Chỉ trong mấy ngày, dưới sự cải cách dứt khoát của Đông Phương Diệu, nội bộ triều đình đã có sự thay đổi lớn.
Từ một huyện lệnh Hoài Châu dính dấp đến vô số quan viên, một tầng lại một tầng, một kèm một, điều khiến Đông Phương Diệu tức giận nhất là, ngay cả người hầu của quan lại kinh thành cũng có hơn mười người dính líu trong đó, hắn không nói hai lời, nhất định xử theo quốc pháp.
Dân chúng các địa phương nghe tin tức này đã mua pháo ăn mừng Đức Trinh đế thánh minh.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng các quan lại ác bá truyền từ kinh thành tới địa phương, lại từ địa phương truyền trở lại kinh thành.
Dĩ nhiên, những trung thần một lòng vì quốc dân Bắc Nhạc suy nghĩ đều vụng trộm than thở, hoàng thượng có thể có hành động như vậy đều nhờ công lao của hoàng hậu nương nương.
Tóm lại, trong quá trình chém tham quan, giết ác bá lần này, trong lòng dân chúng, hình tượng hoàng đế của Đông Phương Diệu đã đạt tới cảnh giới thần thánh.
Ngày hôm đó, sau khi hạ triều, đang chuẩn bị đi Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, chợt Đông Phương Diệu nghe Tường Quý nhỏ giọng xin chỉ thị sau lưng, “Vạn tuế gia, dạ tiệc ngày hôm nay, có nên sắp xếp một vài tiết mục tăng thêm hứng thú không ạ?
Nghe nói vậy, Đông Phương Diệu không khỏi quay đầu lại hỏi: “Ngày hôm nay là ngày lễ gì à?”.
Tường Quý mỉm cười, “Mỗi ngày Vạn tuế gia đều bận trăm công ngàn việc, quả nhiên không rãnh để chú ý những việc vặt này, hôm nay là đêm thất tịch (ngày mồng bảy tháng bảy hằng năm, ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau), năm trước nương nương không có ở trong cung, nô tài cũng không dám nhắc tới chuyện này. Nhưng năm nay nương nương đã hồi cung, nô tài nghĩ, nếu nương nương thích điều gì, vạn tuế gia nên nhân cơ hội này biểu lộ tâm ý khiến nương nương vui vẻ”.
Đông Phương Diệu nhìn hắn, cười như không cười, “Nếu ngươi không nhắc nhở trẫm, trẫm sẽ quên mất”.
Nói xong, hắn vuốt ve cằm, dường như đang tính toán gì đó.
“Tố Giác không giống những người con gái khác, đối với vàng bạc châu báu, tơ lụa đều lười liếc mắt nhìn đến, những thứ nàng thích, theo hiểu biết của trẫm về nàng, thì không có mấy thứ. Nhưng. . . . . .”. Hắn trầm ngâm một hồi, “Mỗi năm chỉ có một đêm thất tịch, nếu không biết cách lợi dụng, chẳng phải là lãng phí một cơ hội tốt hay sao”.
Suy nghĩ một chút, đáy mắt nhất thời hiện lên ý cười, kích động ra lệnh cho Tường Quý bãi giá, trở về Hướng Minh cung.
Lúc này, trong Hướng Minh cung, Tần Tố Giác mới ăn sáng xong, đang nằm trên giường êm, bên cạnh cửa sổ, lười biếng đọc sách.
Đông Phương Diệu bước vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh đó.
Đối với ăn mặc, Tố Giác cũng không để ý, mặc dù đã vào cung, là quốc mẫu của thiên hạ, nhưng bình thường không thích đeo vàng đội bạc.
Giờ phút này, nàng chỉ mặc một cái áo mềm màu xanh nhạt, tóc dài thả xuống, mấy sợi tóc nhu thuận rũ xuống trên má, một tay nâng má, một tay cầm sách, dưới ánh mặt trời, cả người nàng như tiên tử đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ .
Da trắng nõn sáng ngời, áo xanh lung linh dưới ánh nắng, tựa như cầu vồng, đẹp hơn thần thánh, khiến người ta nín thở.
Hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Tố Giác trên Hoa Sơn thì nàng chỉ là một thiếu nữ 15, 16 tuổi, hắn sinh ra và lớn lên ở trong cung, thấy quá nhiều thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, nhưng không có một ai có thể làm cho hắn động lòng như thế.
Khi đó, vóc dáng Tố Giác không cao, dung mạo không đẹp, nhưng yên tĩnh thanh nhã, chỉ cần ở chung một chỗ với nàng, hắn sẽ cảm nhận được hơi thở dịu dàng lại thoải mái.
Cái nhìn kia chính là một đời một thế, thời niên thiếu, hắn đầy bụng tính toán, hận đời, nhưng khi nhìn thấy Tố Giác, hắn cảm giác như mình đã được tinh lọc, nàng mang cho hắn cảm giác an tâm trước nay chưa từng có, đôi mắt nàng trong veo, dưới con mắt thông minh ấy, hắn không có chỗ nào để che giấu, cam tâm tình nguyện bị nhìn thấu tất cả.
Hắn muốn nàng! Hắn xác định.
