Để Tôi Được Gặp Em

Chương 127




Ban đêm Thịnh Mẫn ngủ không được yên giấc, giật mình tỉnh dậy mấy lần, rõ ràng tay chân hai người ôm lấy nhau thế nhưng cứ mỗi lần cậu tỉnh lại từ trong mộng đều phải sờ mặt anh một lần, xác nhận lại người đang ngủ bên cạnh mình.

Lăn qua lăn lại như thế trời cũng tờ mờ sáng, cũng không còn buồn ngủ chút nào.

“Tỉnh rồi à? Có muốn uống nước không?”

Thịnh Mẫn lắc đầu: “Tay anh còn đau không.”

“Không đau.”

Đôi mắt Thịnh Mẫn hơi sưng đỏ, giọng nói cũng hơi khàn khàn, nghe anh nói như vậy nhưng cậu cũng vẫn nghiêng tới kiểm tra cẩn thận miệng vết thương của Lý Huyền, xác định không còn chảy máu nữa. Mới lấy di động kiểm tra xem đã mấy giờ rồi.

“Mấy giờ?”

“Còn sớm, năm giờ năm.”

Thịnh Mẫn vừa nói vừa trả lời tin nhắn, thật ra cũng không lạ kỳ gì, chuyện ngày hôm qua như vậy, cả đêm rồi vẫn còn nằm trong top tìm kiếm, fan hâm mộ muốn tìm hiểu tin tức, phóng viên trong ngành đến dò hỏi, mỗi tin nhắn đều không để sót.

Nhưng cậu vẫn do dự khi trả lời những tin nhắn này, mất cả buổi, đánh lại xóa, màn hình vẫn sáng như cũ.

“Làm sao vậy?”

Lý Huyền thấy hồi lâu cậu không có động tĩnh gì, áp vào phía sau lưng cậu nhìn tới, cằm gác trên vai cậu, vừa ôm lấy Thịnh Mẫn, vừa lướt màn hình xem một chút.

Tin nhắn của Duẫn Tiềm Tần được gửi tới vào lúc rạng sáng, nghĩ tới là biết có liên quan đến chuyện ngày hôm qua, thật ra cũng không nói gì khác, làm như không có việc gì chỉ hỏi Thịnh Mẫn khi nào thì trở về tập diễn.

“Sao lại không trả lời?”

Thịnh Mẫn không để ý tới anh, đẩy cái tay đang để trên eo mình ra.

“Đau.” Lý Huyền cúi đầu hít một hơi.

Thịnh Mẫn bất đắc dĩ, lãnh đạm nói: “Em đẩy tay phải.”

“À.” Lý Huyền không chút nào xấu hổ: “Trong lòng đau.”

“Đau chết anh đi.” Thịnh Mẫn vẫn không trả lời tin nhắn, ấn tắt màn hình sau đó thả lại trên tủ đầu giường.

“Em làm sao mà nỡ chứ?”

Thịnh Mẫn nghiêng đầu qua một bên, nghe không ra là vui hay giận: “Đúng vậy, em không nỡ, vậy nên mới bị anh ăn chắc rồi.”

Lý Huyền biết chuyện ngày hôm qua, rốt cuộc vẫn là cây đinh trong lòng Thịnh Mẫn. Nếu nhổ đi thì vẫn còn để lại lỗ thủng. Anh áp người lên kề sát vào người cậu: “Em đừng nói thế oan uổng cho anh, anh không dám…”

“Ý định thật sự của anh chính…”

Lời còn chưa nói xong đã bị hôn lấy nuốt mất. Tay trái anh nhẹ nhàng cầm lấy cằm Thịnh Mẫn, Thịnh Mẫn cũng chỉ để mặc cho anh hôn, mãi cho đến khi cảm thấy không thở nổi Lý Huyền mới buông cậu ra.

