Sáng sớm hôm sau, Tần Tố Giác nữ trang đơn giản, nhảy lên lưng ngựa dưới cái nhìn chăm chú, khó dứt bỏ của Đông Phương Diệu, đi tới Thủy trại Bắc Hải.
Bắc Hải là khu vực biển rộng nằm giữa Huyền Cương và Bắc Nhạc, thật ra, nó vốn không thuộc về bất kỳ bên nào.
Nhưng hai mươi mấy năm trước, Bắc Nhạc đại tướng quân Hạ Tử Ngang mang binh chinh chiến Huyền Cương đã vô cùng bá đạo đem Bắc Hải nhập vào biên giới Bắc Nhạc, cũng cho binh lính đóng ở đó.
Đó, vì e ngại uy danh của Hạ đại tướng quân, Huyền Cương vẫn không dám vượt qua giới hạn đó.
Đến mười mấy năm trước, Phong Dịch nổi lên, thế lực Hạ Tử Ngang lưu lại cũng chầm chậm bị thôn tính.
Dần dần, Bắc Hải trở thành lãnh địa tư nhân của hắn.
Tương truyền, thế lực của Phong Dịch đã sớm trải rộng trên các con sông lớn từ Nam đến Bắc, mọi nơi đều có phân nhánh của Thủy trại, chia ra kinh doanh các lĩnh vực: ngân hàng tư nhân, sòng bạc, tạp hóa, hải sản……
Tần Tố Giác đi đường suốt đêm, rốt cuộc cũng vào trong ranh giới của Bắc Hải, nàng cảm thấy đói bụng, mệt mỏi không chịu nổi, liền tìm một tiệm mì nghỉ ngơi, dùng cơm.
Tiểu nhị thấy có khách tới cửa, liền cười đón, “Cô nương muốn ăn cái gì?”
“Ngươi đề cử món gì?”
“Chắc cô nương là người từ nơi khác đến? Bình thường, khách tới Bắc Hải, hơn phân nửa đều đến Huyền Cương làm ăn, cô nương cũng là người làm ăn?”
Nàng cười, không trả lời vấn đề của hắn.
Tiểu nhị kia thấy nàng không để ý tới mình, cũng thức thời không hỏi thăm nữa”. Quán mì này của chúng ta nổi danh nhất là mì hải sản, cô nương có muốn nếm thử một chút không?”
“Vậy thì làm một chén mì hải sản đi”
Không lâu sau, tiểu nhị đem mì nước lên, Tần Tố Giác buồn bực ăn.
Vút!
Một thanh âm vang lên bên tai nàng, nàng phản ứng nhanh nhẹn, giơ tay lên, hai ngón tay giữa kẹp được một tờ giấy.
Nhìn ngắm bốn phía, chỉ thấy một thân ảnh mặc đồ đen biến mất trong quán.
Nàng không đuổi theo, mà từ từ mở tờ giấy ra, phía trên viết mấy chữ to:
“ Nửa canh giờ, gặp mặt tại Thủy trại! Dịch”
Tần Tố Giác cười, gấp tờ giấy lại, tiếp tục ăn mì.
Diện tích Thủy trại rất rộng lớn, nơi đây dùng cây trúc tạo thành một hành lang dài trên mặt biển, bên cạnh là nơi đậu các loại thuyền bè.
Khi Tần Tố Giác tới cửa Thủy trại thì có người tiến nhanh tới kiểm tra thân phận của nàng.
Nàng cũng không nhiều lời, đem tờ giấy nhận được trước tiệm mì cho đối phương nhìn, người nọ lập tức gật đầu một cái, không tự chủ ngẩng đầu nhìn nàng thêm một cái.
Lúc này, có một nam tử trung niên hơn 40 tuổi đi tới, liếc nàng một cái, “Vị này chính là Tần cô nương sao?”. Thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, hắn lập tức cười nói: “Cô nương! Mời đi theo ta”
Nói xong, liền sai người cất ngựa cho nàng, sau đó dẫn nàng tiến vào Thủy trại.
So với bên ngoài, bên trong Thủy trại có khoảng trời riêng, bài biện vô cùng xa hoa mà cao nhã.
“Cô nương một đường phong trần mệt mỏi, nơi này có nước trà và điểm tâm, nếu cô nương không chê thì hãy nghỉ ngơi ở nơi này trong chốc lát, chờ ta bẩm báo trại chủ một tiếng, ngài sẽ tới”. Hắn dâng trà bánh đã sớm chuẩn bị lên.
Tần Tố Giác khẽ ôm quyền, nói một tiếng, “Làm phiền!”
Cho đến khi nam tử trung niên kia đi xa, nàng mới quan sát sự bài biện trong phòng này, bốn phía bày đầy các loại đồ cổ cùng sách, trên tường còn treo mấy bức tranh chữ, chữ viết to mà tiêu sái, cùng một dạng với chữ viết mà nàng nhận được trên tờ giấy, bên dưới cũng đề một chữ “Dịch”.