Đạp qua tất cả, bất chấp tất cả, cũng muốn cho thiếu nữ giống như tiên ấy trở thành trân bảo thuộc về hắn.
Bao nhiêu năm đã trôi qua, hắn vẫn không thể nào quên hình ảnh đó.
Năm tháng trôi qua, trong lòng hắn, Tố Giác vẫn là người duy nhất không thể bị thay thế.
Nội tâm hắn xúc động mãnh liệt, nhìn người con gái trên giường, tư thái lười biếng nằm ở nơi đó, lộ ra gò má xinh đẹp tuyệt trần, khiến trái tim hắn căng tràn hạnh phúc.
Không đợi Tần Tố Giác quay đầu nhìn hắn, Đông Phương Diệu đã bước qua, dùng một tay ôm nàng vào trong ngực, lúc nàng chưa kịp mở miệng đã chiếm lấy đôi môi mềm của nàng.
Trong lòng hắn, nàng yêu kiều thở gấp, dường như đang kháng nghị hắn thô lỗ cùng bá đạo.
Đông Phương Diệu không để ý những chuyện đó, ôm chặt thân ảnh mà hắn ngày nhớ đêm mong, lưu luyến trằn trọc trên bờ môi nàng hết lần này đến lần khác, muốn ngừng mà không được, hắn cạy hàm răng nàng ra, tiến vào lãnh địa ngọt ngào của nàng, từng chút một khiến nàng thần phục trong nhu tình của chính mình.
Mấy cung nữ thái giám thấy thế đều thức thời lui ra, thận trọng đóng cửa phòng lại.
Rất lâu sau đó, nụ hôn dài mới kết thúc, đôi môi Tần Tố Giác đỏ mọng, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Ban ngày ban mặt, chàng đường đường là vua của một nước, sao lại không biết tự trọng, vừa trở lại, không trông nom, không để ý đã làm chuyện như vậy?”. Nghĩ đến một màn vừa rồi bị cung nhân nhìn thấy, sắc mặt của nàng không tự chủ đỏ thêm mấy phần.
Đông Phương Diệu không quan tâm, yêu thương nhẹ nhàng mơn trớn sợi tóc xốc xếch trên trán nàng, dịu dàng nói bên tai nàng: “Tố Giác, mỗi lần thấy nàng sống sờ sờ ở trước mặt ta, trong lòng ta sẽ tràn đầy cảm giác hạnh phúc”.
Hắn giữ chặt tay nàng trong lòng tay mình, “Có lẽ, nàng cảm thấy ta nói quá khoa trương, nhưng hai năm qua, mỗi lần về tới đây, vén rèm lên, thấy căn phòng trống vắng, hôm nay đã không giống vậy nữa rồi”. Ánh mắt hắn nóng bỏng thêm vài phần, “Nàng ở đây khiến sinh mạng ta thêm hoàn chỉnh, làm bạn cùng ta sớm tối, ta cảm tạ trời cao đã nhân từ với ta như thế, để cho ta có được thiên hạ, đồng thời, còn có một thê tử để ta yêu”.
Hắn nói từ “thê tử” đặc biệt thâm tình, làm Tần Tố Giác xấu hổ.
Nàng nhẹ nhàng dùng chân đạp hắn một cái, giáo huấn: “Như vậy chàng cũng phải xem trường hợp, địa điểm chứ, ở trước mặt người ngoài mà làm càn như vậy”.
“Ai nói ta chẳng phân biệt được trường hợp, chẳng phân biệt được địa điểm? Đây chính là tẩm cung của ta, không, không đúng, đây là tẩm cung của chúng ta, là nơi chúng ta có thể quang minh chính đại ân ái, nếu như nàng cảm thấy những nô tài kia làm nàng không được tự nhiên, lần sau, khi ta hôn nàng sẽ ra lệnh cho bọn họ tránh xa một chút”.
Tần Tố Giác nghe vậy, dở khóc dở cười, đem cuốn sách cuốn thành ống tròn, nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn một cái, “Ta nghe nói, gần đây, trong triều bận rộn, hoàng đế cũng không thể mỗi lần hạ triều liền chạy về tẩm cung, không muốn làm hôn quân thì nhanh chóng đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương đi!”.
“Ừ, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ xem tấu chương, nhưng trước mắt, ta muốn nói với nàng một chuyện.”
“Nói đi, ta nghe”.
“Tố Giác, nàng biết hôm nay là ngày gì không?”
Nàng khó hiểu, nhìn hắn, “Ngày gì?”
Đông Phương Diệu bất mãn, mặt chứa ý giận, trừng mắt nhìn nàng, “Biết ngay nàng là người không có tim, không có phổi, nhất định sẽ không ghi nhớ ngày này ở trong lòng, nhưng không sao, nàng không nhớ, một mình ta nhớ cũng đủ rồi”.
Hắn cười, trong mắt hiện lên tia nhìn mờ ám, “Hôm nay là thất tịch, ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, ta nghe Tường Quý nói, đêm nay, các cặp tình nhân trong dân gian sẽ cầm tay nhau đi dạo phố.
