Để Tôi Được Gặp Em

Chương 139




6: Công viên

Đi qua địa điểm của bệnh viện cũ lần nữa, công viên đã được xây xong.

Ngày nắng chói chang, không ít những đứa trẻ đang nô đùa, thả diều, những chàng trai và cô gái đang đạp xe đạp vòng quanh con đường đá.

Mùa xuân hoa nở, cảnh xuân tươi đẹp, người qua kẻ lại, nhưng không thấy người từng gặp lúc trước.

7: Hái trăng

Cơn sốt tuyển chọn đã làm dậy sóng cả nước qua một đêm.

Năm phút trước khi chuông reo, hai cô gái ở hàng ghế đầu đang thì thầm về trận đấu hai mươi vào mười hai đêm qua.

“Vị trí ra mắt cơ bản là như thế này rồi, Tô Nhuận nhất định là vị trí trung tâm…”

“Nhất định cái gì?” Một cô gái khác không phục nói: “Rõ ràng mức độ phổ biến tuần này là Tiểu Mẫn chúng tôi đứng nhất, được chưa!”

“Cậu ấy cũng chỉ đứng nhất tuần này thôi, Tô Nhuận đã bao nhiêu tuần rồi? Hơn nữa, thực lực của Thịnh Mẫn cũng bình thường thôi…”

“Bình thường gì chứ? Thực lực cậu ấy rất giỏi, mặt mũi lại còn đẹp, không có gì để chê.”

Cô gái lên tiếng trước lắc đầu: “Chuyện nhan sắc thì còn tùy gu từng người, cũng bình thường thôi, có nhiều góc độ tôi cảm thấy không đẹp…”

“Không đẹp? Cô có thể nói mấy chữ không đẹp với gương mặt này à? Có nói trái lương tâm không vậy?”

Lý Huyền đã viết mã code cả đêm, vốn dĩ muốn chợp mắt trước khi đến lớp, nhưng lại bị cuộc tranh cãi không thể giải thích này làm cho đau đầu, bực bội ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào màn hình phẳng trước mặt, anh sững sờ trong giây lát.

Dường như mùi hương hoa hồng thoang thoảng vị đắng lại phảng phất nơi chóp mũi.

… Thì ra là Mẫn này, anh nghĩ.

8: Thành Đoàn

Kim tuyến vàng và giải ruy băng của đêm ra mắt lần lượt rơi xuống, giống như màn mở đầu cho một vở kịch vậy, không biết là hài kịch hay là bi kịch.

Sau đó Thịnh Mẫn đã nhìn bức ảnh tối đêm đó rất nhiều lần, nở một nụ cười vô cùng đặc trưng.

Thật sự rất vui sao?

Hình như cũng không.

Cậu hồi tưởng lại hơn hai mươi năm của mình, cũng có nhiều lúc không vui,… cũng không phải hoàn toàn không có, cậu nhắm mắt lại, lấy viên kẹo dẻo hoa hồng để ăn.

9: Thị trấn nhỏ

Ngày thứ bảy đến thị trấn, mưa vẫn còn rơi lất phất, không hoàn toàn dừng lại.

Thời tiết ẩm ướt và lạnh lẽo, vết thương cũ ở mắt cá chân lại tái phát, cơn đau quằn quại quấn lấy cậu, cho dù đã ngủ thiếp đi cũng sẽ bị cơn đau làm tỉnh giấc.

Giống hệt như chứng mất ngủ và tim đập nhanh vậy, đều là di chứng để lại sau vụ tai nạn, cho dù có rất nhiều lúc Thịnh Mẫn cảm thấy bản thân đã quên đi chuyện đó rồi, nhưng cơn đau lại nhắc cậu nhớ lại lần nữa.

Đổi một nơi ấm áp có thể sẽ đỡ hơn một chút, nhưng Thịnh Mẫn bướng bỉnh không muốn đi… Cậu không thích đi du lịch, chỉ muốn tìm một nơi, tạm thời trốn khỏi ánh đèn sân khấu và đám đông.

