Để Tôi Được Gặp Em

Chương 42




“Anh làm sao vậy?” Thịnh Mẫn thò đầu ra ngoài, có vẻ không ngờ tới là Lý Huyền: “Tôi nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là nghe lầm.”

“Cậu bị đánh thức à?” Lý Huyền sững sờ một chút, sau đó ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu: “Không phải cậu ở bên trái của tôi sao?”

Khi anh vừa đi ra ngoài, đặc biệt xem xét một chút thì thấy đèn ở lều đã tắt rồi.

“Ở đằng kia có nhiều đèn đặt dưới mặt đất hơn một chút, Ẩn Dĩnh nói rằng cô ấy sợ bóng tối nên tôi đã đổi chỗ với cô ấy.”

“Cô ấy đã tìm cậu để nói à?”

“Cô ấy đi cùng với trợ lý.” Thịnh Mẫn không biết tại sao, thấy Lý Huyền nhíu mày một chút, cậu nói thay Liễu Ấn Dĩnh: “Cô ấy thật sự rất sợ bóng tối, khi còn nhỏ quay phim ma đã bị sợ hãi đến nỗi chết lặng.” Cậu hỏi Lý Huyền: “Tại sao anh lại ra ngoài?”

Lý Huyền giải thích ngắn gọn về kiệt tác của con cua kia.

“Vậy anh ôm laptop chuẩn bị đi đâu vậy?”

“Dưới đèn pha ở đằng kia có ghế…”

“Không được.” Lý Huyền bị Thịnh Mẫn cương quyết ngắt lời trước khi anh có thể nói hết câu: “Gió biển vào ban đêm rất mạnh.”

“Không sao đâu.”

“Đương nhiên là có sao.” Sau đó Thịnh Mẫn liếc nhìn ánh đèn mờ ảo bên ngoài, sau một ngày quay phim, lúc này, ngoại trừ hai người bọn họ, e rằng toàn bộ mọi người ở đây đều đã chìm vào giấc ngủ rồi. Nghĩ một chút rồi nói: “Hay là tôi đi sang phía bên đó, còn anh có thể dùng cái lều này.”

“Có gì khác nhau đâu.” Lý Huyền nói: “Cậu là Định Hải Thần Trâm à, đi đến đâu thì sóng gió sẽ dừng à?”

Thịnh Mẫn có thể nghe ra được anh đang cười nhạo mình, nhưng cậu cũng không tức giận mà ân cần nói: “Nhưng ngày mai anh còn phải quay chương trình nên phải nghỉ ngơi thật tốt còn tôi ban ngày còn có thể ngủ bù.”

“Không sao, cũng không có quá nhiều gió to. Cậu cứ ngủ chỗ của mình đi.” Lý Huyền không muốn vì vấn đề này mà tiếp tục tranh luận vô nghĩ với cậu. Anh nói xong câu cậu cứ ngủ đi định đi luôn thì ngay lúc đó Thịnh Mẫn nắm lấy vạt áo của anh.

Sau khi ngồi xổm một lúc lâu khiến hai chân hơi bị tê, vốn dĩ trọng tâm đã không ổn định, huống hồ trên tay còn cầm một chiếc laptop, Thịnh Mẫn vội vàng kéo anh lại. Đột nhiên anh không chú ý tới sức lực, Lý Huyền đâm về phía trước, mắt thấy sắp va vào Thịnh Mẫn, anh vội vàng dùng tay chống xuống đất nhưng không ghì lại được.

“Tôi va vào cậu chưa?” Tay anh đặt cách bên cạnh Thịnh Mẫn còn chưa đến năm centimet.

Thịnh Mẫn bị anh đè nửa người xuống đệm, lắc đầu rồi lặng lẽ giấu tay ra sau lưng để anh không nhìn thấy các đốt ngón tay đang đỏ của mình. Câu đầu tiên nói ra vẫn là: “Tôi nghĩ tôi đi thì tốt hơn.”

Ánh đèn mờ mịt, Lý Huyền cũng không để ý, nhíu mày: “Đã nói cũng không phải chuyện gì to tát, có gì mà phải tranh giành chứ.”

“Đúng vậy.” Thịnh Mẫn cũng hùa theo anh: “Vậy nên vẫn là tôi…

Trong lúc nói, mắt chớp chớp, gió nhẹ mang theo lông mi rơi trên mặt Lý Huyền, anh sửng sốt một chút, Thịnh Mẫn đang nói cũng dừng lại. Lúc này hai người mới định thần lại phát hiện đang dùng dáng vẻ nằm sát giao tiếp như vậy, Lý Huyền vội vàng thu tay lại, đột ngột ngồi dậy, dáng vẻ có chút luống cuống, gáy đập thẳng vào lều.

