Hai tiểu hài tử của Khương Tố
Sau hai ngày, Khương Trạch rốt cục cũng tỉnh lại.
Có lẽ sợ y ngủ không tốt, cả gian phòng đều bị che chắn đến tối mờ tối mịt, chỉ có phía sau bình phong mơ hồ lộ ra vài tia sáng —— nhìn theo góc độ này mà phán đoán phỏng chừng đang giữa ban ngày, cũng không biết y đã ngủ bao lâu.
Khương Trạch vô thức muốn nâng người ngồi dậy, thế nhưng cơ thể của y căn bản vẫn không chịu khống chế, Khương Trạch chỉ có thể lẳng lặng nằm trên giường hơi nhíu mày.
Chờ một lát sau, đến khi cảm giác đã dần dần quay về với thân thể, vô luận là cơ thể không còn chút sức lực này hay là vùng bụng không hiểu vì sao lại đau đớn âm ỉ, thậm chí là cảm giác ấm áp trong tay… nháy mắt lông mi của Khương Trạch hơi run rẩy, trúc trắc quay đầu nhìn người đang nắm lấy bàn tay của y.
Lúc này người nọ cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ hơi dựa vào bên giường say ngủ, bởi vì tư thế khiến y không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, chỉ có thể thấy được một cái ót bị mái tóc dài xốc xếch phủ lên.
Khương Trạch lẳng lặng ngưng mắt nhìn một lát.
Y muốn vươn tay chạm vào người này, thế nhưng tay trái hơi giơ ngang thân thể mới phát hiện mình căn bản vô pháp chạm vào đối phương. Vì vậy Khương Trạch liền nỗ lực xoay người, nào ngờ lại đón nhận một cơn đau khiến trước mắt trắng xóa, vô ý thức hít sâu một hơi khí lạnh.
Khương Tố nguyên bản vẫn đang ngủ say liền bật dậy, quay đầu nhìn người đang nằm trên giường.
Đợi đến khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của người kia, cùng với nụ cười nhợt nhạt trên môi, Khương Tố rốt cục cũng ý thức được: Tiểu hài tử nhà y đã tỉnh lại!
Vì vậy tiếp theo chính là một trận rối loạn, sau khi Lý ngự y chẩn đoán xác định đã không còn trở ngại, Khương Tố liền vẫy lui đám người sắc mặt vui mừng, theo lời dặn của Lý ngự y mà nói chuyện với Khương Trạch một lúc, sau đó mới để người nghỉ ngơi một chút.
Khương Tố lại dụ dỗ Khương Trạch uống hết một chén thuốc bổ, đến khi nhìn thấy sắc mặt của y tựa hồ đã dễ nhìn hơn một chút mới vươn tay vuốt ve cái cằm đã nhọn ra không ít của đối phương, bỗng nhiên cúi người dùng trán chạm vào trán Khương Trạch, khẽ lẩm bẩm: “… A Trạch, ta rất sợ hãi.”
Hàng mi của Khương Trạch có chút run rẩy.
Y thật sâu ngưng mắt nhìn Khương Tố, thấy được nét mặt của đối phương đều là sợ hãi không nói ra được, mới nhẹ nàng rũ mắt, “… Xin lỗi…”
Khương Tố đặt một ngón tay lên môi y: “… Chỉ cần sau này không được làm ta sợ như vậy nữa.”
Khương Trạch nhẹ nhàng cọ cọ vào trán của hắn, nhắm mắt lại nhẹ nhàng đồng ý.
Có lẽ vì mấy ngày nay một mực mê man, y kỳ thực không nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng hôm đó y len lén đi gặp Văn Nhân Diễm, muốn biết rõ ràng đến tột cùng là huyết mạch của ai khiến y có thể hoài thai hài tử.
Sau đó…
Sau đó y liền biết được, y căn bản cũng không phải nhi tử của Khương Phong.
Khương Trạch nghĩ đến đây, đồng tử cũng co lại.
Mặc dù không thể tin tưởng, nhưng trong nháy mắt này toàn bộ hồi ức đều quay về, ngay lập tức tất cả nghi vấn đều có thể giải đáp được.
Bởi vì y cũng không phải nhi tử của Khương Phong!