Cậu đã từng đến thị trấn này để quay phim, rất thích bầu không khí yên tĩnh ở đây, lúc chạng vạng còn có thể nghe được tiếng chuông của ngôi đền phía sau núi.

Nhưng bây giờ cậu không thể không đi, tối qua Trương Chí Hoa đã gọi điện tới, nhắc cậu một tuần nghỉ đã kết thúc, phải làm việc lại rồi. 

Vé máy bay buổi tối, thị trấn ở quá xa sân bay, nếu không muốn bị lỡ chuyến bay, vậy thì chậm nhất là nửa tiếng sau sẽ khởi hành.

Thịnh Mẫn thu dọn hành lý, dự định ăn trưa ở một quán ăn nhỏ ở con đường phía sau rồi rời đi.

Đến tối, bên trong quán đã đầy ắp người, chỉ có một cái bàn trống ở trong góc, Thịnh Mẫn đi qua mới phát hiện trên bàn còn có một quyển sách bìa cứng và một hộp kẹo nhỏ.

Cuốn sách bị gió thổi mở ra, bên trong viết gì đó mà cậu không thể đọc hiểu được.

“Chỗ này có người rồi sao?” Cậu hỏi người phục vụ vừa đi qua.

“Đã đi rồi, anh ngồi… Ồ, là để lại đồ sao?”

Người phục vụ không hề thấy lạ mà cầm cuốn sách và hộp kẹo lên, chuẩn bị mang đến quầy lễ tân, Thịnh Mẫn nhìn thấy hộp kẹo, tim có chút run rẩy, không nhịn được mà cất lời: “Cho hỏi, là người như thế nào?”

“Hửm?” Người phục vụ khó hiểu mà hỏi.

“Tôi nói người để lại đồ này.” Thịnh Mẫn đỡ lấy kính râm của mình một chút, giọng nói có chút run rẩy, mặc dù cậu biết loại kẹo này cũng không phải khó mua đến vậy.

“Là người như thế nào, cậu nhớ không?”

“Là một chàng trai trẻ, chắc không lớn hơn anh bao nhiêu… mang theo mình máy tính xách tay, hình như rất bận, cứ gõ bàn phím.” Người phục vụ nhớ lại: “Là người quen à?”

Vậy sao?

Đó là người mà cậu quen biết à?

Thịnh Mẫn lắc đầu.

Người phục vụ có hơi kỳ lạ nhìn cậu một cái: “… Anh cứ ngồi đó đi, muốn gọi món chứ?”

“Được… Một phần cháo bách hợp.”

Thịnh Mẫn ăn xong tô cháo mà không biết rõ mùi vị là gì, lúc thanh toán, nhìn thấy cuốn sách và hộp kẹo đó ở trên quầy lễ tân, đợi chủ nhân đến lấy.

Sẽ quay trở lại chứ?

Là người đó sao?

Đi xuống lầu dưới của khách sạn, Thịnh Mẫn vẫn còn nhớ lại vấn đề này… cậu dừng chân lại, xoay người chạy về phía nhà ăn, cậu muốn nhờ ông chủ, nếu có người quay lại lấy, xin hãy gọi cho cậu một cuộc điện thoại.

Một cuộc điện thoại là đủ rồi…

Tiếng bước chân dẫm lên phiến đá xanh, trộn lẫn với tiếng nhịp tim đập dồn dập của cậu, chiếc xe băng qua con hẻm làm nước bắn lên trên ống quần của cậu, Thịnh Mẫn cũng không thèm để ý.

“Xin lỗi, có chút chuyện…”

Cuối cùng đến rồi, cậu đẩy cửa quán ăn ra, còn chưa kịp nói, đã phát hiện cuốn sách và hộp kẹo biến mất rồi.

