khoảng hai mươi phút đã tới dưới chân công ty.

Lúc này, Seira có chút kinh ngạc khi hàng chục người đứng trước cửa công ty la hét giận dữ, có người còn ném đá vào trong khiến mấy nhân viên bị thương, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Lúc này Seira vội vã chạy tới trước đám đông, có gắng nén đi sợ hãi cất cao giọng nói

"Mọi người! Ta là Seira Kazuhiko, chủ tịch quản lý công ty này, không biết vì sạo mọi người lại tụ tập biểu tình trước công ty của ta?"

Trong đám đông một người hét lên

"Còn gì nữa!! Con trai tôi làm việc tại công ty các ngươi đã một tháng không có tin tức! Rốt cục các người đã đem nó đi đâu!"

"Đúng vậy còn cháu tôi nữa!"

"Chồng tôi đã mất tích hơn tháng rồi!"

Seira bình tĩnh chấn an mọi người

"Các vị có phải hiểu lầm gì đó rồi không!? Công ty chúng tôi làm việc có giờ có giấc, không có một nhân viên nào bị giữ lại quá giờ hay chuyển sang chi nhánh khác"

"Vậy ngươi nói sao khi con trai ta bị mất tích!?"

"Mọi người! Bọn họ bị mất tích thực không có liên quan tới công ty chúng ta, chi bằng hiện tại các ngươi hãy trở về, công ty sẽ cử người đi tìm bọn họ!"

"Không thể tin được lũ nhà giàu nói! Hôm nay nếu không gặp mặt được thân nhân, chúng ta sẽ không bỏ qua!"

"Mọi người..."

Bỗng dưng! Từ bên trong đám người có một kẻ phi ra, tay cầm một can đựng gì đó hét lên

"Lũ nhà giàu chết đi!"

Sau đó ném về phía Seira, Seira hoảng sợ không thể kịp tránh né, thứ được ném như vậy mọi người có thể tưởng tượng được ra đó là gì, chính xác là axit đậm đặc.

Nàng ngây ra, hai mắt không tự chủ được nhắm lại...

Một giây...hai giây....không cảm nhận được sự đau đớn do bị axit thiêu đốt, Seira từ từ mở mắt.

Hóa ra trong giây lát, Takeru từ lúc nào đã chắn trước mặt nàng, cả một vùng lưng của hắn bị axit đốt cháy lộ rõ da thịt.

Seira hoảng loạn, sợ hãi đến chảy nước mắt, khóc lên

"Takeru! Anh...anh...!anh không sao chứ!? Tại sao lại đần độn như vậy! Tại sao lại che chắn cho em!?"

Takeru mặt không đổi sắc, gạt đi những giọt lệ chảy dài trên má nàng

"Bởi em là nữ nhân của ta..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.