Đôi mắt cậu lấp lánh ánh nước, dù đang trừng anh nhưng cũng không có tí lực uy hiếp nào, Lý Huyền làm bộ như không thấy, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cậu, lại duỗi tay thưởng thức mái tóc mềm mại của cậu: “Sao lại không phản hồi?”

“Không tính sẽ quay lại.”

“Không quay lại?”

Thịnh Mẫn không trả lời, dừng một lát mới nói: “Nếu em không biết Duẫn Tiềm Tần, Đặng Cảnh cũng sẽ không tới tìm anh…”

Lý Huyền sửng sốt: “Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Tất nhiên là không thể nghĩ như vậy.” Thịnh Mẫn khẽ nói: “Trước đó bọn họ không biết anh, ai biết anh là người điên kia chứ.”

Mắt thấy lửa lại muốn đốt lên người mình, Lý Huyền đang nghĩ nên ứng phó như thế nào, Thịnh Mẫn đã đi trước một bước thở dài, đưa tay ôm lấy cổ anh, khẽ hôn anh một cái: “Đừng làm em sợ nữa.”

Lý Huyền áp trán mình vào trán cậu, nhất thời trong lòng anh trở nên cực kỳ mềm mại: “Không bao giờ… nữa.”

Hô hấp mỏng manh của hai người quấn quýt nhau, lại có một loại dây dưa khác. Khi bọn họ nói chuyện, giữa khoảng trống giữa bức màn bầu trời đã mơ hồ lộ một đường sáng trắng.

“Hôm nay anh không đến công ty sao?”

“Đến trễ một chút.” Lý Huyền nói xong lại giải thích: “Có nhiều việc, ở công ty một mình học trưởng không xử lý được.”

“Trở về sớm một chút, anh nhớ chú ý cái tay nha.” Thịnh Mẫn cũng không ngăn anh lại, nghiêng người, đưa tay với lấy cái áo khoác rơi trên thảm, lấy ví tiền rút một cái thẻ ra đưa cho anh: “Mật mã là sinh nhật anh.”

Lý Huyền sửng sốt một chút, Thịnh Mẫn không tránh khỏi giải thích cho anh hiểu: “Việc hủy hợp đồng không cần tiền, anh cầm lại đi. Còn nữa, bên trong cũng còn một chút…”

Cậu chú ý đến ánh mắt của Lý Huyền, mím mím môi: “Chỉ cho phép anh chuẩn bị tiền cho em mà em thì lại không được chuẩn bị cho anh à?”

Lý Huyền khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm cậu, Thịnh Mẫn thuận theo dựa vào bờ vai anh, dừng một lúc mới nói: “Không cần lo lắng cho em, ngày hôm qua mọi chuyện ồn ào như vậy, tổng giám đốc Trương không có khả năng vẫn ôm hy vọng gia hạn hợp đồng với em, hiện tại chỉ sợ là sứt đầu mẻ trán suy nghĩ tìm cách cứu vớt giá cổ phiếu, cũng không rảnh mà để ý tới em… Bà ta là thương nhân, chỉ quan tâm lợi ích trước mắt, còn chuyện ảnh hưởng đến danh dự không bằng không làm, coi như bán mặt mũi cho em.”

Lý Huyền không biết đây là lời thật lòng hay chỉ là để cho anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hiện tại Thịnh Mẫn vẫn còn đường lui, cho dù Trương San có thông báo ra ngoài cũng không phải là vấn đề gì lớn, chẳng qua là thêm đề tài cho người ta bàn tán mà thôi, cũng không có chứng cứ xác thực gì.

Anh khẽ vuốt ve hai gò má của Thịnh Mẫn, Thịnh Mẫn tựa như một con thú cưng nhỏ, cọ cọ trong lòng bàn tay anh: “Cho nên anh cứ yên tâm cầm tiền của em đi, em không biết mỗi ngày công ty cần dùng bao nhiêu tiền, chắc đủ để chống đỡ hai tháng, em nghĩ chắc cuối cùng vấn đề sẽ không lớn đâu.”