“Tố Giác, từ ngày ta quen biết nàng cho tới nay, chưa trải qua ngày lễ này bao giờ, trước kia là hoàn cảnh không cho phép, sau này, nàng bỏ ta chạy trốn. Bây giờ, nàng đã hồi cung, vừa lúc đến ngày này, cho nên, sau khi trời tối, chúng ta cùng nhau len lén xuất cung, đi qua đêm này, được không?”
“Len lén xuất cung? Chàng là vua của một nước, tùy tiện xuất cung, ngộ nhỡ người khác nhận ra thân phận của chàng sẽ ảnh hưởng đến đại sự”.
“Nàng yên tâm, nếu ta dám lên kế hoạch như thế, tức là ta đã không sợ người khác nhận ra, Tố Giác, không cho phép nàng không đáp ứng, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chuyện gì nên trải qua cũng đã trải qua, duy chỉ có đêm thất tịch là chúng ta chưa ở cùng nhau, nếu nàng cự tuyệt ta, ta sẽ cực kỳ thương tâm”.
“Diệu! càng ngày chàng càng biết cách đối phó ta!”. Mặc dù miệng mắng, nhưng trong lòng lại bởi vì sự tỉ mỉ cùng coi trọng của hắn mà cảm động khó nói nên lời.
Bị mắng nhưng Đông Phương Diệu lại cười đến rất vui, dùng sức hôn một cái trên mặt nàng, đứng lên nói: “Ta đi Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, sẽ sớm trở lại, nàng nhớ dặn Kiều Hỉ tìm hai bộ thường phục, buổi tối xuất cung”.
Nói xong, hắn xoay người bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của hắn, Tần Tố Giác khóc không được mà cười cũng không xong, chỉ có thể giơ tay lên, xoa nhẹ nơi hắn đã hôn qua.
Lưu lại nhiệt độ, có mùi vị hạnh phúc, mặc dù trong lòng còn có nút thắt chưa mở được, nhưng đã bị một chút nhu tình của hắn làm rung động, đắm chìm trong hạnh phúc được yêu thương.
Đến gần tối, hai người đổi đồ thường, sau khi dặn dò Tường Quý, Đông Phương Diệu liền dẫn Tần Tố Giác đi theo mật đạo, ra khỏi hoàng cung.
Phong tục dân gian ở Bắc Nhạc rất cởi mở, hai năm qua, dưới sự cai trị của Đông Phương Diệu, cường đạo ít dần, bách tính an cư lạc nghiệp, dưới chính sách giảm bớt tô thuế, mở rộng đất đai, dân chúng đạt được không ít lợi ích thực tế.
Dân chúng có cuộc sống tốt, tự nhiên cũng có ý định hưởng thụ cuộc sống.
Mà kinh thành luôn luôn là đất phồn hoa, hơn nữa, tối nay lại là đêm thất tịch, phố lớn ngõ nhỏ treo đèn lồng với nhiều màu sắc khác nhau, người đi đường có đôi có cặp, người đi dạo phố, khách lui tới quán cơm quán rượu nối liền không dứt.
Bởi vì lúc ra đi, hai người chưa dùng bữa tối, cho nên, ra khỏi cung chưa xa, Đông Phương Diệu đã dẫn Tần Tố Giác đi tới một quán rượu nổi danh đã ăn cùng đệ đệ trước kia.
“Khi đó, ta cùng lão Tam còn bé, mặc dù ta chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng dưới sự dạy bảo của mẫu hậu, cũng phải thể hiện cái danh huynh trưởng, từ nhỏ, lão Tam đã là kẻ nhiều chuyện, mỗi lần dẫn hắn xuất cung, hắn đều muốn tìm cho ta chút phiền toái, bụng không đói thì miệng cũng khô, sau đó, chúng ta liền phát hiện quán rượu này”. Đông Phương Diệu vừa nói, vừa dắt nàng đi vào.
Tiểu nhị rất cơ trí, liếc một cái liền nhìn ra, với khí chất không tầm thường của hai người, lai lịch không nhỏ, vội vàng đem bọn họ dẫn lên lầu, chọn một chỗ gần cửa sổ, là vị trí có thể nhìn thấy toàn cảnh trong lầu.
Sau khi ngồi xuống, Đông Phương Diệu quen cửa quen nẻo gọi mấy món ăn, lại kêu tiểu nhị đưa một bầu Bích Loa Xuân lên trước.
Sau khi tiểu nhị dâng trà nước, Đông Phương Diệu liền nói: “Quán rượu này nổi danh nhất là món cơm bào tử cùng gà ăn mày, mặc dù đã qua vài chục năm, nhưng mùi vị vẫn giống y như trước”.
Tần Tố Giác uống một ngụm Bích Loa Xuân, không nhịn được nhạo báng, “Trong cung nhiều đầu bếp phục vụ chàng như vậy, chàng lại nhớ mãi không quên đồ ăn bên ngoài, hôm nay, nếu không cẩn thận thưởng thức món ăn của quán rượu này thì thực xin lỗi sự đề cử của chàng”.
Mặt mày Đông Phương Diệu hớn hở, “Đầu bếp trong cung nấu ngon cỡ nào, cũng có ngày chán ăn, thỉnh thoảng ra bên ngoài nếm một chút, cũng có tư vị riêng”.