Không nghĩ tới Phong Dịch chẳng những võ công hơn người, văn chương cũng xuất sắc như thế.
Nàng tìm cái ghế ngồi xuống, bưng nước trà bên cạnh bàn thong thả, ung dung uống.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, ngoài cửa xuất hiện một cái con chồn nhỏ, giống một con mèo con, lông màu xám tro mềm mại.
Con chồn nhỏ kia nhìn nàng rồi kêu lên vài tiếng, ánh mắt đen nhánh nháy nháy nhìn nàng.
Tần Tố Giác cảm thấy nó đặc biệt đáng yêu, liền đứng dậy muốn đuổi theo.
Con chồn nhỏ thấy nàng đứng dậy, liền quay đầu lại đi về phía trước, giống như đang dẫn đường cho nàng.
Nàng cười, không nghĩ tới con chồn này lại có linh tính.
Nàng quẹo trái quẹo phải đi theo con chồn nhỏ đến hành lang làm bằng trúc, không biết đã đi bao lâu, chỉ thấy cuối hành lang có một chiếc thuyền lớn hào hoa, hùng vĩ.
Giữa hành lang cùng thuyền lớn, để một cây cầu tạm đơn giản, con chồn nhỏ kêu lên vài tiếng, nhảy lên cầu, chạy thẳng vào trong thuyền lớn.
Trên thuyền không có ai canh giữ, Tần Tố Giác cũng đi lên thuyền, đuổi theo con chồn nhỏ đang chạy vào trong thuyền.
Một bóng trắng xuất hiện, dường như, con chồn nhỏ đã tìm được chủ nhân của mình, thân thể bổ nhào về phía trước, nhảy vào trong ngực người kia.
Ngay sau đó, Tần Tố Giác vội vàng đi theo, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phong Dịch mấy ngày không gặp, bàn tay thon dài nhẹ nhàng che trên đầu con chồn nhỏ, vuốt ve bộ lông mềm mại trên người nó.
Dường như con chồn nhỏ hết sức thoải mái, trong lòng hắn hí mắt kêu hai tiếng, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Phong Dịch cười siết chặt cổ con chồn nhỏ, nhẹ giọng nói: “Đi chơi đi”. Dứt lời, hắn để con chồn kia xuống, nó lại xèo xèo kêu lên vài tiếng, sau đó xoay người chạy trốn không còn thấy bóng dáng.
“Đó là sủng vật ngươi nuôi sao? Tên gọi là gì vậy?”
Hắn cười nhìn nàng một cái, “Nó tên là Tiểu Giác, song ngọc hợp nhất giác (hai miếng ngọc hợp nhất)!”
Nghe vậy, Tần Tố Giác cũng không tức giận, ngược lại, khẽ mỉm cười, “Danh tự này không tệ, song ngọc hợp nhất giác, tượng trưng cho không xa không rời, vĩnh viễn làm bạn”
“Như vậy, ngươi muốn cùng ai không xa không rời, vĩnh viễn làm bạn đây?”
“Nếu có thể, dĩ nhiên là cùng người mình thích nhất”
Phong Dịch lạnh lùng cười một tiếng, “Chết đến nơi rồi, ngươi lại còn nghĩ tới cùng người thương vĩnh viễn ở chung một chỗ, chẳng lẽ, ngươi không nghĩ tới, lần này tới đây sẽ mất mạng, không thể trở lại kinh thành gặp Đông Phương Diệu nữa sao?”
Nàng không kinh không sợ, nhàn nhạt cười nói: “Nếu ta dám đến một mình, sẽ không sợ hậu quả. Chỉ cần ngươi chịu tuân thủ lời hứa, phong kín đường biển, đừng để gian kế của Huyền Cương được như ý, mạng của ta, ngươi cứ việc lấy”
“Ồ? Ngươi lấy đâu ra niềm tin, cảm thấy sau khi ta giết chết ngươi sẽ lập tức phong kín đường biển? Ban đầu ta chỉ nói, chỉ cần ngươi dám dùng tánh mạng tới nhờ, có lẽ, ta sẽ làm như ngươi mong muốn, chứ không cam kết nhất định sẽ làm như ngươi mong muốn”
Tần Tố Giác cũng không giận, “Bởi vì ta tin tưởng Phong Dịch ngươi không phải là người lật lọng phản lời, hôm nay, ngươi đã gọi ta tới nơi này, ân oán giữa chúng ta. . . . . . Không, chuẩn xác hơn mà nói, mạng ta thiếu đại sư huynh năm đó liền chấm dứt tại đây!”. Nàng cười, đi về phía trước mấy bước, “Ngươi xem, hôm nay ta đứng trước mặt ngươi, nếu có thể dùng mạng ta để đổi lấy thái bình cho thiên hạ, có thể hóa giải ân oán năm đó, ta chết cũng không hối tiếc”
“Vì Đông Phương Diệu, đến tánh mạng ngươi cũng có thể không cần?”