“Em không sợ đưa tiền vô ích à?” Lý Huyền nói giỡn.

Thịnh Mẫn ôm lưng anh: “Người là của em rồi, thì tiền không thành vấn đề.”

Ăn sáng xong, đi đến sở cảnh sát giao thông để xử lý chuyện tiền phạt nhân tiện lại lái xe đưa đến cửa hàng 4S sửa chữa, sau đó anh mới đến công ty.

Ngày hôm qua Lý Huyền nói bốn mươi phút nữa sẽ trở về mở cuộc họp, Sở Thiên Hằng chờ hoài không thấy người, đến đêm mới gọi điện thoại được cho anh, lúc gặp mặt lại thấy trên tay anh có băng gạc, không khỏi hỏi thăm thêm mấy câu.

“Không có việc gì.” Lý Huyền lắc đầu: “Trời mưa đường trơn, xe bị tông trúng ấy mà.”

“Xe tông? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Nếu nghiêm trọng thì tôi còn có thể đến đây à?” Lý Huyền mở máy tính: “Tư liệu nâng cấp đã chuẩn bị ổn chưa?”

“Đã xong hết rồi.”

Anh nhìn đồng hồ: “Mười giờ bắt đầu họp.”

Sở Thiên Hằng gật đầu, đang muốn đi ra ngoài, Hành Chính lại đi đến gõ cửa: “Anh Huyền.” Cô ta hơi xấu hổ đi vào: “Ngoài cửa có người tìm.”

Thời điểm anh nhìn thấy Triệu Tích Triết, Lý Huyền hiểu ra tại sao Hành Chính lại xấu hổ như thế.

Ngoại trừ Sở Thiên Hằng ở bên ngoài, còn lại tuy rằng đại đa số nhân viên viên không rõ nội tình nhưng từ chuyện Tề Bạc Nguyên tức giận mà tạm rời cương vị công tác, rất nhiều suy đoán, có căn cứ hay không có căn cứ cũng chưa từng lắng xuống.

Lý Huyền nhìn gã một cái, bình tĩnh đi đến phía cuối hành lang, nói với Triệu Tích Triết vừa đuổi kịp anh: “Có việc?”

“Thập Cửu…” Triệu Tích Triết sợ hãi gọi anh: “Vết thương của em như thế nào rồi? Anh lo lắng cho em cả đêm đều không ngủ được.”

Lý Huyền lắc đầu: “Không nghiêm trọng, còn có chuyện gì nữa không?”

Triệu Tích Triết đã quên mất không biết bao nhiêu lâu rồi Lý Huyền mới nói chuyện một cách bình tĩnh như vậy với gã, nhưng nhận thức này cũng không khiến Triệu Tích Triết vui sướng, ngược lại lại khiến trong lòng gã một sự khủng hoảng trước nay chưa từng có.

“Thập Cửu.” Gã xông lên muốn nắm lấy tay Lý Huyền, thậm chí hy vọng Lý Huyền cứ như ngày hôm qua nói không quen biết gã, cũng tốt hơn là như bây giờ, thái độ của anh giống như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra: “Em đánh anh đi, em mắng anh đi, anh sai rồi, anh không nên nghe lời cha nuôi của em đưa cái ổ cứng cho ông ta, anh sai rồi Thập Cửu, anh không biết, anh thật sự không biết…”

Lý Huyền dễ dàng rút tay ra khỏi tay gã: “Không sao, anh không cần như vậy, thật xấu hổ, tôi còn muốn tiếp tục làm việc ở đây, không thể nhận nổi lỗi của anh đâu.”

Mặc dù khi nói lời này, tâm tình của anh cũng không có dao động gì lớn, chỉ giống như băng tuyết bao phủ một lớp mỏng trên cây tùng vào mùa đông mà thôi.