“Có sao không?” Ầm một tiếng, Thịnh Mẫn vội vàng quỳ gối ngồi dậy, muốn xem vết thương của anh.

“Không sao đâu.” Lý Huyền hít sâu một hơi, quay đầu không cho cậu nhìn thấy: “Tôi nói cậu đừng có tranh giành rồi mà.”

Thịnh Mẫn bĩu môi: “Anh đừng có tranh giành.”

“Thôi vậy.” Anh nói lời này, ánh mắt vô cùng cố chấp, Lý Huyền vừa tức giận vừa buồn cười xoa xoa gáy: “Không ai đi nữa cả, cũng không phải cái lều này không thể chứa được hai người.”

Đây thực sự là giải pháp giải quyết rất đơn giản, cũng có thể đưa ra ngay từ đầu nhưng không ai đề cập tới, đánh tới đánh lui một cách ấu trĩ như học sinh tiểu học, đương nhiên cũng biết rõ nguyên nhân.

Giống như vào lúc này, sau khi Lý Huyền bình tĩnh đưa ra đề nghị, anh vẫn ho khan hạ giọng nói: “Cậu không ngại chứ?”

“Tôi, tôi không ngại.” Thịnh Mẫn lắp bắp, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Anh không ngại là được rồi.”

“Tôi đã nói là không sao rồi.”

Coi như đã tính toán xong rồi, nhưng cả hai đều không có động thái gì thêm, bọn họ bất giác liếc nhau vài lần, khi ánh mắt chạm nhau, Thịnh Mẫn mới như mơ tỉnh dậy bước sang một bên nhường chỗ: “Vậy thì anh vào trước đi.”

Đội ngũ chương trình chuẩn bị đều là lều đôi, chẳng qua là hai vị cao lớn bẩm sinh, cho dù có gầy thì cũng không chen chúc nổi, vị trí quả thực không hề rộng rãi.

Kể từ khi chiếc giường mới mua của Thịnh Mẫn được chuyển đến, bọn họ chưa bao giờ ở cùng một phòng vào ban đêm. Ban ngày đã quên mất phải hết sức giữ khoảng cách thì đến ban đêm lại không biết phải làm như thế nào, đột nhiên cảm thấy kỳ quặc hoặc là vì trong đêm tối sẽ có nhiều bí mật được cất giấu.

“Cậu cứ ngủ tiếp đi.” Thịnh Mẫn ngồi ở bên trong, Lý Huyền từ bên ngoài kéo khóa lều lên: “Tôi còn có chuyện cần phải giải quyết.”

Thịnh Mẫn ừ một tiếng, nói rồi thấy Lý Huyền nhìn chằm chằm vào máy tính, tưởng anh không để ý liền đẩy một thứ gì đó vào dưới gối, không muốn Lý Huyền nhìn thấy, chợt nhận ra có cái gì đó không đúng. Không phải chiếc đèn trên đỉnh lều đột nhiên sáng lên là vì anh đi qua đó mà là vẫn chưa hề tắt. Nhìn lại mái tóc chỉnh tề của Thịnh Mẫn không hề giống như là bị đánh thức khi đang ngủ, e là cậu vốn dĩ vẫn chưa nghỉ ngơi.

“Đó là cái gì vậy?”

Giọng nói đột nhiên vang lên, Thịnh Mẫn bị tóm tại trận, bàn tay vô thức buông lỏng ra, dưới gối lộ ra một góc màu trắng, rất dày, không giống kịch bản phim cậu thường đọc, sau đó một cái bút lăn ra ngoài. Một phỏng đoán khó tin hiện lên trong đầu Lý Huyền: “Thịnh Mẫn? Ban đêm cậu không ngủ mà còn làm đề à?”

Thực sự là đang làm đề. Dưới gối là một chồng tài liệu dày cộp, bên trên bìa có ghi bốn chữ rất ngay ngắn: Cơ học thống kê.

“Cậu lấy ở đâu ra vậy?” Lý Huyền bỏ qua sự ngăn cản của cậu, đưa tay ra phía sau Thịnh Mẫn rồi nhanh chóng lật ra, mặt trước là giáo trình, mặt sau là đề thi cơ học thống kê của trường đại học N trước đó. Có lẽ đã được lật đi lật lại nhiều lần nên các góc của sách bị cuộn lại một chút.

“Lần trước đi học, tôi đã lấy từ bạn học của anh.”

