Để Tôi Được Gặp Em

Chương 49




Lý Huyền không thể về nhà đúng như đã hẹn trước. Đợi tới khi anh rời khỏi phòng làm việc thì trời đã sắp sáng.

Lúc xuống lầu, kế hoạch đầu tiên của anh là đi tới tiệm bánh ngọt gần đó để mua một phần bánh ngọt hoa hồng sữa đặc coi như bữa sáng cho Thịnh Mẫn, sau đó lại lái xe trở về, có lẽ chỉ ngủ được hai tiếng.

Nâng cổ tay lên xem đồng hồ, còn chưa tới bốn giờ, mới kết thúc một ngày mà ngày mới lại sắp bắt đầu rồi. Một mặt còn đang bày ra trong đầu những chuyện cần làm hôm nay, bao gồm cả việc xác nhận hiệu quả thiết kế của Sở Thiên Hằng, dành thời gian gọi điện thoại với Chu Châu, để anh ta đưa tiền tới ngõ vắng…

Người bảo vệ môi trường đã bắt đầu quét dọn sạch sẽ đường cộ, giữa những đường chổi lướt qua, tiếng xào xạc theo quy luật lại vang lên, khu vườn Software yên lặng vài giờ ngắn ngủi lại sắp phải hoạt động lần nữa.

Lý Huyền lấy khẩu trang đeo lên, bước nhanh tới bãi đỗ xe, nhưng vừa bước tới cửa vườn Software, anh đã nhìn thấy Thịnh Mẫn.

Mặt trời sắp ló dạng, đêm tối và ban ngày chỉ cách nhau một lằn biên giới mơ hồ, mặt trăng vẫn còn treo lơ lửng, chậm chạp chưa chịu lụi tàn.

Trong không khí còn chút ướt át, trông có vẻ hơi lạnh lẽo. Thịnh Mẫn mặc bên ngoài là áo thun màu sáng, bên trong là một bộ quần áo màu trắng gạo. Ngồi trên ghế dài ở bên cạnh bãi đỗ xe ngoài trời, từng đó hoa hè màu trắng của cây hòe phía sau ghế rơi vãi lên tóc và vai của cậu, trong tay cậu cầm một cái bánh mì, bóp vụn ra đút cho chim chóc.

Dường như cảm nhận thấy Lý Huyền đang đứng đối diện với cậu một lúc lâu, Thịnh Mẫn chợt xoay đầu lại. Trông thấy cậu đang cười, phủi vụn bánh mì còn lại xuống đất, đứng dậy đi tới chỗ Lý Huyền.

Chim chóc sau lưng cậu tốc bay lên, Lý Huyền hoảng hốt khi nhìn thấy Thịnh Mẫn giống như chú chim màu trắng bay tới bên cạnh anh.

“Sao lại tới đây?”

“Anh không có trở về.” Thịnh Mẫn dừng bước trước người anh.

“Sao lại không đi lên?”

“Sợ anh đang bận.”

Lý Huyền tằng hắng một tiếng: “Công việc hơi nhiều.”

“Ừm.” Thịnh Mẫn gật đầu: “Xử lý xong rồi sao?”

“Ừm.”

“Vậy là tốt rồi.” Thịnh Mẫn ngước mắt nhìn anh, nhẹ nhàng chun mũi: “Trông anh rất mệt mỏi. Hút thuốc hả?… Bớt hút thuốc đi.”

Một đêm không ngủ, khuôn mặt đã tiều tụy tới vậy. Thật ra sắc mặt Thịnh Mẫn vẫn chưa thật sự tốt, dưới mắt vẫn còn màu xanh lá nhàn nhạt.

“Được.” Lý Huyền tránh lời, không đáp, trái lại hỏi cậu: “Đến bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, vừa tới thôi.”

Nhưng rõ ràng vạt áo của cậu đã dính ướt sương, còn lộ ra vẻ trong suốt. Lý Huyền cũng không vạch trần: “Có đói bụng không? Đi ăn sáng chứ?”