“Triệu Tích Triết.” Di động của anh vang lên nhưng Lý Huyền lại không bắt máy, ấn tắt máy: “Không có việc gì nữa. Chuyện ổ cứng tôi đã biết là anh lấy đi rồi, tôi không muốn tính toán gì nữa.”

Vẻ mặt Triệu Tích Triết hoảng sợ, chân gã mềm đi đứng không vững nữa, tương phản với Lý Huyền lạnh lùng, bình tĩnh đứng một bên.

Lý Huyền bình tĩnh ngồi xổm xuống, nhìn chăm chăm vào gã: “Tôi vẫn luôn nói, tôi không nợ anh cái gì, những lời này tôi nói ra không thẹn với lương tâm, nhưng tôi cũng biết, anh có thể không nghĩ như vậy.”

“Không phải…” Triệu Tích Triết mở to hai mắt nhìn anh: “Thập Cửu, anh…”

“Tôi không cam tâm tình nguyện nhận ân tình của anh, nhưng tôi cam tâm tình nguyện trả lại cho anh.” Lý Huyền lắc đầu, không hiểu là có việc gì gấp, điện thoại bị ngắt máy rất nhanh lại vang lên lần nữa, anh lại ngắt máy, nghiêm mặt nói: “Từ nay về sau, không, không phải từ nay, từ ngày anh trộm đi ổ cứng đó chúng ta đã huề nhau. Dù anh có không cam lòng, tôi cũng sẽ không hầu anh nữa đâu.”

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Sở Thiên Hằng lo lắng tìm đến xem xét tình huống.

“Không có việc gì, học trưởng, anh trở về họp đi.”

Lý Huyền đứng lên, Triệu Tích Triết vội vàng bắt lấy vạt áo bành tô của anh: “Thập Cửu, Thập Cửu… Anh sai lầm rồi, anh sẽ sửa, thật sự… Em tha thứ cho anh lần này đi, được không… Hay là, đây là em đang gạt anh đúng không.” Bỗng nhiên gã như nghĩ tới điều gì: “Em không muốn quan tâm anh nữa là bởi vì tên tiểu minh tinh kia?… Em chỉ lo chuyện yêu đương, không cần anh…”

“Tôi từ trước tới bây giờ đều không cần anh!”

Nhắc đến Thịnh Mẫn, vẻ mặt Lý Huyền không thay đổi, chỉ có ánh mắt anh trong nháy mắt trở nên hung tợn: “Tôi nói cho anh biết, kết quả ngày hôm nay là do anh gieo gió gặt bão, cũng do tôi. Tôi thừa nhận điều đó, anh cũng thừa nhận điều đó với tôi. Nếu anh luẩn quẩn trong lòng muốn làm liên lụy đến những người khác…”

Bên môi Lý Huyền kéo ra một nụ cười: “Triệu Tích Triết, anh nhớ cho kỹ, nếu không anh sẽ chết đấy.”

Ý tại ngôn ngoại rõ ràng như vậy, khiến Triệu Tích Triết trong chớp mắt không tự giác buông lỏng tay ra, cũng không kịp bắt lấy tay anh lần nữa, bóng dáng Lý Huyền rõ ràng dứt khoát, một cái liếc mắt cũng thèm lưu lại cho gã.

Xong rồi.

Lần này thật sự Thập Cửu sẽ không quan tâm mình nữa. Trong lòng Triệu Tích Triết rét run, âm thanh này cứ lặp đi lặp lại trong đầu gã không dứt.

Nhìn thấy bóng dáng Lý Huyền, bỗng nhiên gã có loại ảo giác như cả tòa nhà đang sụp xuống, gã muốn đuổi theo lại không dám, đứng lên, lại lập tức ngã xuống mặt đất.

Phía bên kia trong lúc vô tình Sở Thiên Hằng đã nghe thấy đầy tai chuyện riêng tư của người khác, dưới cảnh tượng hỗn loạn, xấu hổ này anh ta còn cảm thấy một sự ngượng ngùng không nói rõ được.