“Nói như thế, một ngày kia, có phải chàng cũng chán ta, tìm cô nương khác để nếm thức ăn tươi không?”
Hắn hơi ngẩn ra, ngay sau đó bắt được tay nàng, cặp mắt lộ vẻ mừng rỡ, “Tố Giác, nàng đang ghen phải không?”.
“Nằm mơ! Ta không nhàm chán như vậy”. Sắc mặt nàng đỏ lên, không chịu thừa nhận suy đoán của hắn.
Thế nhưng hắn lại cười hết sức vui vẻ, dưới cái nhìn chằm chằm của nàng, hắn thề, “Nàng yên tâm, thức ăn có thể thay đổi khẩu vị, nhưng thê tử ta chỉ có một người, trừ nàng ra, ta sẽ không động lòng với cô nương nào khác nữa”.
Tần Tố Giác mắc cỡ, vội vàng nhìn lãng qua chỗ khác, phát hiện không có ai nghe được, lúc này mới yên lòng, nhưng dưới gầm bàn, nàng không khách khí dùng sức đạp hắn một cước, Đông Phương Diệu bị đau, nhưng cũng hết sức hạnh phúc.
Hai người cười đùa một hồi, trong con mắt người khác, họ không khác gì những cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt.
Lúc này, dưới lầu xuất hiện mấy nam tử ăn mặc như người dị tộc (người của bộ tộc khác), theo bản năng, Tần Tố Giác cùng Đông Phương Diệu nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy mấy nam tử dị tộc cưỡi ngựa cao, to, so với dân chúng Bắc Nhạc cường tráng hơn rất nhiều.
Bọn họ ăn mặc theo kiểu thương nhân, tiểu nhị đang nhiệt tình giới thiệu món ăn cho bọn hắn.
Đông Phương Diệu cau mày quan sát mấy nam tử đó, nhìn ngũ quan bọn họ thâm thúy, hình dáng đường cong kiên cường, khí chất cùng dân chúng bình thường có chút khác nhau.
“Những người này có chút kỳ quái, dù ăn mặc giống tiểu thương, nhưng trên mặt không có mùi vị tiểu thương”.
Tần Tố Giác cũng nheo mắt lại quan sát, không lâu sau, nàng khẽ mỉm cười, ghé sát lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu như ta đoán không lầm thì những người này đều đến từ vùng Huyền Cương”.
Hắn gật đầu, “Ừ, nghe khẩu âm nói chuyện, chính xác là đến từ nơi đó”.
“Chàng nhìn giày bọn họ đang đi trên chân đi”. Nàng phân tích: “Ở Huyền Cương, dân chúng bình thường đi giày màu nâu, quan văn đi màu lam, võ quan màu tím, còn hoàng tộc màu đen”.
Đem tầm mắt quét qua lần nữa, chỉ thấy trên chân mấy người kia đi giày màu tím, hắn cau mày nói: “Khó trách bọn hắn không giống dân làm ăn. Nhưng nếu những người này là võ tướng Huyền Cương, vì sao lại ăn mặc như thế tới kinh thành Bắc Nhạc?”
“Mấy năm nay, quan hệ giữa Bắc Nhạc và Huyền Cương tốt không?”
“Không quấy nhiễu lẫn nhau, coi như hòa bình”.
Tần Tố Giác chống cằm, “Nhưng ta hoài nghi, lần này, mấy võ tướng Huyền Cương tới Bắc Nhạc, nhất định có âm mưu gì đó”.
Nàng đang nói thì thấy một cô nương xinh đẹp đi ngang qua bên cạnh bàn mấy nam tử dị tộc, một người trong đó giơ tay vỗ lên mông nàng ta.
Cái vỗ đó không nặng không nhẹ, mang theo sự đùa giỡn.
Mấy nam tử dị tộc khác nhìn thấy, đều cười ha ha.
Cô nương kia tức đỏ mặt, công tử đi cùng với nàng tức giận, hướng về phía mấy người kia kêu, “Các ngươi làm gì vậy?”
Kẻ dị tộc kia không khách khí hừ một tiếng, “Thế nào? Lão tử sờ mông nàng, ngươi có ý kiến gì không?”. Nói xong, cố ý lộ ra cánh tay bền chắc.
Công tử kia là một thư sinh yếu ớt, thấy như vậy có chút khiếp đảm.
Mặt hắn đỏ lên, muốn tranh cãi nhưng lại không dám.
Cô nương kia vội vàng tiến lên kéo hắn, ghé vào tai hắn, nhẹ giọng nói gì đó, sau đó, dùng sức lôi kéo hắn, hốt hoảng ra khỏi quán rượu.
Mấy kẻ dị tộc cười ầm ĩ, một người trong đó nói: “Sao Trung Nguyên lại có loại người này, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, còn sống quả là lãng phí lương thực”.
“Đúng vậy!”
Bên cạnh có người tiếp lời, rõ ràng đang xem thường thư sinh nho nhã đó.
Tần Tố Giác thấy mấy người ấy thật sự đáng hận, liền định xuống dưới quán khiển trách đôi câu, nhưng Đông Phương Diệu lại bắt được tay của nàng, hướng nàng lắc đầu một cái, mà trên mặt hắn lại hiện lên nụ cười tính toán.