Thịnh Mẫn nghĩ một chút: “Trên đường tới đây, tôi trông thấy một quán cháo ở góc rẽ.”

“Bên cạnh đường bán cháo có một tiệm bánh ngọt dây chuyền mà cậu thường mua.” Lý Huyền nói.

Thịnh Mẫn đúng là hoàn toàn không chú ý tới, đôi mắt chớp chớp.

“Đi thôi.” Lý Huyền cười khẽ, đưa tay lấy một vài đóa hoa rơi trên đầu vai của cậu: “Trước thì đi chọn giúp tôi một phần cháo, sau đó chúng ta lại đi mua bánh ngọt.”

Không cần lặp lại nhưng lời dạo đầu như ngày hôm trước, hôm nay ghi lại, Lý Huyền có thể nói ít đi vài câu. Khi bắt đầu khâu tuyên bố cấp bậc, cầm được điểm A thì các học sinh sẽ che miệng biểu hiện ngạc nhiên và mừng rỡ, cầm được điểm thấp sẽ mắt sẽ ứa lệ, nói nhất định sẽ cố lên, sẽ biểu hiện tốt hơn ở lần xét cấp bậc tiếp theo.

Lý Huyền hờ hững nhìn xem như lại nghĩ tới Thịnh Mẫn.

Cấp bậc ban đầu của Thịnh Mẫn là C, hai năm trước ngoại trừ khuôn mặt thì không có gì thêm cả. Nhưng cũng không khóc, vô cùng bĩnh tĩnh, đứng trong một đám có đủ loại kích động thì là một người khác lạ, cậu chỉ gật đầu nói cảm ơn thầy giáo rồi lại yên tĩnh rút lui.

Lý Huyền hoảng hốt nhớ tới, thật ra anh chưa bao giờ thấy Thịnh Mẫn khóc.

Cùng một ngày trước, việc quay phim cũng thuận lợi kết thúc. Tần Chính Thần không tiếp tục trêu chọc cậu, Lý Huyền cũng làm như không thấy.

Nhưng chờ tới ngày quay cuối cùng, tình huống xảy ra có thay đổi một chút, đã xác định xong thời gian mở màn đã qua hai mươi phút, Tần Chính Thần vẫn chậm chạp chưa tới.

“Người đâu? Phải đến rồi chứ, vì sao bắt đầu rồi còn chưa tới?” Đạo diễn đang đi tới đi lui trên sân khấu đầy lo lắng: “Vì sao một mình anh ta lại làm chậm trễ tiến độ của mọi chứ? Tìm người cũng chưa có hả?”

“Không có.” Thống Trù trả lời ông ấy: “Liên lạc không được, cũng không tìm thấy người đại diện. Có thể là do uống rượu ở đây nhiều quá rồi…”

“Một mình mặt dày mày dạn lấy cho được, thái độ gì vậy… Đi tìm người nhanh đi, cậu còn đứng đó làm gì.”

Thật lâu sau vẫn chưa mở màn, huấn luyện bắt đầu bàn tán, nhiều người đều đang cố gắng đè nén giọng điệu của mình giống như hàng nghìn con ong mật vo ve bên tai.

“Ôi chao, ghét chết mất. Vé máy bay của tôi đã đặt xong rồi, sáng sớm ngày mai còn phải chụp tạp chí đó, không nên làm chậm trễ thời gian của tôi.” Một vị giám khảo phàn nàn nói.

“Có ai không có việc không hả?” Một giám khảo thanh nhạc ba phải nói: “Không chừng còn bị kẹt xe đấy. Người trẻ tuổi mà, làm việc xúc động một chút cũng có mà. Lúc chúng ta mới ra mắt cũng có đôi lúc ngủ quên bỏ lỡ thông cáo đó thôi, chẳng qua lúc đó nhát gan, cũng nhiều lần bị người đại diện mắng cho thôi.”