Anh ta nhìn thoáng qua bóng dáng đã đi xa của Lý Huyền, lại nhìn Triệu Tích Triết, thời điểm lúc trước gã còn ở công ty, bọn họ cũng chưa tiếp xúc nhiều lắm, vốn anh ta đối với Triệu Tích Triết cũng không có ác cảm gì nhiều, giờ này khắc này, trong lòng lại khó mà dâng lên cảm giác đồng tình nữa.

Nhưng nhìn thấy tình cảnh gã ngồi tê liệt trên mặt đất như vậy thật sự rất gai mắt, anh ta thở dài: “Có thể đi được không? Có cần tôi đưa anh đi xuống không?… Anh đừng đến đây nữa, thật sự đấy, Lý Huyền bận rất nhiều việc.”

“Thực sự rất nghiêm trọng sao?”

Ánh mắt Triệu Tích Triết trống rỗng ngẩng đầu, từ lúc Viễn Nhất xảy ra chuyện, mỗi ngày gã đều túc trực trên các diễn đàn để xem phân tích của những người qua đường, mỗi người đều nói hết sức nghiêm trọng, gã sợ hãi, cũng không muốn tin vào điều đó.

“Anh cảm thấy sao?” Sở Thiên Hằng khó tránh khỏi tức giận, chỉ là anh ta nhịn được: “Tôi nói đơn giản một chút, toàn bộ doanh thu của công ty đều dựa vào “One Corner”, đây cũng là tâm huyết mấy năm nay của Lý Huyền, hiện tại, nếu nói quá một chút, hầu như không còn sót lại cái gì, phải làm lại toàn bộ lần nữa…”

“Tôi không biết!” Triệu Tích Triết bỗng nhiên rống lên, giọng gã lại nhanh chóng nhỏ lại, gã nói thật nhanh biện giải: “Ông ta không phải nói với tôi như vậy, ông ta nói đây chỉ là dạy dỗ một chút thôi! Không ai nói cho tôi biết… Ông ta gạt tôi…”

Không biết là ngu xuẩn, không phải là lý do. Sở Thiên Hằng cảm thấy đầu mình đau nhức: “Anh vẫn nên rời đi sớm đi, cứ ở nơi này cũng ảnh hưởng không tốt.”

Lời của anh ta không sai, vừa muốn rời đi lại nghe thấy Triệu Tích Triết ở phía sau run rẩy hỏi: “Là vì chuyện của công ty, Thập Cửu mới quá mệt mỏi, áp lực quá lớn cho nên mới xảy ra chuyện tông xe sao?”

Mấy ngày nay Triệu Tích Triết vẫn đi theo Lý Huyền, không biết là muốn giải thích hay cuối cùng là muốn hỏi điều gì, muốn nghe Lý Huyền nói mọi chuyện không nghiêm trọng như vậy, những người trên mạng đó chỉ là đang nói bậy mà thôi, là nói điêu, chính gã cũng không nói rõ được.

Gã cứ đần độn theo dõi mấy ngày, chỉ là mấy ngày nay thời điểm Lý Huyền rời khỏi công ty rất ít, căn bản không chú ý tới gã.

Thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ ngày hôm qua, Triệu Tích Triết liền tránh ở sau cách chỗ Lý Huyền hai chiếc xe, gã đã thấy rõ ràng, xe đang yên lành dừng ở đó, bỗng nhiên lại khởi động, không phải ngoài ý muốn, Lý Huyền là cố ý tông lên…

Nghe vậy Sở Thiên Hằng sửng sốt một lát, mười phút trước anh ta mới biết chuyện tai nạn xe cộ, nhưng dựa theo tính cách của Lý Huyền, tuyệt đối không có khả năng bởi vì công việc không thuận lợi là sinh ra suy nghĩ muốn phí hoài bản thân trong đầu, nói anh đụng người khác thì còn có lý hơn. Thật sự không hiểu được sao Triệu Tích Triết lại sinh ra ý tưởng kỳ quái này.