Chuyện là như vậy, Lý Huyền nhớ lại rồi, hôm đó anh đã tìm thấy Thịnh Mẫn ở cổng trường, đối phương vừa bước ra từ tiệm photo, trên tay cầm một chiếc cặp màu đen, nhưng lúc đó anh vẫn còn tức giận nên không hỏi.

“Bạn học nào? Tôi thậm chí không thể nhận ra tất cả mọi người trong lớp đó. Cậu mới đến có hai lần mà đã có thể tìm người mượn tài liệu rồi.”

“Đó là người mà lần đầu tiên tôi và anh cùng chào hỏi. Có thể anh không quen người ta nhưng tôi nghĩ tất cả mọi người trong lớp đều biết anh.” Thịnh Mẫn đưa tay ra muốn lấy lại cuốn giáo trình nhưng lại xấu hổ: “Được rồi, không đọc nữa. Không phải anh nói có chuyện cần phải làm sao?”

“Tại sao cậu lại không cho tôi xem?” Lý Huyền vẫn kéo đầu bên kia không buông tay.

Thịnh Mẫn kéo mạnh hai lần nhưng không nhúc nhích, dứt khoát thả tay ra với thái độ bất cần: “Không tại vì sao cả. Tôi không muốn anh biết… Với cả chuyện không có kết quả gì thì cũng chẳng đáng để nói ra.”

Ánh đèn từ trên đỉnh đầu rọi xuống, bóng người rối bời, Thịnh Mẫn vô thức ngoắc ngoắc ngón tay: “Suy cho cùng, anh cũng chưa từng thúc ép chuyện tôi đi thi, đương nhiên, chuyện này tôi có lý do, vốn dĩ tôi chưa từng học qua những thứ này… Cho nên tôi nghĩ không cần nói trước với anh, chỉ cần có thể thuận lợi thông qua là được. Hơn nữa cũng không nhất thiết phải nói với anh, anh đã có đủ chuyện cần làm rồi, có lúc nghĩ lại, chúng ta tráo đổi linh hồn khiến anh thực sự rất thiệt thòi. Anh đã thay tôi làm rất nhiều chuyện, nhưng tôi những chuyện tôi có thể làm cho anh lại rất ít. Điều này thực sự không công bằng với anh, ngay cả khi tôi thay anh đi thi, tôi vẫn không biết mình có thể làm được gì, vì vậy bây giờ nói cho anh biết thì chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.”

“Cũng không phải đi chợ mua rau, có gì công bằng với không công bằng.” Lý Huyền khoanh chân ngồi xếp bằng bên cạnh chân của Thịnh Mẫn, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi không thúc giục cậu đi thi, không phải tôi nghĩ rằng cậu không thể, mà là vì tôi không quan tâm đến chuyện đó.”

Thịnh Mẫn liếc nhìn anh với ánh mắt đầy hoài nghi.

Những lời này vốn là nửa giả nửa thật, Lý Huyền nhất quyết nói cho xong: “Cậu cũng biết, vốn dĩ tôi không thích vật lý…”

“Nhưng anh vẫn phải lấy bằng tốt nghiệp.” Giọng Thịnh Mẫn có chút kéo dài, Lý Huyền không trả lời, ngồi thẳng dậy nhìn anh: “Không phải anh sẽ không cần nó chứ, khó khăn lắm mới thi vào được…?”

Thực ra không phải quá khó khăn, Lý Huyền nghĩ nhưng về chuyện này có vẻ như Thịnh Mẫn lo lắng hơn anh nên đã gạt đi ý định trêu chọc cậu sang một bên. Khoảng thời gian trước quả thực anh vẫn nghĩ đã ồn ào với Lý Minh Cách như vậy thì việc giải thích hay không cũng không thực sự quan trọng nữa.

“Tôi không nói như vậy, cậu cũng đừng quy chụp linh tinh cho tôi.” Lý Huyền chuyển đề tài: “Cậu đọc tài liệu đến đâu rồi?

“Tôi đọc giáo trình năm lần rồi.” Thịnh Mẫn vò đầu bứt tóc: “Tôi làm đề ở phía sau, hai dạng đầu biết làm… Kỳ thực, tôi không biết cách làm có đúng hay không nhưng đáp án thì đúng rồi.”

Giọng cậu có chút xót xa, hoặc có chút xấu hổ nhưng vẫn vực dậy tinh thần và nói thêm: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, anh đừng lo… Tôi biết anh không thích vật lý, nhưng ba năm này là thời gian học và trải nghiệm của anh tôi sẵn sàng tham dự kỳ thi và tôi cũng muốn anh có được những gì thuộc về mình. Dù anh có cần hay không, nhưng nó là của anh, chỉ cần là liên quan đến anh thì anh cũng đừng vì lý do liên quan đến người khác mà có thể vứt bỏ nó.”