“Xét về mặt tình cảm riêng tư mà nói, Đông Phương Diệu là phu quân của Tần Tố Giác ta, xét về đại cục mà nói, hắn là hoàng đế Bắc Nhạc, về công về tư, vì hắn mà chết, ta cam tâm tình nguyện”
Dường như Phong Dịch bị lời này của nàng chọc giận, hắn nheo cặp mắt lại, lạnh lùng nhìn nàng, “Ta hận nhất là loại người giả nhân giả nghĩa như các ngươi, luôn miệng lấy danh nghĩa vì dân chúng, vì thiên hạ, nhưng lại làm những chuyện thương thiên hại lý. . . . . .”
“Cái gì gọi là thương thiên hại lý?”. Tần Tố Giác hùng hồn nói: “Chân chính thương thiên hại lý là Vĩnh Viêm đế đoạt chính quyền, giết trung thần, hại dân chúng, thậm chí, ngay cả con trai ruột của mình cũng không chịu bỏ qua. Năm nhị hoàng tử Bắc Nhạc, Đông Phương Hách mười tuổi, vì không cẩn thận mà làm vỡ một bình nước thánh, liền bị Vĩnh Viêm đế hạ lệnh đẩy ra Ngọ môn chém đầu răn đe dân chúng. Mà Diệu, từ nhỏ đã chịu nhục, vì cố gắng sống sót, hắn phải chịu bao nhiêu đau đớn?
“Ngươi chỉ thấy một mặt hung ác, vô tình của hắn, tại sao không suy nghĩ một chút, sống trong hoàn cảnh nào mới tạo ra con người như vậy?”. Tiếng nói nàng sục sôi, vang vang có lực, “Phong Dịch, ta không phải là hạng người ham sống sợ chết, nếu như giết chết ta có thể giải mối hận trong lòng ngươi, ta sẽ làm như ngươi mong muốn. Nhưng ngươi không thể phủ nhận công tích của Diệu, hắn thật sự mang đến không ít phúc lợi cho thiên hạ”.
“Đông Phương Diệu có lẽ không phải một người thiện lương, nhưng thân là một hoàng đế, hắn đã làm hết sức rồi”
“Ngươi đã khẳng định như vậy, che chở hắn như thế, sao năm đó còn bỏ hắn mà đi?”
Nghe vậy, trái tim Tần Tố Giác đau xót. Nàng từ từ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Năm đó, ta cho là, chỉ cần ta rời khỏi hắn, là có thể hóa giải gút mắc trong nội tâm, nhưng sự thật chứng minh quyết định của ta sai lầm, nếu như thời gian có thể làm lại, ta sẽ bồi hắn lên ngôi, làm hoàng hậu của hắn, khi hắn gặp phải phản đối cải cách trong triều, ta sẽ ở sau lưng ủng hộ hắn”
Phong Dịch đột nhiên cười.
Hắn đi tới trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên, “Từ đáy mắt ngươi, ta thấy rõ, tình cảm của ngươi đối với Đông Phương Diệu rất sâu đậm, ta hiểu rõ Đông Phương Diệu, hắn cũng yêu ngươi vô cùng. Như vậy. . . . . .”
Ngữ điệu của hắn trầm thấp, nụ cười trong mắt sâu hơn, nhưng nụ cười kia lại làm lòng người lạnh lẽo.
“Nếu như ta chém đầu ngươi, đem thi thể của ngươi treo trên cửa Thủy trại, ngươi đoán xem, sau khi Đông Phương Diệu biết, có thể tức đến nổi điên, đem người trong thiên hạ chôn theo ngươi không?”
“Hắn đã đáp ứng ta, dù ta mất mạng, cũng vì ta mà làm một vị hoàng đế tốt”
“Đông Phương Diệu yêu ngươi như thế, nếu như ngươi chết, hắn sẽ đánh mất lý trí”. Phong Dịch cười lạnh: “Ngươi biết ta bày ra thế cục này nhằm thực hiện bao nhiêu ý định không?”
“Không sai, ban đầu ta chủ động tìm tới Cáp Khắc dã tâm bừng bừng, đáp ứng hắn, chỉ cần hắn muốn tiến quân Bắc Nhạc, sẽ mở đường biển cho hắn, bởi vì tòng theo miêu tả của Tử Mặc, ta biết Tần Tố Giác ngươi là người thiện lương, chỉ cần đề cập đến chiến tranh, ngươi sẽ vì an nguy của dân chúng mà mềm lòng, một khi ngươi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, ta liền có thể lợi dụng sự nhân từ của ngươi tới kích thích Đông Phương Diệu để đạt được mục đích”
Ngón tay của hắn càn rỡ dao động qua lại trên cằm Tần Tố Giác. “Tố Giác, muốn một người thống khổ, giết chết đối phương không phải phương pháp tốt nhất. Nếu ta muốn tính mạng của Đông Phương Diệu là chuyện quá dễ dàng, nhưng một khi hắn chết, liền không cảm thấy đau khổ, mà ta bất ngờ phát hiện, nhược điểm duy nhất khiến hắn thống khổ, chính là ngươi!”