“Cần gì phải tranh chấp với những kẻ đó, đấu khí cùng bọn họ giống như tự tìm tức giận cho mình, hôm nay, chúng ta ra ngoài tìm thú vui”. Nói xong, hắn dùng chiếc đũa gắp lên một hạt đậu phộng, trong nháy mắt, liền nghe nam tử mới chụp mông cô nương kia kêu thảm một tiếng.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy nam tử kia che con mắt trái gào thét, rõ ràng, Đông Phương Diệu đã lén bắn hạt đậu phộng kia lên mắt của người nọ.
Tần Tố Giác ngẩn ra, nhìn Đông Phương Diệu, hắn gắp một món ăn để trong chén nàng, “Nếm thử món này đi, xem đầu bếp trong nhà ta với đầu bếp ở đây, kỹ thật nấu nướng của ai cao hơn”.
Nàng há miệng ăn, độ lửa vừa vặn, gia vị hoàn mỹ, quan trọng nhất, nhìn kẻ khi dễ người khác đang gào thét, trong lòng nàng rất vui.
Kẻ đó la hét, “Là kẻ nào t*ng trùng lên não dám đánh gia gia ta, ra đây, ra đây cho gia gia!”
Những người khách khác thấy thế, không nhịn được cười trộm, nhưng không có một ai đáp lời.
Kẻ kia bị thiệt thòi, não không suy nghĩ được gì hơn, lại không tìm được người phát tiết, chỉ có thể cùng đồng bạn lớn tiếng mắng.
Tần Tố Giác thấy mặt Đông Phương Diệu vẫn không đỏ, hơi thở không gấp, ung dung ngồi ăn mấy thứ linh tinh, đáy lòng không nhịn được bật cười. Trong đầu người này đầy tư tưởng xấu, đã nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Sau khi cơm nước no nê, khi hai người chuẩn bị ra khỏi quán rượu, Đông Phương Diệu làm ám hiệu, không lâu sau, một ám vệ thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong đám khách.
Hắn đến gần người nọ, nhỏ giọng phân phó mấy câu bên tai đối phương, ám vệ kia vội vàng gật đầu, đạp ánh trăng, lặng lẽ xoay người rời đi.
Tần Tố Giác hỏi hắn, “Chàng sai ám vệ đi điều tra lai lịch mấy người dị tộc kia sao?”.
Đông Phương Diệu cười, nói: “Hiểu ta chỉ có nàng, Tố Giác, kiếp này nếu không có nàng, cuộc đời ta sẽ không còn thú vị nữa”.
Nàng trừng hắn. Người này, càng ngày càng không đứng đắn rồi.
Khi hai người rời quán rượu, đêm đã dần khuya, tối nay náo nhiệt như thế, Đông Phương Diệu hăng hái, lôi kéo Tần Tố Giác đi dạo trên đường.
Khi hai người đi tới bên hồ Mẫu Đan thì thấy trên mặt hồ có rất nhiều người vẽ tranh, đèn dầu sáng rỡ, rất náo nhiệt.
“Tố Giác, chúng ta cũng lên trước vẽ một chút nha?”
“Phía trước có rất nhiều người đang vẽ, tối nay là đêm thất tịch, có thể có thần tử ra ngoài chơi, nếu gặp chàng xuất hiện thì không tốt lắm đâu”.
“Có cái gì không tốt? Chẳng lẽ ta phải lo người khác nhận ra sao?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, “Chàng mặc thường phục xuất cung, trừ bỏ ham muốn tự do ở bên ngoài, cũng không nên quấy nhiễu dân chúng, tối hôm nay, mọi người đều ra ngoài chơi, nếu bởi vì chàng mà huyên náo không được tự nhiên, chẳng phải đã làm hỏng niềm vui của người khác”.
Đông Phương Diệu nhất thời cảm thấy uất ức, “Thì ra, trong lòng nàng, ta là một bạo quân làm người ta nghe tên đã sợ mất mật”.
Tần Tố Giác buột miệng cười, nắm cánh tay hắn, nhỏ giọng giải thích, “Cái người này thích suy nghĩ lung tung, ai nói chàng là bạo quân chứ, ý của ta là, nếu tối nay đã mai danh ẩn tích ra ngoài tìm thú vui, liền khiêm tốn một chút, hơn nữa nơi có nhiều người chưa chắc đã náo nhiệt, chúng ta ở chung một chỗ, tùy tiện đi dạo một chút, chẳng lẽ không được sao?”
Hắn suy nghĩ, cảm thấy cũng rất có đạo lý. “Được, nàng nói cái gì, ta đều tuân thủ, ai kêu nàng là nương tử ta cực kỳ mến yêu chứ”.
“Lại ba hoa”. Nàng sẵng giọng.
“Chẳng lẽ ta nghe lời của nàng, nàng không cao hứng sao?”
“Không để ý tới chàng”. Nàng cười, rẽ sang một hướng khác của hồ Mẫu Đan.
Đông Phương Diệu vội vàng đuổi theo, thân mật cầm tay nàng, “Nàng mà không để ý ta, ta sẽ thương tâm muốn chết”.