Vậy nên từ nhỏ vô luận là mẫu hậu cũng tốt, hoặc là bản thân mình cũng được, hoàn toàn không chút nào chờ mong tình thương của cha đến từ Khương Phong. Vậy nên Văn Nhân Mẫn không tiếp tục tranh quyền đoạt thế, vậy nên Khương Tố mới nỗ lực mưu phản, đồng thời tha cho Văn Nhân Diễm một con đường sống, chỉ giam giữ gã.
Lúc đó, khi y đã ý thức được hết thảy, cả người đều giống như rơi vào đầm băng lạnh lẽo, mà Văn Nhân Diễm cũng chọn đúng thời điểm này mà hung hăng đẩy y ngã xuống đất, chạy khỏi lãnh cung.
… Đẩy y ngã xuống đất? !
Một cơn khủng hoảng thật lớn bao phủ toàn thân, Khương Trạch chỉ cảm thấy cổ họng mình giống như bị người hung hăng chế trụ, thậm chí hô hấp cũng cực kỳ gian nan. Y nắm chặt tay Khương Tố, lắp bắp hỏi: “… Hài, hài tử của chúng ta đâu?”
“Đừng lo lắng, tiểu Viên không có gì đáng ngại, ” Khương Tố nhìn thấy bộ dạng này của y liền đau lòng hôn nhẹ lên mắt đối phương, lại ôn nhu vuốt ve làn tóc dài kia. Vốn mái tóc này là đen kịt mềm mượt như màn đêm, thế nhưng chỉ qua mấy ngày đã cấp tốc khô vàng xơ xác, “Chỉ là ta sợ con quấy rầy A Trạch nghỉ ngơi nên đã đưa đến sát vách.”
Khương Trạch ngẩn ngơ.
Y đưa mắt nhìn Khương Tố, có chút mờ mịt: “… Tiểu… Viên?”
“Ừ, nguyên bản chỉ giống như một quả cầu nhỏ, hôm nay vừa được năm ngày, đã biến thành một hài tử mập mạp.” Nhắc đến tiểu hài tử, nét mặt của Khương Tố cũng không kềm được mà trở nên mềm mại, “Ta đã lấy nhũ danh cho con là tiểu Viên, nếu A Trạch không thích chúng ta đổi đi là được. “
Hắn nói xong liền thấy gương mặt A Trạch đã dại ra, cũng không biết nghe vào được nhiều ít, liền lệnh cho Trương Di ôm tiểu hài tử đến.
Hài đồng vừa ra đời đều thích ngủ, một ngày khoảng chừng có mười anh giờ là phung phí trong giấc ngủ, lúc này cũng không ngoại lệ. So với ngày đầu tiên ra đời, da tay của bé tựa hồ có chút vàng đi, dù cho cả Lý ngự y và nhũ mẫu đều nói đây là hiện tượng bình thường, thế nhưng Khương Tố vẫn là có chút lưu tâm.
Đây là hài tử của hắn, là hài tử vốn tưởng cả đời này không thể xuất hiện, lại dưới sự kiên trì của thượng thiên và Khương Trạch mà được sinh ra trên đời này!
Khương Tố có thể nào không lo lắng, có thể nào không để ý?
Nhưng bây giờ Khương Trạch vẫn là trọng yếu nhất, Khương Tố giao hài tử cho Trương Di chiếu cố, mỗi ngày chỉ cần xác nhận bé đã ăn uống no đủ, không khóc không nháo liền ôm đến nhìn Khương Trạch vẫn chìm trong hôn mê một chút.
Hắn là cỡ nào hy vọng Khương Trạch có thể tỉnh lại, hảo hảo nhìn hài tử của bọn họ một lần!
Trương Di rất nhanh đã ôm hài tử đến, cẩn thận đặt ở trên giường Khương Trạch.
Tuy rằng lần đầu tiên Khương Tố nhìn thấy hài tử đã cảm thấy ngoại trừ đôi mắt giống Khương Trạch thì còn lại đều giống hắn, thế nhưng nhìn lâu lại cảm thấy đường nét trán cằm cũng phi thường tương tự Khương Trạch. Nhất là lúc này song song cùng nhìn, một lớn một nhỏ trước mặt khiến trong lòng Khương Tố cực kỳ thỏa mãn.