Nghe đến đó, rốt cuộc, Tần Tố đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nàng lạnh lùng cười một tiếng, né tránh bàn tay to của hắn. “Ngươi vì đi việc này mà thiết lập nhiều cạm bẫy như vậy, thật đúng là nhọc lòng, đây là lý do tại sao ngươi lại giải vây cho ta ở Vĩnh Ninh Trấn, vì sao sau khi biết ta trúng kịch độc, còn tự mình đưa thuốc giải cho ta, phải không?”
“Đúng vậy, bởi vì ta không cho phép ngươi chết trước, ngươi không thể chết, nếu ngươi chết quá sớm, trò chơi này sẽ không thể tiếp tục nữa rồi”
“Phong Dịch, vì sao ngươi lại tự tin trong trò chơi này, ngươi sẽ là người thắng?”
“Bởi vì Đông Phương Diệu yêu ngươi như si như cuồng, hắn chỉ vì ngươi”
“Nếu hắn có thể vì ta như si như cuồng, tại sao không thể vì ta, đi làm một vị hoàng đế tốt đây? Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, ta không biết là ngươi đánh giá cao phán đoán của mình, hay là đánh giá thấp khả năng của Đông Phương Diệu”
Phong Dịch bị nàng làm cho á khẩu không trả lời được, một hồi lâu sau, hắn đột nhiên cười to. “Tần Tố Giác a Tần Tố Giác, ta phát hiện ra, mình càng ngày càng thích ngươi, làm thế nào bây giờ? Ta đã không thể để ngươi cứ như vậy mà chết đi. . . . . .”
Đúng lúc này, có người báo lại, “Trại chủ, cách chúng ta không xa phát hiện ra một chiếc thuyền quan (thuyền của nhà nước), phía trên treo cờ xí hoàng tộc, đang nhanh chóng đến gần trung tâm!”
Nghe vậy, Phong Dịch cùng Tần Tố Giác liếc mắt nhìn nhau không lên tiếng, không hẹn mà cùng chạy thẳng ra ngoài khoang thuyền.
Khi hai người đi ra khỏi khoang thuyền thì thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền quan lớn .
Phong Dịch cầm ống nhòm lên nhìn, chỉ thấy mặc dù thuyền kia lớn, nhưng trên thuyền trừ nam nhân thân thủ ngạo nghễ đứng đầu cùng với mấy thị vệ thân cận bên người thì không thấy bất kỳ quan binh mai phục nào.
Hắn để ống dòm xuống, cười lạnh một tiếng, “Lá gan của Đông Phương Diệu thật là lớn, cư nhiên không mang theo người nào tự ý xông vào cấm địa Bắc Hải, hắn không sợ mất mạng sao?”
Lòng Tần Tố Giác rối loạn, đoạt ống nhòm trong tay hắn, giơ lên nhìn ra xa.
Quả nhiên, Diệu chỉ dẫn theo mấy thị vệ thân cận, hắn đứng ở trên boong thuyền, cũng cầm ống nhòm nhìn về phía nàng.
Ánh mắt nàng phức tạp, đặt ống nhòm xuống, bực bội trong lòng, nam nhân này đang làm cái gì vậy? Rõ ràng đã đáp ứng để nàng giải quyết chuyện này, nhưng nàng vừa mới bước chân lên Bắc Hải, hắn cư nhiên cũng đi qua.
Vậy đã đành, đằng này, thậm chí một quân tốt, hắn cũng không mang.
Bắc Hải chính là thiên hạ của Phong Dịch. Phong Dịch hận bọn hắn tận xương tủy, nếu hắn muốn nhân cơ hội này gây bất lợi với hai người, bọn họ sẽ cùng chôn thân ở đây.
Khi thuyền quan tới gần, bóng dáng của Đông Phương Diệu cũng càng ngày càng hiện rõ.
Hắn đứng chắp tay, phong thái nổi bật, gió biển thổi khiến vạt áo của hắn tung bay, thổi loạn tóc hắn, nhưng hắn vẫn giữ vững tư thế kiêu ngạo, bình tĩnh đến gần mép thuyền của Phong Dịch.
Cho đến hai chiếc thuyền lớn chạm vào nhau, thuyền quan mới ngừng lại.