Hai người vừa nói vừa cười, chơi đùa một hồi, đúng lúc đó, đột nhiên, có một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, thái độ người nọ hết sức cung kính, khom người nói: “Công tử, chủ tử nhà ta mời ngài lên thuyền tụ họp một chút”.
Khi Đông Phương Diệu thấy rõ diện mạo đối phương thì khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Hắn nói với Tần Tố Giác: “Xem ra, bây giờ không muốn tiếp cận nơi náo nhiệt này cũng không được”.
Dưới sự hướng dẫn của người đó, hai người đi tới một chiếc thuyền hoa lộng lẫy.
Mà người dẫn đường kia không phải ai khác, chính là thuộc hạ đắc lực nhất của An Nhạc vương Đông Phương Lạc, Dương Cửu.
Mấy tháng trước, An Nhạc vương nhận được thiếp mời của nhị hoàng huynh, trong thiếp nói, vợ hắn, Thất công chúa của Nam Lăng hoàng triều vô cùng có bản lãnh, thay hắn sinh một đôi hài tử, muốn mời hắn đến ăn tiệc đầy tháng.
Đúng lúc đó, Đông Phương Lạc cùng Tiểu Mãn thành thân chưa được bao lâu, liền chạy vào cung, xin hoàng thượng cho phép họ đến Nam Lăng chúc mừng, thuận tiện du sơn ngoạn thủy.
Mà lúc này, Đông Phương Diệu đang cảm thấy hắn phiền toái, liền phái người chuẩn bị mấy rương châu báu, đuổi họ đến Nam Lăng đưa quà tặng.
Đông Phương Lạc mang theo thê tử đến Nam Lăng rồi ở luôn nơi đó, không chịu rời đi.
Chủ yếu là bởi vì vợ hắn, Tiểu Mãn rất ưa thích Nam Lăng, hơn nữa, nàng cùng Thất công chúa nói chuyện rất ăn ý, lại hết sức thích đôi song bào thai kia.
Cuối cùng, hai nữ nhân kia không biết thế nào là hết chuyện, cả ngày ở cùng một chỗ nói nhăng nói cuội, làm hại hắn và nhị hoàng huynh của hắn, Đông Phương Hách thường gối đầu một mình khó ngủ.
Vì vậy, hắn sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ, dắt thê tử tâm không cam, tình không nguyện ngồi lên xe ngựa về nước.
Mới trở về Bắc Nhạc, còn chưa vào cung gặp vua đã đến đêm thất tịch, Đông Phương Lạc cũng là một nam tử yêu thương thê tử , vì muốn thê tử vui vẻ, liền mang theo nàng đi dạo, chuẩn bị lên thuyền lãng mạn một phen.
Không nghĩ rằng, hai người mới lên thuyền hoa không lâu, hắn liền nhìn thấy huynh trưởng đang lôi kéo hoàng hậu của hắn, vừa nói vừa cười, chơi đùa bên hồ Mẫu Đan.
Lần đầu tiên thấy hoàng thượng không mặc long bào, theo bản năng, Tiểu Mãn hướng Đông Phương Diệu làm đại lễ quân thần, lại bị trượng phu kéo trở về.
Đông Phương Lạc nhỏ giọng nhắc nhở, “Nàng không thấy hoàng huynh mặc thường phục sao? Nếu mặc thường phục xuất cung, chính là không muốn người khác biết thân phận của hắn, nàng quỳ xuống, ngộ nhỡ chọc hoàng huynh khó chịu, sẽ chém cái đầu nhỏ của nàng”.
Tiểu Mãn bị lời nói hù sợ hết hồn, ngơ ngác đứng ở đó, không dám quỳ xuống nữa.
Đông Phương Diệu cười, trợn mắt nhìn đệ đệ một cái. Hắn hiểu rõ đệ đệ này, lão Tam hay thù vặt, lần trước, hắn vì Hồng Hoang đế mà cố ý giày vò Tiểu Mãn, thù này lão Tam vẫn ghi tạc trái tim đấy.
Cho nên lúc ban đầu hắn cố ý chọc giận đệ đệ, dẫn dụ hắn đâm mình một đao, mà hắn xuống tay không hề khách khí.
Mấy tháng không thấy, nhìn thần thái hắn phấn khởi như vậy, chắc là chuyến đi Nam Lăng này rất vui vẻ.
Suy tư, hắn cười nói với Tiểu Mãn: “Lão Tam nói rất đúng, hôm nay trẫm mặc thường phục xuất cung, chính là không muốn cho người khác biết thân phận của trẫm, ngươi không cần phải sợ, hôm nay, không cần tuân thủ quy củ trong cung, đơn giản là tốt rồi”.
Nàng cười gật đầu, nhỏ giọng trả lời, “Ta hiểu rồi”.
Nói xong, khóe mắt đảo qua vóc người cao gầy của nữ nhân bên cạnh hoàng thượng, trong lòng không nhịn được trầm trồ, đúng là một tiên tử ung dung cao quý, không nhiễm bụi trần.
Mặc dù ăn mặc hết sức khiêm tốn, vẫn có thể khắc sâu ấn tượng trong lần gặp đầu tiên.
