Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 97: Ôn Đề Nhi, cô lại quấy rối mời cô ra ngoài




Khương Thiện Vũ nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên tối đen, ánh mắt lộ ra nồng đậm chán ghét.

Anh ta không chịu nổi một người phụ nữ lớn tuổi hơn dùng loại giọng điệu này làm nũng với mình, thật sự là cực kỳ ghê tởm.

Giờ khắc này, anh ta mới giật mình tỉnh ngộ, nếu đổi lại là Ôn Đề Nhi làm nũng với anh ta như vậy, cho dù thân thể của cô không sạch, anh ta cũng có thể chấp nhận.

Đúng vậy, anh ta hối hận rồi…

Nhưng hôn lễ đã thành kết cục đã định, nghĩ nhiều cũng phí công.

“Đi thôi.” Khương Thiện Vũ chịu đựng chán ghét, một lần nữa nắm tay vợ, tiếp tục đi thảm đỏ.

Ôn Lệ Nhi quay đầu nhìn về phía Ôn Đề Nhi, trong mắt là đắc ý, giống như tuyên bố chiến tích của cô ta: Thấy không, chồng chưa cưới của cô bây giờ là chồng tôi, chúng tôi còn hôn môi rồi.

Tiếc nuối chính là, Ôn Đề Nhi không nhìn cô ta.

Vì tránh cho xấu hổ, Ôn Đề Nhi cầm di động, nói chuyện phiếm với bạn.

[Dịch Hạch] Ngự tỷ vẫn ổn chứ, tối hôm qua thức suốt đêm hôm nay còn dậy sớm như vậy.

[Đầu Viên Đạn] Tôi đoán chắc là ông chồng phú nhị đại của ngự tỷ đột nhiên trở về, đánh thức ngự tỷ rồi.

Ôn Đề Nhi chỉ muốn quăng cho mấy người này một cái liếc mắt khinh thường.

3 giờ rưỡi chiều còn sớm sao? 

Trợn mắt nói dối, trả lời: Đừng nói với tôi tên khốn nạn đó, tôi đang tham dự hôn lễ.

[Tài Khoản Tiết Kiệm Giả] Hôn lễ của ai thế?

[Dịch Hạch] Ông chồng phú nhị đại lương tâm trỗi dậy, bổ sung hôn lễ cho ngự tỷ rồi hả?

Mấy tên nhóc này có thể tưởng tượng phong phú một chút nữa không, hôn lễ của cô với Kiều Diêm Vương khó có khả năng làm.

[Ngự Tỷ Dũng Mãnh] Uống rượu mừng của người thân, chẳng muốn nói với mấy người nữa.

Gửi xong câu này liền tắt điện thoại.

Lúc này, Khương Thiện Vũ và Ôn Đề Nhi đi tới trước đài tuyên thệ, hội trường dần dần yên tĩnh lại.

Cha sứ cầm một quyển kinh thánh, ánh mắt thành kính nhìn đôi cô dâu chú rể.

“Thưa chúa, hôm nay chúng con đi tới trước mặt người, chúc phúc cho đôi nam nữ tiến vào cuộc hôn nhân thiêng liêng. Mục đích chính là hai người hợp làm một thể, chúc cho đôi vợ chồng sống bên nhau trọn đời, lâu dài…”

Niệm kinh không khác hát ru là mấy.

Cha sứ vừa mới niệm xong, Ôn Đề Nhi lại ngáp một cái, “A ~”

Tuy che miệng đúng lúc, nhưng vào thời khắc trang nghiêm thiêng liêng, người xung quanh đều nghe thấy tiếng ngáp thất lễ này.

Cha sứ nhìn lại, vẻ mặt lộ ra không vui.

Ánh mắt hung ác của Ôn Lệ Nhi liếc đến, giống như một con dao sắc bén, đâm mạnh vào người Ôn Đề Nhi.

Tiện nhân đáng chết, vừa rồi đã quấy rối hai lần, bây giờ còn phá đám?

Ôn Đề Nhi cười xin lỗi, “Chị hai, em không cố ý, hai người tiếp tục.”

Ôn Lệ Nhi lạnh lùng nói: “Ôn Đề Nhi, nếu cô lại quấy rối tôi mời cô ra ngoài!”

“Khụ khụ.” Ôn Đề Nhi xấu hổ ho hai tiếng.

Yên lặng trốn vào trong góc, không dám đứng ở hàng trước nữa.

Hôn lễ tiếp tục.

Một lúc sau, cha sứ bắt đầu hỏi cô dâu.

“Ôn Lệ Nhi, con có bằng lòng để người đàn ông này trở thành chồng của con hay không? Bất luận là bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi… lý do khác, đều yêu thương anh ta, chăm sóc anh ta, tôn trọng anh ta, chấp nhận anh ta, vĩnh viễn trung trinh với anh ta cho đến khi chết?”

Đáy mắt Ôn Lệ Nhi hiện lên chút xấu hổ, giống như cô gái nhỏ hạnh phúc, thâm tình ngóng nhìn Khương Thiện Vũ.

Trên TV đều diễn như vậy, phải ngừng một lát mới lãng mạn.

Hoàn toàn tạm dừng vài giây, khi đang định mở miệng trả lời, trong đại sảnh lại vang lên tiếng chuông điện thoại sát phong cảnh.

“Chuyện em cảm thấy hạnh phúc nhất

Mỗi ngày có thể nắm tay anh

Một đoạn tình yêu từ lúc bắt đầu

Cho dù tách ra chúng ta đều đã thành thật với nhau.

…”

Ôn Đề Nhi có xúc động muốn tìm cái lỗ chui xuống, sao vừa rồi cô không để di động ở chế độ im lặng chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.