Hắn cẩn thận giúp Khương Trạch trở mình, để y nằm thoải mái một ít cũng có thể nhìn thấy hài tử rõ ràng hơn chút. Thấy bộ dạng Khương Trạch không hề chớp mắt chăm chú nhìn hài tử, trong mắt tràn đầy khát vọng nhưng lại không dám vươn tay ôm lấy, hắn liền nắm lấy ngón tay mềm mại vô lực của đối phương, nhẹ nhàng đặt lên gương mặt hài tử, chậm rãi vuốt qua vầng trán, lông mi, cái mũi…
Khương Tố thấy Khương Trạch cảm nhận được sự mềm mại trên đầu ngón tay, sau đó lộ ra biểu tình than nhẹ thì không nhịn được hôn y lên mi mắt y, “Mắt cực kỳ giống A Trạch, thật đẹp.”
“Tính tình rất hoạt bát, cũng giống A Trạch.”
“Ngủ thì luôn luôn lộn xộn, cũng giống A Trạch.”
“…”
“A Trạch khi còn bé nhất định cũng là như vậy, ” Khương Tố dừng mắt thật lâu lên người Khương Trạch, trên môi treo lên một nụ cười ôn nhu lưu luyến, “Thật đáng tiếc ta khi đó tuổi nhỏ, không thể nhớ được. “
Đầu ngón tay của Khương Trạch nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt mềm mại ấm áp của hài tử, lẳng lặng nghe Khương Tố nói, không xen vào một tiếng.
Trên thực tế, giờ khắc này cả người y đều ngớ ra.
Tuy rằng đã mang thai tròn chín tháng, cũng có ít nhất năm tháng cảm nhận được sự hiện hữu của hài tử trong bụng, thế nhưng Khương Trạch vẫn không tưởng tượng được có một ngày có thể nhìn thấy hài tử như vậy.
Đây là hài tử của y.
… Là hài tử của y cùng Khương Tố!
Ý thức được điểm ấy, trong lòng Khương Trạch bỗng nhiên có vô hạn tâm tình vùng thoát khỏi giới hạn, cuộn trào dâng lên, khiến cho giây tiếp theo ngón tay của y giật nãy lên giống như bị phỏng vậy, nhanh chóng thu hồi.
Khương Tố cũng bị hành động của Khương Trạch làm giật thót.
Ngay sau đó, trong tầm mắt của hắn lại xuất hiện một giọt nước trong suốt long lanh, vội vàng lăn dài theo gò má tái nhợt của Khương Trạch nhỏ xuống chăn nệm, thấm ướt một điểm.
Khương Tố cuống quýt giơ tay lên lau đi giọt lệ trên mắt Khương Trạch, lại không biết có phải đã vô tình làm đau đối phương hay không lại khiến Khương Trạch bắt đầu phát ra thanh âm nức nở. Sau đó y càng khóc càng lớn, thậm chí còn đánh thức tiểu Viên đang mơ màng ngủ trong lòng tỉnh lại, bé con lập tức phát sinh bất mãn mở miệng gào khóc.
Vì vậy bên tai Khương Tố liền vang lên tiếng khóc của một lớn một nhỏ, khiến cho bản thân hắn cũng là khó thể tự kềm chế mà ngẩn người.
Chờ đến khi hồi phục tinh thần lại, hai tiểu hài tử nọ lại khóc như mê say, hô ứng lẫn nhau không ngừng rơi lệ. Khương Tố cuống quýt lệnh cho Trương Di ôm Tiểu Viên đi, lại bảo người đi gọi Lý ngự y, sau đó mới ôm lấy Khương Trạch, đau lòng xoa xoa tấm lưng gầy trơ xương của y, hôn lên giọt nước mắt nọ: “Vẫn đang tốt đẹp mà, vì sao A Trạch lại khóc?”
Trong ấn tượng của Khương Tố, hơn mười năm nhận thức, tựa hồ Khương Trạch chỉ thật sự khóc một lần, đó là khi tiên hoàng hậu qua đời, ngày đó tiểu hài tử này đã vùi vào lòng y khóc đến mức không thở nổi. Cũng chính ngày đó, Khương Tố dù vẫn còn trẻ con vẫn quyết định nhét hài tử này vào dưới cánh chim chưa đầy đặn của mình.
Cho đến tận hôm nay.
Khương Trạch ôm chặt vai Khương Tố, khóc đến không thở được: “… Đệ, đệ muốn đem, đem, đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho ca ca!”
Khương Tố ôm lấy y, nhẹ nhàng đè lại băng gạc trên vết thương của y đề phòng vỡ ra, trong mắt lại mang theo sầu lo sâu đậm: “Vì sao chứ?” Lý ngự y từng nói qua, vết thương này chưa khỏi hẳn, không thể tùy ý lộn xộn. Hiện tại Khương Trạch lại khóc đến cả người đều co lại, không biết có khiến vết thương bị va chạm hay không.