Phong Dịch kỳ ra lệnh cho thuộc hạ, thấy thuyền quan đến, tất cả đều tiến vào trạng thái cảnh giác, trên mặt biển, từng chiếc thuyền lớn đều áp sát tới đây, thiết lập trận địa bao vây.
Đông Phương Diệu không thèm để ý, vẫn kiêu căng đứng trên boong thuyền, cười nhìn Phong Dịch, “Quả nhiên, phòng ngự của Bắc Hải so với tưởng tượng của trẫm còn kiên cố hơn, không thể xuyên thủng, khó trách người người đều nói: “Trong thiên hạ, không ai địch nổi Hải vương Phong Dịch”. Hôm nay được nhìn thấy, quả thực đã cho trẫm mở rộng tầm mắt”
Phong Dịch cũng lấy tư thái kiêu ngạo nhìn lại, “Hoàng thượng thật quyết đoán, lại dám một mình xông vào cảnh nội Bắc Hải, ngươi không sợ 30 vạn hải binh (binh lính trên biển) khiến hoàng thượng không thoát được sao?”
Hắn chẳng hề để ý cười nói, “Nếu trẫm dám đến một mình, tức là đã đem sống chết đặt ngoài suy nghĩ, nhưng. . . . . .”
Hắn liếc nhìn Tần Tố Giác một cái, lại đem ánh mắt chuyển qua mặt Phong Dịch, “Trẫm nghe người ta nói, những năm gần đây, mẹ ngươi vẫn bệnh tật triền miên, tìm không ít đại phu tới cứu trị nhưng vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
“Trẫm biết Sở Tử Mặc luôn luôn hiếu thuận với mẫu thân, thân là huynh trưởng của Sở Tử Mặc, năm đó, lúc Sở gia gặp rủi ro, ngươi vẫn liều chết đem mẫu thân của các ngươi đi, nói vậy, ngươi cũng như hắn, là một người đặt chữ hiếu làm đầu”
Phong Dịch cau mày, “Rốt cuộc, ngươi muốn nói gì?”
Đông Phương Diệu vươn tay, rất nhanh, liền có một thị vệ tiến lên, đặt một cái hộp gỗ màu đen vào tay hắn. Hắn mở nắp hộp ngay trước mặt Phong Dịch, để cho hắn xem qua dược liệu dùng lụa đỏ bao quanh, sau đó khép nắp hộp lại.
“Hải vương hùng bá bốn phương, tất nhiên không phải là người có kiến thức hạn hẹp, đây là mật gấu đen, lấy từ con gấu đen bảo vệ Tuyết Sơn, nghe nói, dù chỉ còn một hơi thở, sau khi sử dụng mật gấu đen, người đó có thể cải tử hồi sinh, khỏe mạnh trở lại.
“Phong Dịch, không bằng chúng ta làm một giao dịch?” Hắn giơ hộp gỗ đen lên, “Trẫm cho ngươi mật gấu, cứu mẫu thân ngươi, ngươi đem ân oán ngày trước xóa bỏ”
Phong Dịch nghe xong, không khỏi cười lớn, “Đông Phương Diệu, ngươi cho rằng, chỉ bằng một cái mật gấu là có thể khiến ta nợ ngươi một ân huệ, trả lại an bình cho ngươi? Ngươi thật quá ngây thơ!”
Hắn vẫn không tức giận, “Phong Dịch, thật ra, trong lòng ngươi cũng hiểu, nếu chiến tranh xảy ra, dù ngươi liên hiệp với Huyền Cương và tất cả các bộ tộc cũng không phải là đối thủ của Bắc Nhạc. Đừng quên, Bắc Nhạc nuôi bốn trăm vạn binh tướng, huống chi phò mã Nam Lăng hoàng triều Đông Phương Hách là đệ đệ của ta, Nam Phương sản vật phì nhiêu, không giống Bắc Phương đất đai cằn cỗi, nếu như đánh lâu dài, Bắc Nhạc chiến thắng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi”
Nói xong, hắn nhìn Tần Tố Giác một chút, nàng cũng đang nhìn hắn, giống như đang trách cứ hắn làm việc bốc đồng, đáy mắt hiện lên sự không đồng ý.
Đông Phương Diệu lại âm thầm nhìn nàng lắc đầu một cái, sử dụng ánh mắt nói cho nàng biết, hắn có ý tưởng của hắn.
Sau khi hai người âm thầm trao đổi, hắn lại tiếp tục nói với Phong Dịch: “Lúc này, trẫm chấp nhận bị ngươi uy hiếp, làm việc không tự nhiên, đó là vì trẫm không muốn Tố Giác thương tâm. Nàng thương yêu dân chúng, bận tâm an nguy thiên hạ, trẫm tôn trọng nàng. Nhưng ngươi hãy nhớ, điều đó không có nghĩa là trẫm sợ ngươi”.