Lại có một người không chịu buông tha: “Bây giờ bao tuổi rồi, nhỏ hơn anh chừng hai tuổi thôi đó. Ai u, là do ông ra mắt sớm nha. Hơn nữa, tuổi trẻ thì không hiểu chuyện hả? Vậy cũng không phải tới phiên cậu ta bày đặt, anh xem Thịnh Mẫn người ta kia… Ai u, Thịnh Mẫn.”

“Hửm?” Lý Huyền quay đầu.

“Có phải điện thoại của cậu reo không?”

“À, cảm ơn.” Anh xoa nhẹ cằm dưới, cười xin lỗi: “Vậy tôi đi nhận một chút.”

“Đi đi, đi thôi. Không chừng lúc này mới bắt đầu thôi.”

Lý Huyền và đạo diễn ra hiệu muốn ra ngoài nhận điện thoại, đạo diễn còn đang sứt đầu mẻ trán, không hề nghĩ ngợi gật đầu đồng ý.

Anh đi thẳng một đường lên sân thượng, từ từ trả lời.

“Làm xong rồi hả?”

“Xong rồi.” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng của Khỉ ốm ngày đó: “Theo lời cậu nói, cắt đứt hai đùi, chặt đầu ngón tay phải. Trên mặt cũng chừa cho cậu ta chút đồ kỷ niệm. Tôi cũng đã gửi địa chỉ qua cho cậu, lâu lắm thì buổi chiều đã có thể đến.”

Đây là lầu hai mươi bảy, Lý Huyền rũ mắt nhìn xuống dòng xe cộ tới lui bên dưới đường, từng chiếc mơ hồ không rõ.

“Không có giết chết chứ?” Anh hờ hững đốt một điếu thuốc.

“Không có, chỉ tổn thương chút vậy thôi, làm gì mất mạng. Tôi tự mình ra tay nên rất chắc chắn. Hơn nữa, giết chết người cũng không phải dùng cái giá này, gãy tay không nhận tiền của cậu, coi như tôi tặng kèm.” Khỉ ốm cười ha ha hai tiếng, giống như bàn bạc về một khối thịt heo: “Hiếm khi có việc mà cậu còn nghĩ tới tôi. Tôi còn tưởng thằng nhóc thúi cậu phất lên xong thì không còn biết tới chúng tôi nữa chứ.”

“Tôi không biết anh, chỉ quen nhau ở sòng bạc trên mạng, anh cũng đi theo vào thôi.”

“Đúng rồi. Cái này nói rất đúng. Chỉ là cậu cũng đã mất liên lạc gần ba năm nay nha.” Khỉ ốm hơi cảm khái: “Tôi đi vào cũng chẳng có gì, bên trong đều là người quen. Chủ yếu lúc ấy chị dâu cậu sắp sinh, thai đầu mà tôi còn không có ở đó… Việc này vẫn khiến tôi nhớ mãi ân tình của cậu.”

Lý Huyền từ chối cho ý kiến, cười nói: “Người đâu?”

“Ném trở về Đại Tân rồi?”

“Anh không đi cùng?”

“Tôi đi theo. Đơn của cậu thì tôi chắc chắn phải theo cả hành trình mà. Lúc này vừa trở về thì tôi đã gọi luôn cho cậu đây.”

“Tỉnh táo chứ?”

“Đó là dĩ nhiên. Toàn bộ quá trình đều không hề để anh ta nhắm mắt. Cậu không nhìn thấy…” Khỉ ốm tặc lưỡi hai tiếng: “Cả người bị dọa tới tê liệt. Cậu nói xem, tên ngôi sao này tính ra cũng rất sạch sẽ đó. Xương cốt mềm giống như sợi mì, lại còn hèn nhát nữa. Dao còn chưa rơi xuống đã lập tức quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết, lúc gãy chân ngay cả sức khóc cũng không còn, hỏi tôi cậu ta có tội với ai. Tôi lập tức ném ảnh chụp cậu đưa cho tôi tới trước mặt cậu ta. Khi nhìn thoáng qua, cậu ta hỏi tôi có phải do vợ của tổng giám đốc Chu làm không rồi cả đống lung tung gì đó, tôi cũng không nhớ hết…”