Tần Tố Giác cũng nhân cơ hội quan sát Tiểu Mãn. Nàng đã sớm nghe nói, Tam vương gia cưới vương phi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như nàng nghĩ, là một nha đầu xinh đẹp, rất xứng với Tam vương gia.
Đông Phương Lạc nói với thê tử: “Chẳng phải nàng đã hỏi ta, vì sao hoàng hậu Bắc Nhạc vứt bỏ hoàng thượng ngay trong ngày người lên ngôi sao? Hiện tại, người đã đứng trước mặt nàng, có nghi vấn gì, nàng trực tiếp hỏi nàng ấy đi”.
Sắc mặt Dung Tiểu Mãn đỏ lên. Sao Tam ca lại nói chuyện như vậy chứ! Nhưng. . .
Lại len lén quan sát Tần Tố Giác một cái, vẫn cảm thấy nàng thật đẹp, khó trách thiên tử đương triều vì nàng không lập hậu cung, chỉ lập một mình nàng làm hậu.
Nàng hì hì cười một tiếng, khéo léo nói: “Hoàng hậu nương nương, Tiểu Mãn đã sớm nghe qua uy danh của người, hôm nay vừa thấy, quả nhiên khiến Tiểu Mãn thán phục”.
Tần Tố Giác nghe nàng nói chuyện, không khỏi cười nói: “Ta cũng vậy, tin đồn về ngươi và Tam vương gia ta cũng nghe qua không ít”.
Ban đầu, khi giúp Diệu đoạt vị, nàng đã tiếp xúc qua với Đông Phương Lạc, biết rõ, mặc dù tính khí đối phương có chút nóng nảy, tính tình lại rất đáng yêu, trong lòng sớm coi hắn như đệ đệ mà đối đãi.
Đông Phương Lạc tiến lên nói: “Tố Giác tỷ tỷ, mấy năm không thấy, đã lâu không gặp”.
Đông Phương Diệu lập tức bất mãn, trừng mắt liếc hắn một cái, “Cái gì Tố Giác tỷ tỷ? Nàng là hoàng tẩu của ngươi, về sau nhớ cẩn thận cho trẫm”.
Hắn hừ lạnh, cười nói: “Nếu không có ta, làm sao huynh có thể lừa Tố Giác tỷ tỷ về hoàng cung?”
Ban đầu, hai người gây gổ trên tiệc cưới, hoàn toàn là mưu kế của đại hoàng huynh, đại hoàng huynh còn cảnh cáo hắn, nhất định phải đem chuyện đó nháo lên thật lớn, nếu không, từ nay về sau, hắn không ngại tiếp tục giày vò thê tử của mình.
Mặc dù thánh mệnh khó vi phạm, nhưng không thể phủ nhận, khi một đao kia đâm xuống, tâm tình của hắn rất sảng khoái, khó có được cơ hội quang minh chính đại báo thù, sao hắn lại không lợi dụng cho tốt chứ.
Nhưng hắn cảm thấy đại hoàng huynh thật ngu ngốc, biết rõ vị trí của mình trong lòng Tố Giác tỷ tỷ thì trực tiếp đem người trói trở lại là được, còn cố tình dùng khổ nhục kế để giày vò mình.
Chắc là hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc Tố Giác tỷ tỷ vẫn không quên đoạn tình cảm đó.
Vừa nhắc tới chuyện này, tựa hồ lại khiến Tần Tố Giác bất mãn, nàng âm thầm nắm tay Đông Phương Diệu giáo huấn: “Về sau không được làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, nếu vết thương đó để lâu không chữa, về sau chắc chắn sẽ lưu lại vết sẹo, thật khó coi”.
Thế nhưng hắn lại nhún vai, “Nam tử hán đại trượng phu, lưu lại sẹo có quan hệ gì, chỉ cần nàng chịu trở lại, để cho lão Tam đâm thêm mấy nhát nữa cũng đáng giá”.
Nghe vậy, mọi người không khỏi im lặng, nhưng dù sao hai huynh đệ mấy tháng không thấy, cũng có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu.
Thuyền hoa rất lớn, mấy người ngồi xuống trong khoang thuyền, cho người hầu lui ra, như vậy, nói chuyện mới thuận tiện hơn.
Đông Phương Lạc cùng huynh trường mấy chuyện mình trải qua trong chuyến đi này, thuận tiện cũng hàn huyên một chút về tình trạng gần đây của nhị hoàng huynh Đông Phương Hách ở Nam Lăng.
“Nói đến nhị hoàng huynh, năm đó hắn bị lão già kia hạ lệnh chém đầu, may nhờ một người thần bí cứu, mấy năm qua, nhị hoàng huynh vẫn muốn biết người thần bí kia, nhưng kể từ sau khi đối phương cứu hắn một mạng, liền biến mất. Đại hoàng huynh, ngươi rốt cuộc có biết ai là người cứu nhị hoàng huynh năm đó không?”
Đông Phương Diệu bưng ly rượu không lên tiếng, ngược lại, Tần Tố Giác tiếp lời: “Thật ra, người thần bí kia chính là sư phụ của ta”.