“Ôi trời, đã đi rồi.” Người phục vụ còn nhớ cậu: “Chỉ mấy phút trước thôi, lái xe đến lấy, xe màu đen, anh có gặp không?”

Mảnh vải ẩm ướt, dính vào vết thương cũ, mắt cá chân càng đau hơn, Thịnh Mẫn mím môi, lâu sau mới khẽ nói: “Không có, không nhìn thấy.”

10: Bệnh

“Gần đây vẫn ổn chứ?”

Sau khi nhận giải thì gặp Liễu Ẩn Dĩnh, sau khi nói chuyện được một lúc, đối phương bất ngờ hỏi.

“Vẫn ổn, sao vậy?”

“Trông anh hình như không được vui lắm.”

“Không có… Quay phim mà, có chút mệt, không có gì cả…”

“Lượng công việc đó của anh không mệt mới lạ đó.”

Cậu không muốn nói nhiều, Liễu Ẩn Dĩnh cũng không truy hỏi nữa, sau khi nói một số chuyện vặt vãnh, lúc sắp đi vẫn không nhịn được mà đưa cậu một tấm danh thiếp: “Là một bác sĩ tâm lý, năm ngoái tôi thất tình, anh biết đó, lúc tâm trạng không tốt, đi khám bác sĩ thấy cũng ổn hơn.”

11: Hiệu sách

Danh thiếp đó đã ở trong túi rất lâu, cuối cùng Thịnh Mẫn cũng không liên lạc với số đó.

Chứng mất ngủ, càng trầm trọng hơn, cả đêm cũng không ngủ được.

Có hôm quay tạp chí, địa điểm là ở hiệu sách, trong thời gian ngơi, giơ tay lấy đại một cuốn sách kế bên, bên trong vẽ một thứ tương tự như cậu từng thấy qua.

Thịnh Mẫn để sách xuống.

“Anh, anh xem hiểu không?” Dương Nhứ ngây ngô hỏi.

Xem không hiểu, nhưng tối hôm đó, cậu không mất ngủ nữa.

12: Video quảng bá

Sau khi đổi xong máy tính từ Digital City đi ra, trời cũng đã gần tối.

Điện thoại trên tay Tề Bạc Nguyên có tin nhắn được gửi đến, hỏi khi nào cậu ta về trường học, muốn gặp mặt bàn bạc chuyện địa điểm công ty một chút.

Nửa tiếng sau.

Lý Huyền đi tới, bước lên xe đạp.

Trên màn hình lớn bên đường, đúng lúc đang phát một video quảng bá bộ phim cổ trang ăn khách gần đây.

Lý Huyền nhìn gương mặt quen thuộc trên màn hình, nhất thời phân tâm vài giây, tiếng còi huýt sáo của cảnh sát vang lên, nhắc nhở anh nên đi qua đường.

Trên thực tế, anh không thường nghĩ đến Thịnh Mẫn, nhưng không biết từ lúc nào, hình bóng đó cứ xuất hiện trong tâm trí Lý Huyền, để anh ý thức được rằng, từ trước đến giờ bản thân chưa từng thật sự quên đi cậu.

Điều này rất kỳ lạ, Lý Huyền nghĩ, bọn họ gặp nhau tổng cộng có hai lần, cũng đã trôi qua rất lâu rồi.

Lâu đến mức họ ở những nơi không nhìn thấy nhau, đã trưởng thành từ một cậu bé thành chàng trai trẻ.

Nhưng anh vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn lên màn hình một cái, lúc này trên màn hình đã đổi thành video quảng cáo rồi.

Khóe môi Lý Huyền mím lại thành một đường, cùng lúc thu ánh mắt lại, trong khóe mắt lại nhìn thấy một bóng người mỏng manh trong đám đông.

Thoáng chốc, giống như một giọt nước hòa tan vào biển cả vậy, khi nhìn lại, đã không tìm được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.