“Bởi vì đệ, đệ là giả… Ca ca, mới là thật, thật sự… Ca đừng, đừng, đừng không cần đệ…”
“Sao lại không cần đệ chứ?”, Khương Tố hít một hơi thật sâu, lại giữ chặt vết thương của Khương Trạch, càng thêm lo lắng, “A Trạch vì sao lại trở nên nhát gan như vậy?”
Dứt lời, có lẽ nhớ đến tâm tư bất bình lúc ban đầu khi quyết định mưu phản, hiện giờ không ngờ đã tan thành mây khói, tựa như cách trở một đời “Sau khi trả lại thì sao? Giống như đệ từng nói, lập đệ làm hậu? Hay là trao đổi địa vị, ta làm Thiên tử, đệ làm Tịnh Kiên Vương? “
“Phải thuyết phục triều thần, phải cho thiên hạ một lý do, còn có nghi thức thụ phong…” Khương Tố nói xong một câu liền hôn y một ngụm, “A Trạch không cảm thấy phiền sao?”
Khương Trạch vẫn hết sức chuyên chú vùi vào lòng hắn khóc, chỉ nghe y nghẹn ngào đáp lại: “Vậy thì, hoàng hậu đi…”
Trên thực tế ngay cả y cũng không biết mình vì sao lại khóc, chỉ là sau khi biết được chân tướng, lại nhớ đến những việc trước đây, vô luận là lúc ban đầu Khương Tố hiểu lầm cũng tốt, quyết ý mưu phản cũng tốt… hết thảy đều thành chuyện đương nhiên. Mà y rõ ràng nên điều tra rõ việc này, cởi ra khúc mắt của đối phương đem toàn bộ những thứ mình đã cướp đoạt giao trả ra, lại vì sơ sảy mà bỏ qua, có thể nói chính y là người đã đẩy Khương Tố của kiếp trước xuống vực sâu.
Thậm chí sau khi phát hiện Khương Tố mưu phản, y không nghe bất luận kẻ nào viện phải, chỉ oán hận hắn lúc sinh tiền lừa dối y, làm ra những việc như vậy.
… Nếu y không ích kỷ tàn bạo, lại ngu xuẩn đáng sợ như vậy! Căn bản không có mặt mũi ở kiếp này dụ dỗ Khương Tố nói ra kế hoạch mưu phản.
Y lần đầu tiên biết, nguyên lai bản thân cũng đáng trách như vậy..
Khương Tố: “…”
Tiểu hài tử này thật biết gây chuyện mà.
Không có trải nghiệm một đời trước, Khương Tố rõ ràng không thể hiểu được nguyên nhân khiến Khương Trạch bi thương như vậy. Nhưng nếu hôm nay người đứng ở đây là Khương Tố của kiếp trước, kỳ thực hắn đã buông bỏ chấp niệm từ lâu, cũng đã tha thứ cho Khương Trạch rồi.
Khương Tố chỉ có thể thở dài: “Ta thế nào lại phải nuôi cả hai tiểu hài tử thế này?”
Khương Trạch ôm lấy bờ vai của hắn, khóc sướt mướt: “Ca ca, ca ca căn bản không… không hiểu!”
Khương Tố: “…”
Hắn kéo tiểu hài tử trong ngực ra, nâng cằm của y lên, đối diện với đôi mắt đổ lệ như suối kia: “Ta quả thực không hiểu, A Trạch.”
“Có thể đệ cảm thấy ta đã chịu ủy khuất, thế nhưng người đặt những ủy khuất này lên người ta cũng không phải đệ mà là Văn Nhân Diễm, ta đã tự tay giết gã. Người còn lại chính là phụ hoàng, tuy thánh hiền dạy, con cái không nói cái sai của cha mẹ, thế nhưng người khiến cho tình huống hôm nay ra thế này thật sự là phụ hoàng.”
“Mà A Trạch, trong toàn bộ chuyện này, đệ cũng chỉ là một người vô tội khác bị cuốn vào, những gì đệ đã cho ta còn nhiều hơn những gì đệ đã vô tình cầm đi không biết bao nhiêu lần.”
“Nhưng mà….”
“Thay vì cứ canh cánh chuyện cũ trong lòng, không bằng đệ cứ nắm chặt tay ta đi về phía trước.”