“Sao? Thiên Cơ lão nhân?”. Đông Phương Lạc khiếp sợ.
Nàng gật đầu, “Gia sư có khả năng dự đoán tương lai, năm đó, khi quan sát các vì sao vào ban đêm, người đã tính được chuyện hoàng gia gặp nạn, một khi kiếp số này giáng xuống, rất có thể sẽ khiến thiên hạ gặp đại nạn, vì ngăn cơn sóng dữ ấy, gia sư cố ý chạy từ Thái Hoa Sơn tới kinh thành, cứu Nhị vương gia”.
“Vì sao Thiên Cơ lão nhân không chịu tiết lộ thân phận của mình với nhị hoàng huynh?”
“Gia sư luôn không thích can thiệp vào chuyện triều chính, cứu Nhị vương gia, trừ thương hại muôn dân bên ngoài, còn vì gia sư đã từng chịu ân huệ của bộ tộc Bố Nhĩ”.
Nhắc tới bộ tộc Bố Nhĩ, sắc mặt mọi người có chút khó coi.
Đông Phương Diệu, Đông Phương Lạc cùng với Đông Phương Hách đang ở Nam Lăng, vốn là hoàng tử có thân phận tôn quý, lại bởi vì mẫu hậu bọn họ đến từ bộ tộc Bố Nhĩ, bị đồn đãi là hóa thân của ma quỷ, điều đó đã thay đổi vận mạng của bọn họ.
Phụ hoàng tin lời đồn mà hại chết mẫu hậu của bọn họ, hơn nữa, còn hạ sát thủ với ba người họ, ép bọn họ có nhà nhưng không thể trở về.
Dung Tiểu Mãn thấy không khí trở nên đè nén, kịp thời đổi đề tài, cuối cùng cũng khiến cho tâm tình mọi người bình thường lại.
“Đúng rồi hoàng huynh, trên đường trở về Bắc Nhạc, ta cùng Tiểu Mãn thấy không ít dị tộc vào biên giới nước ta”.
“Sao? Ngươi cũng thấy người dị tộc rồi hả ?”
“Hoàng huynh cũng nhìn thấy?”
Đông Phương Diệu đem chuyện mình thấy ở quán rượu nói ra.
Đông Phương Lạc nghe xong cũng cảm thấy có gì đó không đúng. “Người Huyền Cương dồn dập tới Bắc Nhạc như thế, nhất định có âm mưu gì đó, xem ra phải cẩn thận hơn”.
“Ừ, ta đã phái người đi theo dõi những người đó, bất kể bọn họ có âm mưu gì, lấy thực lực trước mắt của Huyền Cương còn chưa đủ tư cách cùng Bắc Nhạc đối kháng”.
Mấy người rãnh rỗi tán gẫu một hồi, dường như Đông Phương Lạc không muốn để hoàng huynh cùng hoàng tẩu ân ái, đột nhiên chuyển đề tài: “Tố Giác tỷ tỷ, hai năm tỷ rời cung trốn đi, hoàng huynh ta vì tỷ mà thủ thân như ngọc. Hôm nay, cuối cùng cũng lừa được cho tỷ trở lại, tỷ cũng không nên tùy tiện rời đi nữa. Tỷ cũng biết, bề ngoài hoàng huynh nhìn như vô hại, thật ra để tâm đặc biệt nhiều, nếu chọc hắn không thoải mái, người khắp thiên hạ cũng không thoải mái theo”.
Sắc mặt Tần Tố Giác trở nên đỏ hồng, trong lúc nhất thời, không biết nên nói những gì.
Đông Phương Diệu buồn rười rượi, trợn mắt nhìn tam đệ một cái, ám hiệu hắn đừng nói hưu nói vượn nữa, nếu không, ngày sau hắn sẽ không dễ chịu hơn .
Hắn là thiên tử, muốn giày vò thần tử, không dễ dàng sao?
Thấy thế, Đông Phương Lạc vội vàng tố cáo, “Nhìn thấy không, hiện tại xác định ta không vừa mắt, vội vã đuổi chúng ta đi đấy”.
Hắn kéo thê tử, nghiêm túc nói: “Tiểu Mãn, chúng ta thức thời một chút, đi nhanh thôi, nếu không, về sau, ở trong triều, hoàng huynh sẽ gây khó dễ cho ta”.
Nói xong, kéo đang thê tử đang gặm đùi gà đi ra khỏi khoang thuyền, vui vẻ hưởng thụ thế giới của hai người.
Đông Phương Diệu hừ một tiếng.
Tần Tố Giác liều chết nín cười. Tình cảm huynh đệ bọn họ vẫn như năm đó, không vì Diệu ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà biến chất nửa phần.
Thấy nàng cười vui vẻ như vậy, Đông Phương Diệu đột nhiên nghiêm túc bày tỏ, “Mặc dù miệng lão tam nhả không ra răng ngà, nhưng Tố Giác à, hắn nói đúng, nếu ta không thoải mái, người khắp thiên hạ cũng phải không thoải mái cùng ta. Nếu như nàng không muốn người khắp thiên hạ khổ sở sống qua ngày, sau này cũng không nên trốn chạy nữa”.