“Hôm nay trẫm đến đây, là có thành ý cùng ngươi trao đổi điều kiện, trẫm dùng tánh mạng mẹ ngươi để đổi lấy thái bình thiên hạ. Sau này, ngươi cứ tiếp tục làm Hải vương tại Bắc Hải của ngươi, trẫm sẽ mang theo Tố Giác trở về Bắc Nhạc làm thiên tử của trẫm, hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể quên chuyện đã qua, trẫm nguyện ý coi ngươi là bằng hữu, huynh đệ”
Phong Dịch cười lạnh nói: “Huynh đệ? Ngươi xứng sao?”
Đông Phương Diệu chẳng hề để ý, cười nói, “Có phải ngươi không muốn, trẫm sẽ không miễn cưỡng, nhưng ngươi có muốn lấy mật gấu hay không?”
Nói xong, hắn giơ hộp gỗ màu đen giữa không trung.
“Phong Dịch, ngươi nên cẩn thận suy nghĩ, chuyện cũ đã qua, chỉ có khi người còn sống, ngươi mới có thể làm gì đó cho đối phương. Vì ngày sinh tháng đẻ của mẹ ngươi có lợi với Sở lão tướng quân, mà tái giá vào phủ tướng quân, ngay khi vào Sở phủ, nàng chẳng những không được hưởng qua một ngày hạnh phúc, còn bị sở thái quân gây khó khăn khắp nơi.
“Dù sau này sinh hạ được Sở Tử Mặc, nhưng những khổ sở nàng phải chịu lại làm nàng mang một thân bệnh tật. Thân là nhi tử, ngươi có thể trơ mắt nhìn mẫu thân mình tiếp tục chịu đựng ốm đau khổ sở sao?”
Lời nói này không nặng không nhẹ, lại vừa lúc chạm vào nỗi đau của Phong Dịch.
Đã nhiều năm qua, mẫu thân đều nằm trên giường không dậy nổi, mỗi ngày đều dựa vào các loại thuốc để duy trì sinh mạng, thân là nhi tử, hắn nhìn thấy trong mắt, thương để ở trong lòng, nhưng lần này lại không thể làm gì được.
Hắn đã phái người đi tìm danh y khắp thiên hạ, nhưng tất cả mọi người trở về đều nói với hắn một câu, “Trừ phi có kỳ tích xuất hiện, nếu không, chỉ có thể lẳng lặng chờ chết.”
Hắn không cam lòng, trăm phương ngàn kế tìm kiếm lương y tài giỏi và những bài thuốc hay.
Hắn đã nghe nói đến mật gấu đen.
Nghe nói thuốc này thế gian khó cầu, chính là thần vật, hắn đã từng phái người tìm kiếm mọi nơi, nhưng cuối cùng vẫn không lấy được.
Không nghĩ tới việc Đông Phương Diệu dùng mật gấu đen làm điều kiện với hắn, điều này làm lòng hắn cực kỳ bất mãn, cố tình không nói ra nửa câu cự tuyệt.
Thấy trong mắt hắn toát lên vẻ do dự, Đông Phương Diệu quyết tâm rèn sắt khi còn nóng: “Đây là cơ hội duy nhất có thể cứu mẹ ngươi thoát khỏi ốm đau. Phong Dịch, trẫm tin ngươi là một người thông minh, biết lựa chọn như thế nào mới có lợi nhất đối với ngươi”
Phong Dịch thấy bộ dạng nắm chắc phần thắng của hắn, trong lòng hết sức tức giận.
Đông Phương Diệu chết tiệt, khó trách ban đầu Tử Mặc không phải là đối thủ của hắn, hắn thật sự quá giảo hoạt, rất biết tạo cơ hội cho mình.
Nhưng cứ đáp ứng như vậy, hắn không cam lòng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, hắn đột nhiên lôi Tần Tố Giác đến bên cạnh, ghé vào lỗ tai nàng, cố ý bày ra tư thái thân mật, điều này khiến mắt Đông Phương Diệu như muốn phóng hỏa.
“Phong Dịch, mật gấu đen trẫm sẽ ném qua cho ngươi, nếu ngươi không bắt lấy, lỡ nó rơi vào trong biển, trẫm không tìm ra viên thứ hai đâu. . . . . .”
Nói xong, hộp gỗ màu đen bị hắn ném lên giữa không trung.
Trước khi chiếc hộp rơi vào biển rộng, Phong Dịch phi thân bổ nhào về phía trước, cánh tay dài duỗi ra, nắm chiếc hộp thiếu chút nữa rơi vào trong biển vào trong tay.
Đông Phương Diệu không để ý đến hắn, tung người nhảy lên trên thuyền, ôm nữ nhân đang ngẩn ngơ vào trong ngực, kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, khi thấy nàng hoàn toàn vô sự, mới buông lo lắng trong lòng xuống.
