Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
Ngữ khí như vậy cùng ánh mắt từ bốn phía, làm tiểu thư Hàn Tố Tố trước nay sống trong nịnh bợ mặt đỏ rực.
Bọn họ ngay tại đây thật mạnh tát cô ta.
Hàn Tố Tố rốt cuộc hết chịu nổi, cầm túi xách đi khỏi đấu trường.
Ở sau, tiếng hoan hô còn kéo dài mãi.
Trở thành MVP toàn trận, Bạc Cửu tay ôm mèo trắng, sườn mặt tuấn tú, hình ảnh tuấn mỹ pha chút lười biếng.
Cách máy tính, Vu Chân cầm con chuột ném vào tường, đôi mắt lãnh liệt tức giận.
Không phải vì Đế Minh thắng lợi, mà là trong ngực thiếu niên ôm mèo trắng nhỏ.
Vu Chân không nghĩ nhìn thấy “Công Chúa” xuất hiện cùng Bạc Cửu. Ai có thể mơ hồ đó của ai, nhưng cô ta lại hơn ai hết rõ ràng,
Người kia trước nay đều không cho ai tiếp cận mèo của hắn. Thậm chí ngay cả cô ta cũng chưa từng được chạm quá Công Chúa.
Ấy mà, thú cưng của người kia lại nằm im trong tay phế thiếu nổi danh.
Vu Chân tay dần nắm chặt, sắc mặt thâm trầm im lặng.
Mãi đến khi truyền đến tiếng gõ cửa, cô ta mới đem máy tình để qua một bên, đứng lên.
Cô ta còn đi làm, mặc thường là cảnh phục.
Người tới là Hoàng cục trưởng, trên tay cầm một ít tư liệu: “Đây là Lý Mộng Nhiên trên diễn đàn. Cái diễn đàn này nếu xuất hiện rất nguy hiểm, chúng ta cần điểu tra rõ rốt cuộc ai là người làm những chuyện như này. Cô ấy là người duy nhất tiếp xúc qua trang mạng đó, cô đi hỏi cô ấy mọi chuyện, viết thành tờ lấy khẩu cung cho tôi.”
Trước kia Vu Chân không phải làm gì nhiểu, Hoàng cục trưởng thường gọi một tiếng Vu tiểu thư. Nhưng bây giờ khác, Vu Chân trong tổ trọng án, mọi việc đều không thể qua loa.
Chỉ là, thực hiển nhiên Vu Chân đối với loại án tử này không chút hứng thú. Tiếp nhận tư liệu, hỏi: “ Còn hacker Z? Mạc đại ca ở đâu? Anh ấy đi điều tra sao? Nếu quá bận bịu, tôi có thể giúp.”
“Cậu ấy làm cái gì cô cũng không cần lo, đem việc của mình làm tốt.” Hoàng cục trưởng nháy mắt như hóa thành con chồn, kín miệng thủ thỉ, biết phận có một số chuyện nói ra liền xong.
Vu Chân nghe thấy thế, trong lòng một trận khó chịu. Người kia có thể trở về tổ trọng án còn do cô ta thuyết phục.
Hiện tại Hoàng cục trưởng khen ngược… Khoan đã, Lý Mộng Nhiên? Chẳng phải bằng hữu của cái tên ái nam ái nữa kia hay sao?
“Được, tôi hiện tại lái xe qua, đem vấn đề cần hõi làm rõ.”
Vu Chân nở nụ cười, tròng mắt lại đầy tia âm vụ.
Ba giờ chiều, Lý Mộng Nhiên ở nhà nghỉ ngơi, vừa xem xong phát sóng trực tiếp của thiếu niên.
Nếu nói hiện giờ cô đổi được gia đình mới, quả là chính xác.
Lý mẫu quan niệm của ngày xưa rất yếu kém, chỉ cần cô không làm bài tập đều ép đi học thêm bổ túc gì đó.
Hiện tại, con gái làm gì bà cũng để yên.
Bất quá, bà tựa hồ nhận ra con gái đặc biệt yêu thích thiếu niên đẹp đẽ kia.
Mỗi lần học bài, con gái đều sẽ xem ảnh chụp cậu ấy trên di động, cười cười dịu dàng.
Lý mẫu cũng không nói gì, chỉ cần con gái thích, bà liền đồng ý.
Nhưng con gái lại chỉ lắc đầu, đôi mắt tỏa sáng: “Mẹ, người không hiểu. Cửu điện hạ càng ngày càng có rất nhiều fan, rất nhiều người thích.”