Cậu muốn nói với Lý Huyền nhưng sợ đụng chạm đến người và chuyện mà anh không muốn nhắc tới nên phải cẩn thận từng li từng tí, lời nói lộn xộn, Lý Huyền hiểu ra nên không đính chính lại. Đánh giá tình hình hiện tại thì Thịnh Mẫn mới là người lo lắng hơn cả, nhớ lại thì không hiểu sao mấy đêm trước, khi anh vào bếp rót nước, loáng thoáng nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ phát ra, bây giờ hiểu ra hoá ra là đang luyện đề.

Anh suy nghĩ một chút, lại mở tài liệu ra, nét chữ của Thịnh Mẫn đã dần trở nên quen thuộc hơn: “Cũng không khó đến mức như vậy. Thường thì 50%, chuyên cần là 20%. Tôi học thiếu một môn nên chỉ còn có 10%. Ba môn trước đó thi đều đạt điểm tối đa. Vì vậy, bài thi cuối kì cậu chỉ cần thi được 40 điểm là được rồi.”

Âm thanh lật sách vào ban đêm vô cùng rõ ràng, Lý Huyền nhanh chóng đánh dấu vào khoảng hơn chục đề lại: “Cậu không cần đọc giáo trình nữa, đề cũng không cần đề nào cũng làm, chỉ cần học thuộc những thứ này. Cuối kỳ có thể gặp phải vài đề, chỉ có thay đổi số liệu, nếu không biết thì cứ hỏi thẳng tôi.”

Sau đó, anh tiện tay đặt tài liệu về phía bên cạnh mình, nói không nghi ngờ: “Nhưng tối nay thì không cần nữa, đã quá muộn rồi. Cậu đi ngủ trước đi, ngày mai hãy làm tiếp.”

“Vậy anh…” Thịnh Mẫn vô cùng do dự, nhưng lều quá hẹp, cũng không muốn vì chút tài liệu này mà hai người lại tranh giành qua lại.

“Tôi sẽ xử lý nốt phần còn lại xong… Tôi không lừa cậu đâu, máy tính sắp hết pin rồi, tôi muốn làm thâu đêm cũng không thể.”

Lý do này không thể phản bác, Thịnh Mẫn cũng không cố chấp nữa. Một lúc sau, Lý Huyền thật sự cho rằng cậu đã ngủ, lông mi không có động đậy nữa, nhưng khi anh tắt máy rồi nằm xuống thì người bên cạnh ngay lập tức dịch chuyển để nhường chỗ cho anh.

“Cậu giả vờ ngủ cũng khá giống thật. Đừng nhúc nhích nữa, cậu sắp lăn ra khỏi lều rồi.”

“Tôi không giả vờ.” Thịnh Mẫn nói: “Tôi vẫn chưa ngủ say.”

“Muốn tôi kể chuyện cho cậu nghe không?” Thịnh Mẫn cười: “Tôi có thể kể cho anh cũng được.”

Bọn họ sát vào gần nhau, khi nói chuyện, hơi thở như chạm vào nhau, giống như hai sợi dây leo quấn lấy nhau sinh ra từ không khí. Một mặt Lý Huyền cảm thấy căn lều quá hẹp, một mặt lại cảm thấy hẹp như vậy cũng vừa đủ. Đêm càng lúc càng khuya, gió biển dường như thổi mạnh hơn, sóng lăn tăn vỗ vào rạn đá hết đợt này đến đợt khác.

“Anh muốn nghe gì?” Thịnh Mẫn hỏi anh: “Truyện cổ Grimm hay là Andersen?”

“Đều không muốn.” Trong giọng nói của Thịnh Mẫn có ý cười, tiếng gió biển bên ngoài lều khiến Lý Huyền nhớ lại hôm nay khi vừa đến đây: “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao khi ở cạnh biển tâm trạng cậu lại trở nên tốt hơn?”

“Anh có nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy biển là khi nào không?” Sau khi trầm mặc hồi lâu, Thịnh Mẫn nói.

“Mười một tuổi. Tôi đã từng nói với cậu rằng tôi không phải người thành phố N, từ tỉnh lân cận đến thành phố N sẽ đi qua một con đường ven biển.”