Mà lúc này, hình tượng của Phong Dịch có chút chật vật, nước biển thấm ướt cả người hắn, mặc dù không lạnh, nhưng bị ướt sũng trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, khiến hắn thẹn quá thành giận.
Hắn oán hận nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau trên boong thuyền, hét lớn: “Đông Phương Diệu! Ngươi không sợ ta nuốt lời, sau khi cứu mẹ ta sẽ tiếp tục khích bác Huyền Cương tiến công Bắc Nhạc sao?”
“Nếu như ngươi nuốt lời, trẫm sẽ dẫn trăm vạn đại quân Bắc Nhạc chờ ngày đó đến, nhưng. . . . . .”. Hắn vung tay lên, chỉ hướng mọi người, “Thuộc hạ của ngươi đều có thể làm nhân chứng cho chúng ta, ngộ nhỡ ngươi nuốt lời, danh hiệu Hải vương Phong Dịch sẽ biến thành trò cười lớn nhất trong thiên hạ”
Đông Phương Diệu cười đắc ý nói: “Nếu ngươi không để ý đến chuyện sẽ làm trò cười cho thiên hạ thì cứ phạm vào Bắc Nhạc ta. Nhưng nếu như ngươi nghĩ thông tất cả, trẫm có thể mở ra mấy cảng khẩu để ngươi dễ dàng tiến hành mua bán, mặt khác, tiền thuế các hiệu buôn của Thủy trại Bắc Hải tại Bắc Nhạc đều hạ xuống ba lần”. Hắn ôm Tần Tố Giác nhảy lên thuyền quan, rồi nói với Phong Dịch: “Người ta mang đi, về phần mật gấu đen, đợi sau khi trẫm trở lại hoàng cung, tự nhiên sẽ phái người đem bí quyết chế biến tới, ngày hôm nay từ biệt, sau này còn gặp lại”
Dứt lời, hắn sai người lái thuyền, oanh oanh liệt liệt rời khỏi Bắc Hải.
Phong Dịch giận đến cắn răng nghiến lợi.
Đông Phương Diệu đáng chết, ngươi cứ việc yên tâm, ta nhất định sẽ không khách khí với ngươi, ta sẽ chờ đến khi Bắc Nhạc nghèo rớt mồng tơi, xem ngươi làm sao để dân giàu tướng mạnh!
Thuyền quan chậm rãi hướng về Bắc Nhạc, Đông Phương Diệu đi vào khoang thuyền, thần sắc khẩn trương thay thế thần sắc tự nhiên vừa rồi: “Tố Giác, Phong Dịch chết tiệt có làm nàng bị thương không?”
“Không có”
“Vậy vừa rồi hắn đột nhiên dựa sát vào nàng để làm gì?”
Đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.
Bất kỳ một nam nhân nào đều không muốn tận mắt nhìn thấy nữ nhân mình yêu thích rơi vào trong ngực người khác.
Thấy hắn lại lộ ra bản tính trẻ con trước mặt nàng, Tần Tố Giác không nhịn được cười nói: “Hắn không làm gì mà chỉ nói bên tai ta một câu”
“Nói câu gì?”
“Hắn nói, lúc trước hắn thật sự muốn giết ta, nhưng hắn biết, nếu hắn giết ta, dưới cửu tuyền, nhất định đại sư huynh sẽ không tha thứ cho hắn, mà hắn cố ý đến gần ta, mục đích cuối cùng chính là muốn ngươi phẫn nộ”. Nói tới chỗ này, nàng cười một cái, “Hắn còn nói, nếu như lúc này ngươi không chủ động tới Bắc Hải đoạt người, hắn sẽ lấy ta làm áp trại phu nhân. . . . . .”
Vừa dứt lời, nàng thấy Đông Phương Diệu giận đến mức mặt đen thui.
“Nàng là của ta, dưới gầm trời này, kẻ nào liều mạng dám đoạt người của ta, ta liền chặt đầu hắn xuống làm cầu đá”
Nghe vậy, Tần Tố Giác nhẹ nhàng đập hắn một cái, “Chàng còn dám nói? Ban đầu ai đã đáp ứng ta, chuyện này do ta tự mình giải quyết? Chàng thân là hoàng đế Bắc Nhạc, không mang theo một người đã bỏ chạy tới Bắc Hải, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn. . . . . .”
“Ai nói một người ta cũng không mang? Ta dẫn theo bốn thị vệ!”
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Chàng còn nói?”
Làm hoàng đế, mang bốn thị vệ với việc không mang theo một người nào có gì khác nhau? Nếu như Phong Dịch muốn gây bất lợi với hắn, kết quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đông Phương Diệu tiếp tục ngụy biện, “Chính nàng cũng nói, nếu như ta không tới giành người, Phong Dịch chết tiệt nọ đã đem nàng đi làm áp trại phu nhân của hắn rồi, huống chi. . . . . .”. Hắn cười đắc ý, “Ta nói rồi, con người của ta chưa bao giờ chưa nắm chắc phần thắng mà đã đánh, nếu như không có lợi thế, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ”
“Nói đến cái này. . . . . .”. Nàng lộ vẻ mặt không hiểu, “Ta đã nghe qua truyền thuyết về mật gấu đen, nó đích xác là thần vật, thế gian khó cầu, sao ngươi lấy được?”
