Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
Trần Hiều Đông vừa nghĩ tới, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.
Là ai?
Bạc Cửu đeo bao ở cổ tay, nâng mắt nhìn.
Trần Hiểu Đông đã mở cửa.
Cảnh sát?
Tiểu quản gia sững sờ. Vu Chân thân chế phục nghiêm trang, duỗi tay đẩy tiểu quản gia, nhìn chằm chằm Bạc Cửu: “Phó Cửu, chúng tôi hoài nghi cậu cùng sự kiện ‘Thiếu Nữ Tế Điện’ có liên quan. Đây là lệnh bắt, mời cậu theo chúng tôi đi một chuyến.”
“Thiếu Nữ Tế Điện?” Hai mắt Trần Hiều Đông mở to, đó là thứ gì?
Bạc Cửu nghiêng mắt, nhàn nhạt nói: “Ngượng ngùng! Vu cảnh sát, tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Hỏi nhiều. Theo tôi sẽ hiểu.” Vu Chân đánh mắt sang hai người bên cạnh: “Áp đi. Đi tới phòng ngủ của cậu ta, đem máy tính lấy về.”
“Vâng.”
Cảnh sát phá án đều như vậy. Hết thảy đến đều đột ngột, nhưng, vào phòng ngủ thiếu gia?
Vu Chân cười với Bạc Cửu: “Có biết chuyện của cậu là ai nói cho tôi không? Là Lý Mộng Nhiên.”
“Ồ?” Thiếu niên kéo nhẹ bao quấn, sườn mặt tái nhợt vân tà nịnh đẹp đẽ, lạnh lùng nói: “Cô ấy nói cho cô cái gì, tôi đã thổ lộ thế nào?”
Vu Chân nheo mắt: “Cậu rõ ràng biết tôi không nói cái này. Phó Cửu, chúng ta là người quen, lại nể anh Mạc, chỉ cần cậu thẳng thắn sẽ dễ hơn nhiều.”
“Vu cảnh sát.” Thiếu niên đứng thẳng, nhếch môi cười, ngữ điệu chậm rãi: “Tôi từ trước đến nay luôn là một công dân tốt tuân thủ luật pháp, cũng không gây khó dễ cho cảnh sát.”
Vu Chân cũng cười: “Đúng không? Vậy đi theo tôi, từ từ nói chuyện”
“Đây là notebook.” Hai viên cảnh sát đã trở về.
Vu Chân lại nhìn thiếu niên: “Dẫn đi.”
“Thiếu gia!” Trần Hiểu Đông sốt ruột, thò tay muốn nắm áo thiếu niên.
Nhưng hắn biết hết thảy đều là uổng phí. Cũng may hắn hiểu được khẩu hình thiếu gia: “Gọi cho Bạch luật sư.”
Trần Hiều Đông vội vàng gật đầu, hoảng sợ nhìn thiếu gia bị giải đi.
Bạch luật sư. Số ngài ấy ở đâu? Không có!
Vậy đi đại viên quân khu tìm Bạch gia!
Vu Chân có bao nhiêu ý không tốt, Bạc Cửu biết rõ.
Kiếp trước, cô gặp qua vô số xe cảnh sát, thậm chí đã từng ngụy trang thành bọn họ.
Nhưng mà, bây giờ không giống khi ấy…
Bụng nhỏ thật đau, cô hơi siết ôm Công Chúa.
Nó là một bạch miêu thần kì. Rõ ràng vui vẻ đùa nghịch cùng Bạc Cửu nhưng hiên tại phi thường yên tĩnh. Mà, cặp mắt biếc xanh nhìn Vu Chân lại hệt như hổ nhìn con mồi nhỏ bé.
Bạc Cửu cũng không để ý bị bắt nhưng hôm nay khác, chỉ còn cách thi đấy 3 giờ đồng hồ.
Phải được ra ngoài trước lúc đó.
“Vu cảnh sát, hôm nay tôi có một cuộc thi đấu rất quan trọng. Cô biết đi? Rồi hiện tại bắt tôi vì?”
Vu Chân giơ notebook lên: “Đây là chứng cứ. Trước kia luôn gió êm sóng lặng, gần đây bỗng xuất hiện sự kiện này. Tôi đều tra mọi thứ, ít nhiều có quan hệ với cậu.”
“Vu cảnh sát, lí do này, cô dùng được? Bạc Cửu chống khuỷu tay, mặt trắng bệch: “Một học sinh như tôi khó có thể có liên quan, cô bắt tôi như này là vi phạm quyền cá nhân. Ồ, hay học sinh cao trung đều đã bị bắt?”