Lúc đó, Lý Huyền vừa mới chạy ra khỏi cô nhi viện, trên người chỉ có khoảng năm trăm tệ mà anh lén tiết kiệm được. Anh không dám tiêu nhiều, lúc nào cũng đề phòng sẽ bị bắt về, trong lòng chỉ muốn chạy xa một chút. Không dễ dàng gì mới tìm được một tài xế chở hàng sẵn sàng đưa bọn họ đi, sau khi leo lên sau xe, thậm chí không có khái niệm cụ thể về đích đến. Dù con đường ven biển có đẹp đến đâu, anh cũng không có tâm trạng để ý đến, anh chỉ nghĩ ngày mai sẽ ở đâu và tương lai sẽ như thế nào nhưng tất cả mọi thứ nhưng anh không nghĩ rằng Thịnh Mẫn nhất thiết phải biết.

“Lần đầu tiên tôi đi biển, là cha tôi đã đưa tôi đến đó. Có lẽ lúc đó tôi mới khoảng bốn tuổi? Mẹ tôi đã sinh ra em trai tôi và đưa về nhà ông bà ngoại ở bãi biển. Tôi cũng muốn đi với bà ấy, kết quả là bà ấy không đưa tôi đi cùng. Lúc đó tôi còn quá nhỏ và không hiểu chuyện, chỉ biết ở nhà làm loạn cả lên nên cha tôi đưa tôi ra bãi biển gần nhất. Sau đó ông ấy bị bệnh, và đó là lần cuối cùng ông ấy đưa tôi đi chơi.”

Lại nói về chuyện trong quá khứ, Thịnh Mẫn đã không còn quá khó chịu, dường như cũng không cần an ủi.

Lý Huyền hiếm khi không nói nên lời: “Như vậy…”

Thịnh Mẫn không đáp lời ngay lập tức, tiếp tục im lặng một khoảng rất lâu, khi Lý Huyền nghĩ rằng câu chuyện đã kết thúc thì cậu lại lên tiếng, khác hẳn với trước đó, giọng điệu của cậu có chút sững sờ:

“Mùa đông năm ngoái, tôi đang quay phim ở một thành phố sát biển. Một ngày nọ, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nên tôi đã đi đến bãi biển… Tôi không hề cố ý, trí nhớ tôi không được tốt trong suốt khoảng thời gian đó.”

Rất kỳ lạ, rõ ràng đang là ban đêm, lại rõ ràng là tháng mười hai ở phía bắc, nhưng biển đêm đó không hề lạnh, thậm chí còn khiến cậu cảm thấy có chút ấm áp, sóng không ngừng vỗ, đánh tan những vì sao phản chiếu trên mặt biển, Thịnh Mẫn thực sự muốn nhặt cả một ngôi sao hoàn chỉnh, vì vậy nên cứ bước từng bước tiến về phía trước.

“Thật sự không phải cố ý, khiến cho các nhân viên đã phải tìm tôi rất lâu.”

Lý Huyền hít sâu một hơi: “Sau đó thì sao?”

“Tôi không nhớ nữa.” Thịnh Mẫn im lặng một lúc như đang suy nghĩ và nhẹ nhàng nói: “Tôi thực sự không nhớ nữa. Có lẽ do đi bộ quá mệt nên tôi ngủ quên mất, khi tôi tỉnh dậy thì đã ở trên bãi biển. Khi đó trời đã sắp sáng rồi, mặt trời đã từ dưới biển nhô lên. Thực ra tôi cũng không nhớ, khi cha đưa tôi đến biển có ngắm bình minh hay không, có lẽ là không. Nhưng khoảnh khắc đó tôi luôn cảm thấy rằng ông ấy vẫn ở bên cạnh tôi, cùng với tôi. Không phải nói, con người khi chết sẽ biến thành một ngôi sao sao? Liệu có thể biến thành một đám mây không? Như khi mặt trời mọc trên biển, tôi ngồi trên bãi biển, phơi quần áo thì bọn họ đã tìm thấy tôi.”

Mọi thứ cứ như một chuyến du lịch thực sự, chỉ là khi Thịnh Mẫn lặn xuống biển sâu thì cũng không nhặt được bất cứ ngôi sao nào. Nước biển vào đêm lạnh lẽo đã ôm lấy cậu, chứa đựng cậu và sau đó lại đưa cậu trở lại đất liền để đón ngày mới: “Thế nên bây giờ mỗi khi nhìn thấy biển khiến cho tôi cảm thấy tâm trạng rất tốt. Không được cười tôi, tôi biết đó chỉ là một ám thị tâm lý.”

“Tôi sẽ không cười cậu đâu.” Lý Huyền im lặng hồi lâu mới lên tiếng, không biết từ khi nào, lòng bàn tay anh đã che nhẹ lên mắt Thịnh Mẫn, giọng nói trong đêm nghe vô cùng dịu dàng: “Mau ngủ đi. Ngày mai  thức dậy sớm, tôi cùng cậu đi ngắm bình minh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.