Đã quen biết nhau nhiều năm, một chút hiểu biết cũng không có? Sở Thiên Hằng không hiểu biết phải nói gì.

Nhưng Triệu Tích Triết lại hiểu lầm sự im lặng này.

“Được rồi, tôi biết rồi…” Gã chống tay lên sàn nhà đứng lên, giống như mơ màng mà nhắc đi nhắc lại: “Tôi sẽ bồi thường cho cậu ấy, sẽ bồi thường cho cậu ấy, không phải tôi cố ý, tôi sẽ không làm hại đến cậu ấy…”

Triệu Tích Triết vịn vào vách tường mà đi, đầu gã cúi xuống, chậm rãi đi dọc theo lối đi an toàn, gió lạnh thổi vào mái tóc của gã khiến chúng rối bời giống như đống cỏ khô héo, qua một khúc cua đã không thấy bóng dáng gã đâu nữa.

Trong công ty, Lý Huyền đang đứng cùng với một nhân viên viết chương trình xử lý một cái bug, đầu ngón tay anh gõ lên bàn phím, lưu loát như mây bay nước chảy, bên cạnh vài người đang tập trung xung quanh trợn mắt há hốc mồm, thấy Sở Thiên Hằng tới đây cũng quên luôn chào hỏi.

“Xem hiểu chưa?” Lý Huyền nghiêng người, cầm lấy một ly nước từ trong tay người khác uống một ngụm nước.

“Chúng tôi…” Người trả lời hơi do dự, trao đổi cái nhìn với đồng nghiệp: “Nghiên cứu một chút.”

“Nghiên cứu đi.”

Lý Huyền nhìn mấy người trước mặt, đứng dậy quay về văn phòng, chắc là chuẩn bị cầm laptop đi phòng họp họp, nhìn thấy Sở Thiên Hằng nhắm mắt theo sát anh: “Có việc muốn nói luôn giờ?”

“Gã đi rồi.”

“Ừm.” Lý Huyền gật đầu, không có cảm xúc gì: “Đi thì đi thôi, đi họp… Thế nào? Còn có việc?”

Sở Thiên Hằng thấy anh vô tình khi nói đến Triệu Tích Triết, vốn còn muốn quan tâm chuyện tai nạn xe cộ của anh một chút, không hiểu sao khi mở miệng lại biến thành chuyện bát quái mới nghe được: “Cậu đang yêu đương với nữ ngôi sao nào à?”

Lý Huyền nhíu mày, Sở Thiên Hằng cũng hối hận khi chính mình nhiều chuyện như thế, có thể thấy được nhiều chuyện là thiên tính, rất khó khống chế: “Không phải, Lý Huyền, tôi chỉ là…”

“Nam ngôi sao.”

Lời nói của Sở Thiên Hằng bị đột ngột cắt đứt, Lý Huyền lại nở nụ cười, đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta lặp lại lần nữa: “Tôi đang yêu đương với một nam ngôi sao.”

“Tôi… Cậu…” Vẻ mặt Sở Thiên Hằng ngây ngốc, còn chưa tiêu hóa được mấy lời này. Chuông di động lại vang lên.

Vừa thấy, vẫn là dãy số vừa bị ngắt máy lúc nãy, Lý Huyền vào công ty phải đi xử lý bug còn chưa để ý cuộc gọi lần trước.

Anh đưa tay vỗ vỗ bả vai Sở Thiên Hằng, ý bảo anh ta đừng kinh ngạc, anh dẫn đầu đi về phòng họp, một bên lại tùy tiện nghe máy: “A lô, ai đấy?”

“Lý Huyền đúng không? Gọi điện thoại cho anh thật là khó mà, đổi số điện thoại còn nghe ra được giọng tôi không?” Đầu dây bên kia truyền ra tiếng cười sang sảng: “Là tôi, Tống Văn đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.