Trong giọng nói của gã ta có chút ý đùa cợt: “Người này là trà xanh bản nam à? Sao còn có chuyện lưu ảnh chụp lại nhỉ? Còn chụp ác độc tới vậy. Ti tiện quá mà. Hơn nữa người đàn ông kia cũng quá đê tiện. Đã có vợ rồi còn ra ngoài làm loạn, dưới tay tôi cũng không nhận nổi người này… Haiz, Thập Cửu. Cậu và vợ người kia có quan hệ thế nào vậy? Lúc ấy dẫn cậu đi hình như không phải người đó nhỉ?”

“Có nhiều vấn đề lắm.” Lý Huyền nói.

“Hỏi chút nha. Lâu như vậy không liên lạc, hỏi một chút được chứ?” Khỉ ốm bất mãn nói: “Biết bây giờ cậu đã là cậu chủ, xem ra cặp vợ chồng kia cũng có tiền, thời gian làm cậu chủ của cậu có thoải mái chứ?”

“Thoải mái lắm.” Lý Huyền cười khẽ ra tiếng, rít vào một hơi thuốc, mùi thuốc khói từ trong phổi tràn ra ngoài: “Tôi đã cho người đưa tiền tới trong hộp thư trong căn phòng mà tôi vốn từng ở, có sáu vạn. Vì trời nóng nực, có thêm hai vạn coi như mua nước cho các anh em, một phần khác là một vạn gửi cho chị dâu, chị sinh đứa nhỏ tôi cũng chưa kịp về xem thử.”

“Thằng nhóc nhà cậu… Tôi còn chưa cho cậu. Được, cậu cũng đã cho, còn thoải mái như vậy, tôi cũng không từ chối. Tôi cảm ơn cậu thay chị dâu và cháu cậu nhé.” Khỉ ốm cười nói: “Sau này có chuyện kiếm tiền như vậy thì nhớ phải tìm tới tôi.”

“Rồi nói sau, tôi còn có việc.”

“Được, cậu đi giúp… Ồ, đúng rồi.” Gã ta chợt gọi Lý Huyền lại: “Tôi nhớ hình như qua tháng sau thì Xà Bì ra rồi nhỉ?”

Cúp điện thoại xong, Lý Huyền nhéo huyệt thái dương. Nói chuyện với Khỉ Ốm thật sự rất hao tổn sức lực của anh, khiến anh nhớ tới rất nhiều chuyện không vui. Anh nhẹ nhàng búng rơi tàn thuốc, gửi tin nhắn cho Tề Bạc Nguyên, để cậu ta giúp xóa bỏ phần mềm định vị.

“Cậu lại theo dõi người nào nữa rồi?” Tề Bạc Nguyên hỏi anh.

“Người thấy ngứa mắt.”

“Nói chuyện dễ nghe ghê.” Tề Bạc Nguyên gửi lại một biểu cảm phát run. “Đi làm việc đi.”

Lý Huyền rũ mắt xuống, lấy sim điện thoại ra dùng bật lửa đốt cháy, sau khi đốt nó xong rồi dụi nó vào tàn thuốc rồi vứt luôn vào trong thùng rác.

Sau khi trở lại sân khấu, vẫn còn hỗn loạn như cũ, bởi vì chờ quá lâu, tiếng xì xào của các học viên cũng đã không thể khắc chế nữa, nhân viên công tác cầm loa vừa đi vào gào: “Yên tĩnh, giữ yên lặng chút đi.”

“Gọi điện thoại xong rồi hả?” Nữ giám khảo lúc trước nhiệt tình hỏi anh.

“Ừm.” Lý Huyền cởi nút âu phục, ngồi xuống, nói nhỏ: “Còn chưa ghi hình sao?”

“Còn chưa tới nữa! Có trời mới biết là đã đi đâu.”

“Vậy à.” Anh đẩy gọng kiếng vàng chỉ như đồ trang trí trên mặt, tròng mắt đầy ý cười: “Vậy thì chờ thêm một chút đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.