“Chuyện này. . . . . .”. Đông Phương Diệu bị hỏi cứng họng.
Hắn phải nói thế nào đây?
Mật gấu đen là bảo bối do lão Tam trăm cay nghìn đắng mới lấy được, bởi vì thê tử lão Tam, Tiểu Mãn rất thích chế thuốc, nàng hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm thấy mật gấu đen, luyện ra kỳ dược mà thiên hạ chưa hề có.
Kết quả, lão Tam vừa lấy được mật gấu đen, chuẩn bị đem về làm niềm vui cho thê tử, liền bị một đạo thánh chỉ của hắn bắt buộc không thể không đem dâng lên, lão Tam giận sôi lên.
Cho nên, lần này hồi cung, hắn còn phải nghĩ biện pháp trấn an lão đệ đang nổi giận mới được.
Khi Đông Phương Diệu mang Tần Tố Giác trở lại hoàng cung Bắc Nhạc chưa được bao lâu, liền có người do Đại vương Huyền Cương phái tới cầu hòa.
Nội dung đại khái là, thất vương tử Cáp Khắc không hiểu chuyện, tự cho mình là đúng, vì cố gắng biểu hiện mới lén lút làm ra rất nhiều chuyện hồ đồ .
Huyền Cương cũng không muốn trở thành địch của Bắc Nhạc, mang tới đủ loại phiền toái cho Bắc Nhạc, Huyền Cương cảm thấy áy náy vô cùng, vì biểu đạt thành ý, còn bồi thường không ít vật phẩm.
Thật ra, Huyền Cương hạ thấp tư thái, một mặt là do Phong Dịch cự tuyệt mở đường biển cho Huyền Cương, mặt khác, vì sự kiện lần này, thương nhân Huyền Cương làm ăn ở Bắc Nhạc đã bị ảnh hưởng không nhỏ, chịu tổn thất to lớn.
Huyền Cương là một quốc gia không cách nào tự cấp tự túc, muốn duy trì cuộc sống phải dựa hoàn toàn vào mua bán, nếu không có tiền thuế thương nhân đóng góp thì dân chúng sẽ khổ không thể tả.
Nội bộ Huyền Cương oán than dậy đất, vương thất tự nhiên bị liên lụy khổng lồ.
Vì trấn an dân tâm, cũng không muốn chọc giận Bắc Nhạc, Huyền Cương chỉ có thể chủ động cầu hòa.
Thất vương tử Cáp Khắc bị cách chức làm thứ dân, đày đến vùng đất giá rét, từ đó không dính dáng tới Vương tộc nữa.
Vì vậy mà một đại nạn đã lắng xuống.
Trong lòng dân chúng Bắc Nhạc, dường như kiếp nạn lần này chẳng mang đến bất kỳ ảnh hưởng nào cho bọn họ.
Nhưng Đông Phương Diệu lại biết, bây giờ thiên hạ có thể duy trì an bình, tất cả đều dùng mạng của thê tử hắn đổi lấy.
Đức Trinh đế, tại vị tổng cộng 59 năm, trong suốt cuộc đời chưa bao giờ ruồng bỏ lời thề hắn đã xác lập lúc lên ngôi, chỉ cưới một mình Tần Tố Giác làm hậu, chân chính lập nên kỳ tích trong lịch sử Bắc Nhạc.
Hắn với hoàng hậu sinh hạ bốn nam ba nữ, đợi sau trăm tuổi, truyền ngôi cho con thứ Đông Phương Chính, cũng chính là người có danh xưng tình si trong lịch sử Bắc Nhạc, có niên hiệu là Vĩnh Thịnh đế.
Trong lúc Đông Phương Diệu tại vị, đã nhiều lần mang hoàng hậu đến dân gian vi hành, làm không ít chuyện cho dân chúng Bắc Nhạc.
Mới mấy năm trôi qua, mỹ danh đế hậu vì dân trừ hại truyền khắp thiên hạ, làm dân chúng vỗ tay khen ngợi.
Mà sau khi Phong Dịch ở Thủy trại Bắc Hải nghe tin đồn như vậy hết sức bất mãn, cho nên thường xuyên chạy tới hoàng cung Bắc Nhạc gây phiền toái cho cô dâu mới.
Mãi đến sau này, rốt cuộc, hắn cũng tìm được chân mệnh Thiên nữ của mình, tràng tai nạn này mới coi như hoàn toàn được giải trừ. . . . . .
Hoàn